Tam Thốn nhân Gian

Chương 801

Chương 801Chương 801
LÀM NGƯỜI PHẢI AN PHẬN!
UTT uýên Trần đế quốc?” Sau khi I I nghe lão tổ người đá nói xong thì những người đá Linh Tiên xung quanh hắn đều biến sắc, liên tục thở mạnh. Mặc dù bọn họ rất kính sợ Trần Thanh Tử, nhưng đều cảm thấy nhân vật trong truyền thuyết này rất xa vời, cũng sẽ không vì mấy câu của Vương Bảo Nhạc mà tin ngay.
Nhưng Huyền Trần đế quốc thì lại khác, đây chính là đế quốc khổng lồ, chẳng những có đại năng Tinh Vực cảnh, thậm chí nghe đâu còn có một vị cường giả Vũ Trụ cảnh nữa. Đồng thời, số lượng tu sĩ dưới trướng nó cũng vô cùng kinh người. Dám quyết định độc lập dưới ách thống trị
của tộc Vị ương đã đủ đại diện cho sức mạnh của họ rồi.
Quan trọng nhất... giọng điệu chắc nịch của lão tổ đã chứng minh vị vừa rồi chính là đích hệ của Huýên Trần đế quốc. Phải biết rằng mặc dù Huýên Trần đế quốc rất khổng lồ, nhưng con cháu đích hệ lại rất ít ỏi, an nguy sinh tử của bất kỳ người nào đều đủ khiến Huýên Trần đế quốc nổi giận.
Nên đám người đá Linh Tiên kia vừa thở mạnh vừa thu hồi cảm giác không cam lòng, thậm chí ít nhiều gì cũng cảm thấy may mắn vì lão tổ kịp thời thức tỉnh. Bàng không thì cả tộc của họ đã phải gánh chịu tai ương ngập trời rồi.
Trong lúc đám người đá cảm khái thì bên ngoài tinh hệ của bọn họ, trong bán pháp hạm đang bay nhanh giữa tinh không, vị đích hệ Huýên Trần đế quốc được bọn họ kính sợ kia lại đang... nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt sùng bái.
“Ba ba, ngươi thật là lợi hại!” Tiểu Ngũ ngợi khen từ tận đáy lòng. Mặc kệ tộc người đá nghĩ gì, dù sao thì khi nãy hắn thật sự cảm thấy mình sắp sửa tiêu đời tới nơi. Nay sống sót qua tai nạn, nhớ lại hành động của Vương Bảo Nhạc khi nãy, trong lòng Tiểu Ngũ lại càng kính nể hơn nữa.
Vương Bảo Nhạc hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Tiểu Ngũ, lúc này mới hắng giọng một cái rồi thản nhiên nói.
“Mong rằng chuyện lần này sẽ giúp ngươi học được một đạo lý. Đừng có luôn mồm bảo mình là vương tử gì nữa, lỡ như nói nhiêu quá, người ta không tin mà chính ngươi lại tin thì chẳng phải sẽ xấu hổ lắm à?”
“Người có bản lĩnh thật sự chắc chắn sẽ không luôn mồm khoe khoang. Ví như ba ba đây này, ngươi xem ta có khi nào khoe bối cảnh của mình ra không? Chỉ khi thật sự cần thì ba ba mới để lộ ra một chút, đây gọi là an phận!”
'Ngươi đã học được chưa?:
Vương Bảo Nhạc nhìn Tiểu Ngũ một cái với ánh mắt chứa đầy thâm ý mà đến chính hắn cũng không hiểu. Ánh mắt này khiến Tiểu Ngũ giật mình như thể hồ quán đỉnh, chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ một vài đạo lý.
Nhất là sau khi nhớ lại toàn bộ những chuyện mình đã trải qua sau khi gặp Long Nam Tử, lúc này không chỉ ánh mắt đẫy sùng bái mà trong lòng Tiểu Ngũ cũng vô cùng cuồng nhiệt, cảm thấy những lời đối phương nói rất có lý. Người có bản lĩnh thật sự sẽ không cần tự mình nói ra.
“Cảm ơn ba ba, ta hiểu rồi!” Tiểu Ngũ gật đầu cái rụp, cảm giác vị ba ba này vô cùng lợi hại. Trong sự sùng bái mù quáng, Tiểu Ngũ cảm thấy có lẽ gặp được Long Nam Tử chính là may mắn của mình.
Thấy ánh mắt của Tiểu Ngũ, trong lòng Vương Bảo Nhạc lại lâng lâng, thầm nghĩ phải tìm cơ hội để tên nhóc này biết một
chút về sức mạnh đạo kinh, có khi sẽ càng sùng bái mình hơn ấy chứ.
“Aiz, lớn lên đẹp trai chính là ưu tú như vậy đấy, làm cái gì cũng sẽ có người tự nguyện làm đàn em cho, như ta đây... chính bản thân ta còn phải hâm mộ mình nữa là.” Vương Bảo Nhạc thầm cảm khái một phen, sau đó lại ném con lừa ra ngoài. Khi đã hạ chỉ lệnh tiếp tục tiến lên cho bán pháp hạm, Vương Bảo Nhạc lại khoanh chân ngồi đó, bắt đầu sửa sang lại thu hoạch lần này.
Hành trình văn minh người đá lần này đúng là hữu kinh vô hiểm, thu hoạch lại vô cùng khổng lồ. Sau khi kiểm tra, tim của Vương Bảo Nhạc lại đập nhanh hơn.
“Bốn gốc thạch trúc!!” Vương Bảo Nhạc liếm môi, hai mắt sáng rực lên. Sau khi định giá sơ bộ, hắn cảm thấy chỉ riêng bốn gốc thạch trúc này cũng đủ cho mình đổi được một lượng tài nguyên kinh người ở vãn minh Thầm Mục rồi.
“Giữ một gốc cho con chuồn chuồn này...” Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì thẫn thức lướt qua chiếc bán pháp hạm mà mình cướp được này, cảm thấy gọi nó là châu chấu thì đúng hơn.
Nên hắn lại phân giải một gốc thạch trúc, lấy một mảnh ra ném lên phía trước, mở miệng nói.
“Đại Hoàng, cho mày đấy!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong, trên vách pháp hạm ở phía trước lập tức tách ra một lỗ hổng, một lực hút cực mạnh bỗng nhiên phát ra, trực tiếp hút đoạn thạch trúc đó vào. Sau đó toàn bộ bán pháp hạm chẩn động một cái, truyền tới cảm xúc kích động và cảm ơn.
Sau khi làm xong, Vương Bảo Nhạc hưng phấn giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, điêu khiển bán pháp hạm táng tốc, dùng tốc độ nhanh hơn để lướt nhanh về phía tinh không đàng xa.
Thời gian dần trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua ba tháng!
Trong ba tháng này, Vương Bảo Nhạc đã cách ván minh Thầm Mục cực kỳ xa xôi. Đồng thời giống như vận khí của hắn cũng thay đổi sau ván minh người đá, nên thu hoạch của hắn trong ba tháng này cũng bắt đầu tăng dần.
Mặc dù tổng thu hoạch về sau không bằng chỗ nhận được từ chỗ văn minh người đá, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn vô cùng hài lòng. Một phần là do việc tích lũy tài nguyên mang tới khoái cảm đặc biệt riêng cho hắn, mặt khác là gia tăng kiến thức khiến Vương Bảo Nhạc có nhiêu hiểu biết về vùng tinh không này hơn.
Trong vòng ba tháng, hắn đã gặp được bảy tám nền văn minh khác nhau. Trong đó có nám nền văn minh khá giống Trái Đất, nếu Vương Bảo Nhạc mà có ác ý thì hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn họ.
Có hai cái lại tệ hơn, nó giống với Liên Bang trước kỷ Linh Nguyên, linh khí lại khô kiệt, Vương Bảo Nhạc chỉ nhìn một cái rồi đi chứ không tới gần.
Có lẽ những nền văn minh như thế vẫn có một vài giá trị khảo cổ, nhưng sẽ tốn khá nhiêu thời gian. Nếu ở lại môi trường linh khí khô kiệt như thế thời gian dài chẳng khác gì cá xa nước, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác khó thở.
Tuy ảnh hưởng không lớn lắm, nhưng sau khi thử đảo thần thức qua thì Vương Bảo Nhạc vẫn bỏ qua.
Ngoài ra còn có một nền ván minh khiến Vương Bảo Nhạc chọn cách rời xa, bởi vì thông qua máy dò xét của ván minh Thầm Mục, hắn phát hiện nơi đó có Hành Tinh cảnh. Vương Bảo Nhạc cảm thấy hiện tại mình cũng không thiếu thốn gì lắm, đừng chuốc thêm phiên phức thì hơn.
Đồng thời, trong ba tháng này Vương Bảo Nhạc cũng liên tục cho bán pháp hạm của
hắn dùng thạch trúc nên đã sinh ra tiến hóa nhất định. Mặc dù vẫn không thể xem như pháp hạm có thể chính thức dung hợp cùng Vương Bảo Nhạc, nhưng nhìn từ khí tức cũng đã gần bằng pháp hạm.
Theo tính toán của Vương Bảo Nhạc, nếu cứ như vậy, chỉ căn thêm nửa gốc thạch trúc nữa là Đại Hoàng nhất định có thể trở thành pháp hạm chính thức!
“Đáng tiếc tu vi của ta chưa tới Linh Tiên... Bằng không, một khi tấn tháng lên tới pháp hạm thì ta có thể biến nó thành Pháp Khải, một khi bộc phát chiến lực của bản thân thì có thể sánh với sức mạnh của hai Linh Tiên rồi!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối, trong đàu không khỏi nghĩ xem nên kết hợp pháp hạm và Đế Khải của mình kiểu gì để có thể giảm điêu kiện sử dụng xuống mà không ảnh hưởng tới chiến lực.
Trực giác của Vương Bảo Nhạc nói cho hắn biết ý nghĩ này có thể làm được. Trong lúc hắn tập trung phân tích thì bán pháp hạm của hắn đã đi tới một tinh hệ mới.
Nhìn từ máy dò xét thì vùng tinh hệ này không có bất kỳ màu sắc nào, nhưng càng là như vậy thì Vương Bảo Nhạc lại càng cảnh giác hơn. Tuy không đến mức lập tức quay đầu đi, bởi vì máy dò xét thể hiện trong vùng tinh hệ này có một số lượng tài nguyên có giá trị nhất định với Vương Bảo Nhạc. Nhưng trước khi đi vào thì vẫn phải đề cao cảnh giác.
Ngay trong giây phút Vương Bảo Nhạc tiến vào trong vùng tinh hệ này thì lại giống hệt như khi vào ván minh Thầm Mục trước kia vậy, cảm giác như tiến vào một vách ngăn vô hình kia lại xuất hiện lần nữa. Điêu này cũng khiến Vương Bảo Nhạc lập tức nghiêm mặt, biết rõ đây là một khu vực ngăn cách với bên ngoài. Theo thần thức của hắn tản ra, sau khi quan sát thật kĩ, những gì nhìn thấy và cảm nhận được
không khỏi khiến Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt.
Đây là một vùng tinh hệ cực kỳ đặc biệt mà trước giờ Vương Bảo Nhạc chưa từng gặp, thậm chí có thể nói nó đã phá vỡ hiểu biết của hắn về tinh hệ và ngôi sao!
Bởi vì... bên trong vùng tinh hệ này lại có một cây mây vô cùng khổng lồ, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối. Cây mây này vươn kín cả tinh hệ, đồng thời trên đó còn đậu vài quả trái cây hình tròn.
Đại khái có hơn mười quả gì đó, mỗi quả... đều là một tinh cầu!!
Mà hàng tinh... Hoặc nói đúng hơn là tồn tại có sức mạnh hằng tinh lại đúng là cây mây đó. Nó thai nghén ra sinh mạng, tạo nên ngôi sao, chiếu sáng cả tinh hệ.
Cảnh tượng này khiến cho tâm thần của Vương Bảo Nhạc rung động, Tiểu Ngũ ở bên cạnh cũng trợn mắt, thấp giọng lẩm bẩm với vẻ chần chừ.
“Hình như từng nghe nói về nền ván minh Thực Đẳng thế này ở đâu rồi thì phải...”
Nghe Tiểu Ngũ nói vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.
Bị Vương Bảo Nhạc nhìn như thế, Tiểu Ngũ giật mình, lập tức vắt óc suy nghĩ, chỉ lát sau hay mắt của hắn ta đã sáng rực lên.
“Ba ba, ta nhớ ra rồi, trước kia ta từng nghe người khác nói trong vũ trụ có một loại văn minh di chuyển phân tán. Đặc điểm của bọn họ chính là Thực Đằng, ván minh này lấy mẫu hệ làm chủ, di chuyển khắp tinh không. Bọn họ thích trao đổi sinh mạng bản nguyên với những dị tính khác...” Nói tới đây, Tiểu Ngũ chớp mắt rồi im lặng.
"filepos0017141427">

Bạn cần đăng nhập để bình luận