Tam Thốn nhân Gian

Chương 716

Chương 716Chương 716
MINH TỬ TRỞ LẠI
Khi trong mắt Tử Nguyệt ánh lên tia sáng lạnh lùng, khi Du Nhiên Đạo Nhân dẫn theo mười vạn con rối không hề có cảm xúc cùng với các tu sĩ đã thoát khỏi vụ tự nổ ở Sao Kim và đang run như cày sấy không còn muốn giao chiến nữa, nhưng lại không thể không tham chiến của đạo cung tiến thẳng đến Sao Hỏa, trên Sao Hỏa lúc này, hơn một nghìn truyền tống trận đã được xây dựng trên đó và đồng thời phát sáng để phù hợp trận pháp hệ Mặt Trời.
Từng nhóm tu sĩ đến từ Sao Kim nhao nhao xuất hiện trong tình trạng kiệt sức và mức độ chấn thương khác nhau.
Gàn như là vừa truýên tống tới, họ lập tức được các tu sĩ Sao Hỏa đã chờ sẵn ở xung quanh hơn một nghìn truyền tống trận này nhanh chóng dìu đỡ. Sau khi đưa ra khỏi
truyền tống trận, có ít nhất mấy nghìn dược sư chuyên điều trị nhanh chóng xử lý theo tình trạng vết thương khác nhau.
Do có quá nhiêu tu sĩ Sao Kim truyền tống tới nên rất khó để hàng nghìn dược sĩ này có thể chữa thương cho các tu sĩ ngay tại chỗ. Vực chủ Sao Hỏa rõ ràng đã lường trước được điều này, cho nên đã sáp xếp mấy vạn tu sĩ làm trợ thủ ở đây, chịu trách nhiệm việc sắp xếp.
“Bụng trong bị tàn phá, ngũ tạng thương ba, hãy đưa vị đạo hữu này đến phòng chữa bệnh và chăm sóc ngay lập tức!”
“Đạo hữu, vết thương của ngươi không đáng ngại, chỉ là kiệt sức thôi. Người đâu, đưa đạo hữu này vào phòng Linh Nguyên để tu luyện!”
“Linh hồn tiêu tan, lấy ba viên Hoàn Nguyên Đan!”
Theo sự vận hành có trật tự của căn cứ Sao Hỏa, chẳng mấy chốc, các tu sĩ truyền tống tới đã được thu xếp một cách thuận lợi.
Đám người Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng nằm trong số đó, vết thương của mỗi người không nhẹ, hơn nữa, phần lớn đều đã mệt lả, nhưng họ không rời đi mà lo lắng chờ đợi ở bên ngoài truýên tống trận.
Họ đang chờ Vương Bảo Nhạc, chờ đám người Đoan Mộc Tước và Lý Hành Ván.
Cùng chờ Vương Bảo Nhạc còn có... tu sĩ của tân thành Sao Hỏa do Liễu Đạo Bân đứng đầu.
Trong những năm Vương Bảo Nhạc đến Thương Mang Đạo Cung, việc xây dựng tân thành Sao Hỏa có thể nói là thay đổi theo từng ngày, chẳng những quy mô của thành phố lớn hơn mà số lượng tu sĩ đóng quân trong đó cũng tăng mạnh. Các thế lực ở khắp nơi đều có ý tranh giành vị trí này, cho nên các thuộc hạ cũ mà Vương Bảo Nhạc để lại đã gặp rất nhiêu khó khán.
Chẳng hạn như Liễu Đạo Bân, hắn ta đã bị chèn ép đến nỗi gần như không thể ở lại. Cho dù chiến công của Vương Bảo Nhạc
không ngừng gia táng thì vẫn khó có thể ngăn chặn được sự tham lam và sự ngấp nghé của thế lực khắp nơi đối với tân thành Sao Hỏa.
Cũng may có sự ủng hộ của Vực chủ Sao Hỏa và Lý Hành Ván nên mới có thể miễn cưỡng giữ lại vị trí thành chủ của hắn ta.
Mãi cho đến khi Vương Bảo Nhạc cường thế trỗi dậy ở đạo cung với thân phận Thái thượng Trưởng lão, làm chấn động toàn bộ Liên bang thì chuyện này mới được giảm bớt. Thế lực ở khắp nơi không thể không thận trọng cân nhắc. Dù sao đắc tội với một mình Vương Bảo Nhạc thì không có vấn đề gì, cho dù hắn có công lao to lớn, nhưng dù sao trong thể chế, cần phải chú ý đến sự cân bằng và các quy tắc. Song nếu như hắn còn có thân phận Thái thượng Trưởng lão của đạo cung thì chuyện này không thể coi thường được.
Chính vì lý do này mà Liễu Đạo Bân và đám người Lý Uyển Nhi mới nhẹ gánh phần nào, cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Theo sự bùng nổ của chiến tranh, mặc dù Vương Bảo Nhạc mất tích, nhưng các thế lực khắp nơi cũng không có thời gian tranh giành quyền lực của tân thành Sao Hỏa, cho nên bọn họ cũng không mất nhiêu quyền lợi. Cho đến khi Vương Bảo Nhạc trở lại một Tân nữa, cảnh tượng hắn chém giết Thông Thần với chiến lực kinh thiên đã lập tức khiến cho mấy thành viên cũ ở tân thành nhao nhao phấn khích đển cực điểm.
Tận dụng cơ hội này, cuối cùng họ cũng chủ động và kiểm soát hoàn toàn được tân thành, lúc này đã dẫn theo một số lượng lớn các tu sĩ của tân thành đến đây nghênh đón thành chủ của họ.
Đồng thời, Vực chủ Sao Hỏa không đến khu vực truyền tống trận lúc này đang ở trung tâm trận pháp của chủ thành Sao Hỏa, mở đại trận Sao Hỏa và sắp xếp cuộc chiến bảo vệ cùng với tãt cả cao tầng ở đây.
Vốn dĩ ở bên ngoài Sao Hỏa đã có mười vạn chiến hạm đóng quân, còn có rất nhiêu tu
sĩ đã bày sẵn thế trận chờ quân địch. Lúc này, theo sự ra lệnh của Vực chủ Sao Hỏa, tất cả các pháp khí chiến tranh trên Sao Hỏa đều hoạt động khiến cho toàn bộ Sao Hỏa trở nên đằng đẳng sát khí.
Ngoài ra, không giống như Đoan Mộc Tước và Lý Hành Ván, mặc dù Vực chủ Sao Hỏa là một nữ tu nhưng tính cách lại cương quyết giống như một ngọn lửa, không bùng nổ thì thôi, một khi bùng lên thì chắc chắn sẽ thiêu rụi khắp nơi.
Do đó, kế hoạch của cô không phải là thiết lập chín lớp bảo vệ bên ngoài tinh không như Sao Kim để phòng thủ thụ động, mà là... rút tinh nguyên Sao Hỏa, với sự trợ giúp của bom Phản Linh, phối hợp cùng đại trận Sao Hỏa và trận pháp hệ Mặt Trời để làm suy yếu từng tầng đạo cung, cuối cùng khiến các tu sĩ đạo cung rơi xuống Sao Hỏa, tiến hành một trận quyết chiến trên Sao Hỏa.
“Chế độ tự nổ của trận pháp hệ Mặt Trời đã được điều chỉnh. Thiếu quýên hạn, một khi
có quyền hạn can thiệp vào, nám vụ tự nổ có thể được hoàn thành ngay lập tức!”
“Trận pháp Sao Hỏa đã được hoàn thành, có thể hoàn thành ba lần trấn áp toàn diện trên bề mặt Sao Hỏa bất cứ lúc nào!”
“Ba mươi bảy vạn khu vực tự hủy trên Sao Hỏa đã được thiết lập và có thể được mở bất cứ lúc nào!”
Trong phòng chỉ huy, theo các báo cáo từ các phía Sao Hỏa truyền tới, Vực chủ Sao Hỏa bình tĩnh ngẩng đău nhìn chằm chẳm vào tinh không, đứng bên cạnh cô là một vị tướng quân của quân đội Sao Hỏa. Lúc này, vị tướng quân đó khẽ cất lời trong sự do dự.
“Vực chủ, quýên hạn của trận pháp hệ Mặt Trời... Lý Hành Ván chưa chắc sẽ cho. Từ đầu đến cuối, ông ta luôn muốn để trận pháp hệ Mặt Trời trở thành nơi che chở hạt giống cuối cùng của Liên bang.”
Cổ hủ!
Vực chủ Sao Hỏa thản nhiên nói, tu vi Nguyên Anh toàn thân khiến cho sự uy nghiêm trên người cô càng lớn hơn.
“Chiên đấu ngoài vũ trụ thì chúng ta không chiếm ưu thế. Chỉ có ở mặt đất mới có thể phát huy tối đa các ưu thế linh khoa của Liên bang. Ngoài ra... nếu Liên bang không còn, lưu lại hạt giống tương lai thì có ích lợi gì. Cho dù có thể sống sót thì cũng là sống tạm bợ ăn nhờ ở đậu mà thôi!”
“Nhưng như vậy thì thương vong chắc chắn sẽ vô cùng nặng nề...”
Vị tướng quân cười khổ lên tiếng.
“Hầu hết chúng ta đều đến từ phương đông cổ xưa của Trái Đất, nơi đó có một câu nói... không điên thì không sống được!”
“Thương vong là điêu không thể tránh khỏi. Sao Hỏa là cánh cửa lớn cuối cùng của Liên bang. Cánh cửa này không sụp đổ, Liên bang có thể tồn tại. Nếu cánh cửa này đổ xuống... một nhà ba người của ta đều sẽ quyết chiến đến cùng trên chiến trường
này, cũng xem như là tận trung với Liên bang!”
“Về phía Lý Hành Văn, ta sẽ đi yêu cầu quýên hạn, bây giờ... cứ hạ lệnh đi!”
Nghe những lời quyết đoán và rắn rỏi của vị Vực chủ Sao Hỏa ở trước mặt, vị tướng quân của quân đội Sao Hỏa trầm mặc, hít sâu một hơi, cung kính tuân lệnh rồi lập tức ra lệnh. Sao Hỏa lập tức nổ vang, mọi thứ đã sẵn sàng.
Trong quá trình chuẩn bị toàn diện trên Sao Hỏa, bên truyền tống trận cũng đã đến phàn kết thúc. Sau khi Đoan Mộc Tước và Lý Hành Ván còn có đám người Phùng Thu Nhiên và Lý Vô Tràn lần lượt tới nơi, người cuối cùng xuất hiện là Vương Bảo Nhạc.
Chỉ là sự xuất hiện của hắn bởi vì mang theo Mặt Trăng cho nên truyền tống trận ở đây không thể chứa được. Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Lý Hành Ván và Đoan Mộc Tước, Mặt Trăng theo những gợn sóng đột nhiên nổi lên ở tinh không bên ngoài Sao Hỏa.
Dạ Tiên vương đã chìm lại vào trong giấc ngủ say còn Vương Bảo Nhạc cũng không có thời gian để nói chuyện với đám người Triệu Nhã Mộng và Liễu Đạo Bân. Thậm chí đến Lý Uyển Nhi, người có mối quan hệ đặc biệt với hắn mà hắn cũng chỉ khẽ gật đầu một cái rồi thôi. Sau khi nhận thấy mọi người vẫn ổn, Vương Bảo Nhạc lập tức cáo từ với Lý Hành Văn và Đoan Mộc Tước, bay thẳng đến tân thành Sao Hỏa của mình.
Trước khi bay ra, hắn để lại cho Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn một câu.
“Tổng thống, lão tổ, hãy tranh thủ thời gian cho ta, ta phải lấy một món... đại sát khí có thể đảo ngược cục diện trận chiến này!”
Nói xong, Vương Bảo Nhạc bùng nổ tốc độ, nhanh chóng đi xa.
Lời nói của Vương Bảo Nhạc đã khống chể Dạ Tiên Vương, đánh một trận với Du Nhiên Đạo Nhân, thậm chí đã đối mặt với Tử Nguyệt bí ẩn, có thể nói là người có công lao số một trong cuộc chiến Sao Kim
này có trọng lượng rất lớn trong lòng của Lý Hành Văn, Đoan Mộc Tước và tất cả các tu sĩ tham gia cuộc chiến Sao Kim ở đây.
Sao Hỏa vốn là một nửa quê hương của Vương Bảo Nhạc. Tên tuổi của hắn ở đây đồng nghĩa với uy danh, bất kể là chủ thành mới hay tân thành đều là như vậy.
Cho nên, chẳng mấy chốc, những lời nói của hắn trước khi rời đi đã truyền khắp Sao Hỏa. Sau khi đến phòng chỉ huy Sao Hỏa và gặp Vực chủ Sao Hỏa, Lý Hành Văn và Đoan Mộc Tước cũng đã báo cho cô biết.
Có lẽ cũng chính vì điêu này nên sau khi trầm mặc, Lý Hành Ván đã nghiến răng đồng ý với yêu cầu của Vực chủ Sao Hỏa về việc để trận pháp hệ Mặt Trời tự nổ.
Cùng lúc đó, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc cũng đang bay nhanh tới tân thành Sao Hỏa của hắn. Nhìn từ xa, thấy tân thành này đã mở rộng gấp mấy Lân so với lúc trước khi hắn rời đi, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc khiến những ký ức cũ hiện
lên trong đầu Vương Bảo Nhạc, nhưng rất nhanh, những ký ức này đã tan biến. Hắn chạm vào ấn đường của mình và nghĩ tới cảnh ngón tay của Tử Nguyệt biến mất trên Sao Kim trước đó.
Vương Bảo Nhạc không hiểu tại sao mà lần này chị đẹp giống như đã chìm vào giấc ngủ sâu nên hắn không nhận được phản hồi sau khi hỏi ý.
Do đó, hắn chỉ có thể chôn vùi chuyện này ở trong lòng và đi thẳng đến tế đàn ở khu vực trung tâm thành phố mới, nơi đó... chính là lối vào hang thần binh.
Gần như ngay khi bước vào hang, dao động quen thuộc lập tức truyền tới từ sâu trong hang. Ngay sau đó, thân ảnh của quốc sư, đại hán và bé trai lập tức xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc, sau đó đồng loạt bái kiến hắn.
Cung nghênh Minh Tử!
"filepos0015345019">

Bạn cần đăng nhập để bình luận