Tam Thốn nhân Gian

Chương 445

Chương 445Chương 445
GIẾT CHẾT TÊN Vương Bảo Nhạc NÀY!
Chuẩn, đúng là chuẩn không cần chỉnh!
Chị đẹp vừa nói lát nữa là biết ngay, chưa tới mười giây sau, quả nhiên mình đã có được đáp án. Điều này chứng tỏ Minh Khí thật sự thuộc về chị đẹp!
“Chị đẹp đương nhiên biết rõ ba tên khốn này có đuổi theo, chẳng qua là bị chị ấy ném sang nơi khác, nhưng vì mình vừa lên tiếng hỏi nên mới bắt bọn họ tới đây, thành ra trông họ mới chật vật như thế! Chắc là thế rồi!”
Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng hưng phấn, quyết định sau này phải nịnh nọt chị đẹp nhiều hơn mới được.
Đồng thời, một niềm tin cực mạnh dâng lên trong lòng Vương Bảo Nhạc, hắn không thèm trốn nữa, đứng trên hòn đảo xương đó, ngạo nghễ nhìn ba tên tu sĩ Nguyên Anh nọ, còn giơ tay phải lên chỉ về phía họ.
“Trò chơi nên kết thúc rồi!”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên cất lời, sau khi nói xong, trên người hắn đột nhiên dâng lên một cỗ khí thê khó tả, dường như tạo thành cộng minh nào đó với thê giới này. Ánh sao trên vòm trời bùn đất lóe sáng, hồn hải ầm ầm dậy sóng, khí thế kinh người.
Ba tu sĩ ngoài hành tinh vốn định ra tay nhưng lúc này cũng phải giật mình chùn bước, cảm thấy Vương Bảo Nhạc hiện tại dường như có gì đó khác trước nên trong lòng bỗng dè chừng.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc kích động thì chị đẹp lại thộn mặt ra lần nữa. Chị đẹp cũng không ngờ mình vừa nói xong thì đã như thế... chuyện hiện tại khiến cô cảm thấy rất chột dạ và kỳ quái, cũng tranh thủ ra vẻ yếu ớt.
“Linh thể của ta không thể thức tỉnh được lâu nữa, Vương Bảo Nhạc, tiếp theo phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi, ta... ta...”
Thanh âm của chị đẹp ngày càng yếu ớt, cuối cùng nghe có vẻ như sắp sửa say ngủ.
“Hả?”
Vương Bảo Nhạc đần thối mặt ra, vội vàng kêu réo nhưng dù hắn gọi cỡ nào thì chị đẹp cũng không đáp lại. Điều này khiến Vương Bảo Nhạc rùng mình một cái, cảm thấy chột dạ, trong lòng thiếu chút nữa đã khóc thét lên.
Cũng chính lúc này, ánh mắt của ba tu sĩ Nguyên Anh trên trời lóe lên, tu sĩ mặt chữ điền đột nhiên ra tay, đường đỏ ở mi tâm của hắn lóe lên, một tia sáng đỏ bay thẳng tới hòn đảo xương nơi Vương Bảo Nhạc đang đứng.
Chưa đợi tia sáng đỏ này kịp rơi xuống thì hồn hải đột nhiên quay cuồng, vô số linh hồn gào rú lao thẳng tới chỗ ba người trên trời.
Từ xa nhìn lại giống như hồn hải dâng trào, nước biển bên trong như giăng kín cả trời, khí thê mênh mông, kinh thiên động địa. Đồng thời, có vô số tiếng rên rỉ thê lương phát ra từ miệng của những linh hồn này, cũng có không ít người xông tới chỗ Vương Bảo Nhạc như muốn xé xác và nuốt chửng hắn.
Ba người trên trời thấy vậy thì lập tức biến sắc, vội bấm niệm pháp quyết ngăn cản, không cho hồn hải tới gần. Trên đảo xương, Vương Bảo Nhạc cũng giật thót cả tim, thực ra xung
quanh hắn chẳng còn đường nào để rút lui, căn bản không thể tránh né. Mắt thấy vô số linh hồn xông tới, Vương Bảo Nhạc thầm kêu gào tên chị đẹp mãi không có kết quả bèn chủ động vận chuyên Minh Pháp, Minh Hỏa lập tức hiện lên trong mắt của hắn!
Lại có khí tức băng hàn nháy mắt lan ra xung quanh hẳn, nó như có thể đóng băng linh hồn, như tạo thành cộng minh với nơi này, tất cả linh hồn tà ác xung quanh đều lộ ra vẻ hoảng sợ, nháy mắt rút lui, không dám đến gần.
Chuyện này khiến mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, ba tu sĩ ngoài hành tinh trên bầu trời cũng không dám tin, đồng thời bọn họ cũng tức giận khôn cùng. Nơi này khiến bọn họ cảm thấy quá đỗi quỷ dị, đồng thời việc một tu sĩ Trúc Cơ như Vương Bảo Nhạc dựa vào mưu kê và thủ đoạn để kéo dài đến nay cũng khiến họ cảm thấy mất mặt không thôi.
“Không cần phải bắt sống nữa, cứ giết hắn rồi bán xác cũng được!”
Ba người hạ quyểt định, sát khí bùng nổ, muốn đánh tan hồn hải xung quanh để giết Vương Bảo Nhạc. Nhưng đúng lúc này, tâm thần của Vương Bảo Nhạc lại chấn động, hẳn lại cảm nhận được lời triệu hoán kia!
Lần này, lời triệu hoán truyền tới từ dưới hồn hải, cũng rõ ràng hơn hai lần trước rất nhiều, chẳng khác gì vang lên ngay bên tai, thậm chí ngay cả giọng nói kia cũng rõ ràng hơn hẳn.
“Minh Tử... Minh Tử...”
Sau khi thanh âm này vang lên, hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, hồn hải trước mặt hắn lại sôi trào, lần này nó tách ra hai bên, tạo thành một con đường ở giữa!
Điểm bắt đầu của con đường này đúng là hòn đảo xương nơi Vương Bảo Nhạc đang đứng, điểm cuối của
nó lại ở sâu bên dưới hồn hải!!
Những biến hóa này khiến ba tu sĩ ngoài hành tinh trên trời rúng động không thôi. Bọn họ lập tức nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với ánh mắt quái dị, rõ ràng Vương Bảo Nhạc lại mang đến bất ngờ không tưởng cho bọn họ, thậm chí lần này còn mạnh hơn hẳn những lần trước đó.
“Không thể để hắn đĩ vào đó được!”
Ba người sốt ruột, điên cuồng bộc phát tu vi, con rết trên mặt tu sĩ kia còn rời khỏi thân thể, chỉ trong chớp mắt đã biến to ra chừng hơn trăm trượng, nhìn mà ghê người. Con rết này cũng gào to phóng xuống hồn hải như muốn trấn áp nó lại để ba người này được thoát thân.
Tu sĩ mặt chữ điền cũng tung đòn sát thủ của mình ra, hai tay bấm niệm pháp quyết, sau lưng huyễn hóa ra một con trâu lửa rống giận rung trời như đi ra từ hư ảo mà hóa thành thực
thể, đạp trên ngọn lửa xông tới.
Sau lưng vị tu sĩ cuối cùng thì xuất hiện một con mắt vô cùng thâm thúy, chỉ nhìn một cái sẽ khiến tâm thần kẻ khác bị ảnh hưởng.
Cả ba đều bộc phát tu vi, khí thê mạnh hơn trước rất nhiều, thậm chí hồn hải cũng sắp sửa bị trấn áp. Vương Bảo Nhạc thở hổn hển, cắn răng lao thẳng xuống theo con đường mà hồn hải tạo ra, chạy xuống sâu bên dưới.
“Chết tiệt!”
Tên thủ lĩnh thả con rểt ra biết rõ trên người Vương Bảo Nhạc nhất định có cất giấu bí mật lớn lao nào đó, tuyệt đối không thể để hấn chạy thoát được nên cắn răng bấm niệm pháp quyết, một chiếc nhẫn trên tay của hắn trực tiếp nổ tung!
Sau khi chiếc nhẫn phát nổ, bất ngờ có mấy chục đạo thân ảnh dữ tợn trông như thằn lằn xuất hiện, há
miệng gầm to, tu sĩ thủ lĩnh cắn răng dằn cơn xót của, đột nhiên lên tiếng.
“Giết chết tên Vương Bảo Nhạc kia!!”
Sau khi hắn lên tiếng, mấy chục đạo thân ảnh thằn lằn này lập tức gào to rồi lao thẳng xuống hồn hải, dù vẫn có vô sô linh hồn xông lên ngăn cản nhưng vẫn bị chúng nó đánh tan, một đường đuổi theo Vương Bảo Nhạc.
Bất kỳ thân ảnh thằn lằn nào cũng có tu vi sánh ngang với Trúc Cơ đại viên mãn, thậm chí phần lớn chỉ thiếu một chút nữa là Kêt Đan!
“Vương Bảo Nhạc, ta nhất định phải đòi lại đủ vốn liếng từ trên người ngươi!”
Tu sĩ mặt có con rết cắn răng.
Thực ra, đám thằn lằn được nuôi trong chiếc nhẫn đó cũng là hắn vất vả sưu tầm được. Thứ này có thể khắc chê linh hồn, vô cùng quý giá, đồng thời hắn còn dựa theo bí pháp của
mình để nuôi chúng hơn ba mươi năm mới có thể để chúng tiến hóa đến tu vi này. Hắn vốn định tiếp tục nuôi dưỡng thêm vài chục năm nữa để chúng tiên hóa đến Kết Đan, khi đó dùng tới sẽ có lợi hơn.
Đến lúc đó, mỗi một con thằn lằn này đều có thể xem như phân thân của hắn, xét trên mặt nào đó thì như có thêm một đám thú chết thay!
Nhưng bây giờ vì bắt người mà hắn không thể không cắt ngang giai đoạn, chẳng khác gì khiến bao công sức nuôi dưỡng trước đó thành công cốc, cần phải bắt đầu lại.
Trả một cái giá lớn như thế, hiệu quả đương nhiên vô cùng kinh người. Trong lúc ba người bọn họ trấn áp hồn hải thì đám thằn lằn này đã nhanh chóng đánh tan vô số linh hồn cản đường, men theo lối đi kia để đuổi Vương Bảo Nhạc.
Thân thể của chúng lại vô cùng kỳ lạ, cứ như không có trọng lượng, lại như
ở giữa hư ảo và chân thật nên tốc độ lại vượt xa Trúc Cơ. Lúc này, chúng đã hóa thành từng đạo tàn ảnh, nếu như có ai đó ở đây nhìn qua thì căn bản sẽ không nhận ra chỉ có hơn mười con thằn lằn mà sẽ bị những đạo tàn ảnh này đánh lừa, cho rằng có đến mấy trăm nghìn con!
Thỉnh thoảng chúng lại nhảy vượt chẳng khác gì thuấn di, hành vi truy đuổi rốt ráo này khiến cho sắc mặt của Vương Bảo Nhạc vô cùng khó coi. Hắn không biết con đường bên dưới hồn hải này còn xa nữa hay không, nhưng hắn biết rõ, nêu không ngăn cản thì sớm muộn gì mình cũng sẽ bị đuổi kịp.
“Mụ nội nó... Thích bắt nạt ta lắm chứ gì! Ông đây không chơi lại Nguyên Anh nhưng đám bò sát các ngươi mà cũng dám kiếm chuyện với ta à!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên đầy sát khí, đoạn đường này hắn đã nín nhịn đủ rồi. Lúc này, hắn hét to
"filepos0009883360">

Bạn cần đăng nhập để bình luận