Tam Thốn nhân Gian

Chương 281

Chương 281Chương 281
THẦN BINH XÍCH
TINH
Cùng lúc đó, tiếng gào rú đến từ sâu dưới lòng đất của Mặt Tráng đột nhiên vang lên, vọng khắp gẫm trời tạo thành từng đợt sóng âm quét ngang cả Mặt Trăng.
Tiếng gào kinh thiên động địa, lọt vào tai có thể khiến cho người ta cảm nhận được một cỗ bi ai nói không nên lời, tựa như tiếng hét cuối cùng trước khi sinh mệnh kết thúc, như sự điên cuồng khi trơ mắt nhìn người thân bị giết, quê hương bị hủy, chỉ còn lại mỗi bản thân sống sót nhưng chẳng đủ sức báo thù.
Ngay khi nó vang ra thì toàn bộ Mặt Trăng đều rung chuyển, càng khỏi cần nói đến những căn cứ do các thế lực khác dựng nên, mà người giật mình nhất chính là
cường giả Liên bang do Đoan Mộc Tước đang dẫn đầu tấn công trận pháp ở bên ngoài.
Sau khi nghe thấy tiếng gào này thì tất cả đều biến sắc, có người thất thanh hét lớn:
"Dạ Tiên vương tỉnh lại rồi ư?!!"
"Âm thanh này... Còn đáng sợ hơn khi hắn tỉnh dậy vào lần trước nữa! Trời ạ! Không phải hắn đã chết từ lâu, nay chỉ là một cái xác thôi ư? Chẳng lẽ hắn vẫn có thể tu luyện ư?"
"Đây là khôi phục tu vi, mỗi 1'ân Dạ Tiên Vương này say ngủ đều khôi phục một phần tu vi!"
Trong lúc mọi người ở đây đều biến sắc, trong mắt của tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước lóe sáng, hô hấp dồn dập, sau đó hắn lập tức ra vẻ quyết đoán, tay phải giơ lên cao chĩa về phía Trái Đất chộp một cái!"
’Tới!
Một chữ vừa ra khỏi miệng thì Trái Đất ở giữa tinh không như có một gợn sóng lan ra bốn phía. Trong đô thành Liên bang ở Trái Đất, pho tượng của Đoan Mộc Tước đột nhiên phát sáng, tạo thành một chùm sáng bắn thẳng lên trời.
Bên trong chùm sáng này lại có một thanh phi đao!!
Thanh phi đao này đỏ rực một màu, vừa xuất hiện đã khiến cho trời xanh nổ vang, hóa thành huyết sắc, thậm chí toàn bộ cỏ cây và kiến trúc trong đất trời như bị bao trùm bởi một màu đỏ rực ngay thời khắc này!
Lại có một cỗ khí thế chí cao vô thượng, duy ngã độc tôn đột nhiên bộc phát khiến cho toàn bộ sinh vật sống cảm giác được nó, dù có tu vi cỡ nào, đang ở đâu trên Trái Đất đều nhịn không được mà sinh ra ý muốn quỳ lạy.
Mà thứ được chúng sinh quỳ bái ấy đúng là... thanh thẫn binh duy nhất của Liên bang, tên gọi... Xích Tinh!
Nhìn từ trên vũ trụ xuống thì có thể thấy rõ lúc này toàn bộ Trái Đất đều bị nhuộm đỏ. Ánh đỏ này bao trùm toàn bộ chỉ trong nháy mắt, sau đó lại phóng thẳng lên trời tạo thành một vệt đỏ giống hệt gió lốc, bay ra khỏi Trái Đất, tiến vào vũ trụ!!
Mục tiêu của nó đúng là Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước đang giơ tay kêu gọi trên Mặt Trăng!
Mọi người bên ngoài Mặt Tráng đều rúng động dữ dội, Đoan Mộc Tước không chút do dự triệu hoán bản thể của thần binh. Đồng thời, trong hang động nằm sâu dưới lòng đất ở phần sau của Mặt Trăng, theo một câu tỉnh lại của Vương Bảo Nhạc, tiếp sau đó là tiếng gào kinh thiên của Dạ Tiên vương, trung niên áo đen do đại thụ hóa thành bị dọa hết cả hồn, vội thu hồi bàn tay rồi lùi lại mấy bước như thể sợ bản thân mình đến gần sẽ kích thích Vương Bảo Nhạc, đồng thời cũng lập tức hô to.
"Vương đạo hữu chớ xúc động, nhất định đừng xúc động, có gì thì từ từ nói!!"
Vương Bảo Nhạc cũng không ngờ mình chỉ nhẹ nhàng thôi phát Thanh Liên một cái thôi mà lại tạo thành kích thích lớn như thế đối với Dạ Tiên Vương, hắn vội ổn định Thanh Liên. Đến khi tiếng gào của Dạ Tiên vương yếu bớt thì hắn mới nhìn về phía đại thụ đang căng thẳng tột cùng bên kia.
"Bây giờ không phải ba bên chia nhau nữa mà là hai người chúng ta. Yêu cầu của ta cũng không cao, chỉ cần một nửa là được!"
Trung niên áo đen do đại thụ hóa thành nhìn Vương Bảo Nhạc một cái. Hắn ta có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với Vương Bảo Nhạc, tuy ràng phần ký ức này là của đồng bào đã bị mình đồng hóa nhưng cũng không khác gì kinh nghiệm của chính bản thân mình cả.
Hắn ta vốn định giết Vương Bảo Nhạc luôn nhưng khi Vương Bảo Nhạc cũng chứng tỏ bản thân đủ sức uy hiếp thì hắn ta không thể không đồng ý được.
Thực ra, trung niên áo đen do đại thụ hóa thành này đã không thể kéo dài thời gian
lâu thêm được nữa rồi nên hắn ta thở dài một hơi, sau đó bất đắc dĩ gật đầu, giơ tay phải đặt lên quả của cây mẹ, mái tóc bay lên, lập tức hấp thu, không để ý tới Vương Bảo Nhạc nữa.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, cũng giơ tay đặt lên quả của cây mẹ, vừa nhìn trung niên áo đen này với vẻ cảnh giác vừa vận chuyển phệ chủng trong cơ thể. Phệ chủng bộc phát, một cỗ lực hút kinh người nháy mắt đã phát ra từ lòng bàn tay của Vương Bảo Nhạc, trực tiếp tác động lên quả của cây mẹ.
Quả của cây mẹ rung lên bần bật như xuất hiện một lỗ thủng vô hình, một luồng sóng sinh cơ nồng đậm như thực chất nháy mắt phóng đến chỗ Vương Bảo Nhạc, bị phệ chủng của hắn điên cuồng hút vào trong cơ thể.
Thân thể của Vương Bảo Nhạc chấn động, lập tức phát hiện có điều không đúng bởi vì sau khi sinh cơ bị phệ chủng hút vào xong lại hóa thành hai phẫn như bị phân giải!
Một phần vẫn là sinh cơ sền sệt nồng đậm, phần khác lại là những giọt màu đen li ti!
Rõ ràng bên trong những giọt này ẩn chứa sức mạnh không bình thường nào đó, vừa giống kịch độc lại mang theo cảm giác như ấn chứa cấm chế nào đó. Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc sửng sốt, cũng nhận ra quả của cây mẹ... có điêu mờ ám!
"Là do nó vốn như thế hay là... có người động tay động chân đây?!!"
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, lập tức nhìn về phía trung niên áo đen do đại thụ hóa thân thành, nhưng hình như đối phương không hề phát hiện ra điểm dị thường trong sinh cơ này, vẫn điên cuồng hấp thu.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc lấy làm khó hiểu, đang chần chừ thì Thanh Liên trong cơ thể hắn đột nhiên lay động dữ dội. Những sinh cơ đã bị hấp thu kia đều vọt hết qua, đến cả chất độc kia nó cũng không tha. Đúng là chay mặn đều quất!
Như thể chất độc kia cũng là đồ đại bổ, màu sắc của Thanh Liên trở nên tươi tắn rực rỡ hơn, thậm chí vài lá cây bị khô héo lúc trước cũng đang khôi phục sinh cơ với tốc độ nhanh đến mức mắt thường có thể thấy được.
"Vậy cũng được ư?! Chất độc mà cũng ăn!!"
Vương Bảo Nhạc ngu người.
Không chỉ như thế, trong lúc phệ chủng hấp thu khiến quả của cây mẹ khô quắt lại cực nhanh, Vương Bảo Nhạc giật mình phát hiện Thanh Liên của mình lại bắt đầu phát triển, mặc dù rất chậm nhưng rõ ràng nó đã phát triển hơn. Thanh Liên cũng tỏa ra từng đợt sóng gì đó, không phải linh khí hoặc khí tức sinh cơ. Vương Bảo Nhạc cũng
không biết đó là gì nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng khí tức đang tỏa ra lại nhanh chóng dung hợp cùng thân thể của mình!
Nó như tẩm bổ cho cơ thể hắn, sau khi dung hợp, một cỗ lực lượng và cảm giác cường hãn xuất hiện trong lòng hắn và ngày càng rõ ràng hơn. Hắn kích động đến mức hô hấp cũng không yên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà nhục thân chi lực của hắn đã táng lên gấp đôi!
Phải biết rằng nhục thân của Vương Bảo Nhạc đã rất cường hãn, bây giờ lại mạnh gấp đôi, thế này đã là cực hiếm trong cảnh giới Trúc Cơ rồi, ấy là chưa kể loại phát triển này vẫn còn chưa kết thúc!
Theo hấp thu sinh cơ giúp Tinh Hà Lạc Nhật Tông phát triển, nhục thân của Vương Bảo Nhạc cũng ngày càng mạnh hơn. Dù là xương cốt hay huyết nhục đều như được lột xác và thăng hoa!
"Má ơi, đây là do Tinh Hà Lạc Nhật Tông vốn nghịch thiên hay là quả của cây mẹ quá biến thái đây..."
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi nuốt nước bọt, cảm thấy không dám tin, đồng thời trung niên áo đen ở bên cạnh hắn đã trừng muốn lọt cả tròng mắt ra, trong lòng thầm mắng.
"Cái thằng ranh chết giẫm này, sao nó lại hấp thu nhanh như thế chứ? Nhớ rồi, lúc trước ở bồn địa Coron nó cũng nhờ vào hấp thu..."
Trung niên áo đen do đại thụ hóa thành như muốn phát điên đến nơi, hai mắt đỏ ngầu, ra sức hấp thu nhanh hơn. Hắn ta cảm giác được tu vi của mình đang dần táng lên và biến đổi, chiếu theo tình hình này thì chẳng bao lâu nữa là có thể đột phá tu vi, trở thành cảnh giới Nguyên Anh mà Trái Đất chưa có ai đạt tới!
Nhưng... có lẽ Vương Bảo Nhạc này đúng là khắc tinh trời sinh của đại thụ. Trong lúc đại thụ vô cùng khao khát, thậm chí đã nhìn thấy cả hy vọng thì Thanh Liên trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc lại mọc ra một đài sen trong quá trình hấp thu sinh cơ và phát triển... Trong đài sen lại có ánh sáng lóe lên, như thể sắp sửa ngưng tụ ra được hạt sen vậy.
Tiếp theo, lực hút của phệ chủng trong cơ thể Vương Bảo Nhạc lại tăng mạnh, trực tiếp đến tốc độ khiến cho trung niên áo đen thiếu chút nữa hộc máu ngay tại chỗ!
Trong tiếng nổ mạnh, tốc độ héo rút của quả của cây mẹ lại táng mạnh. Sinh cơ trong đó bị Vương Bảo Nhạc và trung niên áo đen tranh giành, nhưng hai bên vốn không phải đối thủ của nhau, tốc độ hấp thu chênh nhau đến mười Lân.
'Không thể nào!!
Trung niên áo đen do đại thụ hóa thành tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, trong lòng tức giận gào to. Lúc này, trong đài sen của Vương Bảo Nhạc đã xuất hiện hạt sen đầu tiên. Tốc độ giữa hai bên đã thành chênh nhau đến mười lăm Lân.
Sau đó hạt sen thứ hai, thứ ba, thứ tư Lân lượt xuất hiện, tốc độ... đã chênh lệch đến ba mươi Lân.
Chính bản thân của Vương Bảo Nhạc cũng thấy tim đập thình thịch. Cùng lúc đó, hắn cảm giác được trung niên áo đen do đại thụ hóa thành ngày càng mạnh, thậm chí có thể nói là tu vi đã đến mức độ khủng bố, mà mặt của hắn ta đã đen như đít nồi rồi.
"Chết dở, có nên đánh thức Dạ Tiên vương không nhỉ? Mình thấy đại thụ này sắp... thẹn quá hóa giận mất rồi..."
Trong khi Vương Bảo Nhạc run như cầy sấy, quyết định tiên hạ thủ vi cường, đánh thức Dạ Tiên vương dậy thì thanh phi đao thần binh kéo theo ánh đỏ bao trùm không gian vô tận kia đã bay đến bên ngoài kết
giới, lao thẳng vào tay của Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước.
Sau khi bay một vòng xung quanh, ông nhấc thanh đao lên, huyết mang ngập trời. Đoan Mộc Tước trực tiếp phóng thẳng thanh phi đao thần binh tới trận pháp bên ngoài bí cảnh Mặt Trăng!
Càng ngày càng gần, cho đến khi... đâm sầm vào trận pháp của bí cảnh Mặt Trăng!
Bùm!!
"filepos0006666101">

Bạn cần đăng nhập để bình luận