Tam Thốn nhân Gian

Chương 732

Chương 732Chương 732
MẶT MŨI LÀ GÌ?
Dĩ nhiên Vương Bảo Nhạc không biết đến cuộc chiến giữa sư huynh Trần Thanh Tử và đại hán giáp vàng kia, nhưng điêu này cũng không ảnh hưởng đến sự lựa chọn của hắn. Chỉ là sau một thoáng một trầm ngâm, trong mắt Vương Bảo Nhạc đã lộ ra vẻ quyết đoán.
“Suy nghĩ quá nhiêu sẽ khiến việc ra quyết định trở nên khó khăn hơn. Mặc dù do không thể không cân nhắc đến an nguy, nhưng chung quy... đó không phải đại trượng phu nên làm. Sư huynh nhiều lần giúp ta, chuyện này... ta không cần phải do dự nữa!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, hai tay bấm niệm pháp quyết lập tức bắt đầu tu hành thuật pháp Bản Nguyên mà Trần Thanh Tử đưa cho.
Thuật pháp Bản Nguyên này không phải để nâng cao tu vi, mà là để cải tạo và biến ảo ở một mức độ nhất định. Do đó, dưới sự thúc đẩy của Vương Bảo Nhạc và Minh Pháp, tốc độ tu luyện vô cùng nhanh. Chỉ trong vài giờ, khi Vương Bảo Nhạc mở mắt ra lần nữa, trong đáy mắt của hắn ánh lên tia sáng âm u.
Gần như ngay khi tia sáng âm u này lóe lên, cơ thể của hắn xuất hiện ảnh chồng, không phải một, mà là mấy lớp chồng lên nhau. Nếu như nhìn kĩ thì sẽ nhận ra đây là chín phân thân chồng lên nhau.
“Phân thân, xuất!”
Theo Vương Bảo Nhạc cất lời, một trong những phân thân kia lập tức rời khỏi cơ thể của hắn. Chưa hết, sau đó là phân thân thứ hai, thứ ba cho đến phân thân thứ chín lần lượt xuất hiện, nhanh chóng hợp nhất với nhau, cuối cùng phân thân xuất hiện phía trên Vương Bảo Nhạc gần như không khác gì so với bản thể của hắn, không chỉ có đầy đủ máu thịt mà còn có hình chiếu
của linh hồn Vương Bảo Nhạc.
Đồng thời, Tinh Thần Nguyên Anh của Vương Bảo Nhạc cũng phân ra một nửa và khuếch tán vào trong phân thân. Nói đúng hơn, đây không thể xem là phân thân nữa, mà là... nguyên thần thứ hai.
Bởi vì nguyên thần thứ hai này có tất cả các loại thần thông không khác gì chân thân nên không thể dễ dàng tự nổ được. Hơn nữa, tu vi và chiến lực đương nhiên sẽ yếu hơn bản thể, chỉ có trình độ Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.
Nhưng cho dù là vậy thì bấy nhiêu cũng đã cực kì hiếm có, bởi vì không giống như phân thân trước đây của Vương Bảo Nhạc, nguyên thẫn thứ hai này có thể tự mình tu luyện. Khi trở về bản thể, nó có thể khiến tu vi của bản tôn Vương Bảo Nhạc bộc phát. Đồng thời, trạng thái tồn tại của hắn cũng nằm giữa hư và thực, có thể mặc sức chuyển đổi.
Hai điểm này mới là trọng tâm của thuật pháp Bản Nguyên mà Trần Thanh Tử đã giao cho Vương Bảo Nhạc.
Sau khi cảm nhận được sự kỳ dị của phân thân này, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, bản thể nhắm mắt lại. Ngay lúc hắn nhắm mát lại... nguyên thần thứ hai của hắn đột nhiên mở mắt ra.
“Cảm giác gần giống như lúc điêu khiển phân thân, nhưng vẫn có một số khác biệt...”
Vương Bảo Nhạc giơ tay chạm vào khuôn mặt của nguyên thần thứ hai này, rồi nhìn sang bản thể của mình bên cạnh. Khi hắn nhìn sang, bản thể lại mở mắt nhìn hắn.
“Lúc trước, khi điều khiển phân thân, phân thân giống như một bộ phận của cơ thể ta, giống như cánh tay của ta, có ý chí là có thể đưa ra đủ loại chỉ thị một cách hoàn hảo. Nhưng hiện tại phân thân này... không còn là cánh tay nữa, mà là một ta khác!”
Nguyên thần thứ hai của Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm, nhìn bản thể của mình rồi hắng giọng một tiếng.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Đúng là như vậy, thú vị đấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc bản thể xoa cằm gật đầu.
“Vậy tiếp theo ngươi hãy ở lại đây, cứ nằm đây ngủ một giấc thật ngon. Ta sẽ ra ngoài xem tình hình thế nào, đồng thời tìm kiểm dấu vết của sư huynh.” Nguyên thần thứ hai của Vương Bảo Nhạc nghiêm nghị nói.
“Được rồi, ngươi ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, nểu như có điêu kiện, hãy kiểm tra xem nơi này cách hệ Mặt Trời bao xa.”
Vương Bảo Nhạc bản thể bày ra dáng vẻ giống như đang có điều suy nghĩ, sau khi nói xong thì lại nhìn nguyên thần thứ hai của mình.
“Chúng ta nói chuyện như thể này có phải dở hơi lắm không? Rõ ràng chính là một
người mà vẫn phải giả vờ như hai người đang nói chuyện... Ngươi nói xem, sư huynh dựa trên tâm lý nào để sáng tạo ra thuật pháp này chứ? Chắc là hắn cũng có nguyên thần thứ hai. Ta cảm thấy... Với tính cách của sư huynh, nói không chừng sẽ sáng tạo nguyên thần thứ hai thành một em gái...”
Sau một hồi lâu, nguyên thần thứ hai của Vương Bảo Nhạc chớp mắt lên tiếng.
“Ta cũng thế! Nhưng Vương Bảo Nhạc, chúng ta là người ngay thẳng, không bao giờ nghĩ đến những chuyện bỉ ổi như vậy. Có điều, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta thật sự phải làm quen với cách nói chuyện thế này!”
Vương Bảo Nhạc bản thể hít sâu một hơi rồi nghiêm giọng nói.
“Được rồi... Vậy ta đi đây, một câu cuối cùng, Vương Bảo Nhạc, ngươi thật sự rất đẹp trai!”
“Chà, Vương Bảo Nhạc, ngươi cũng đẹp trai lắm!”
Nghe được lời khen ngợi vừa nghiêm túc, đáng tin cậy vừa chân thành này từ đối phương, Vương Bảo Nhạc bản thể và nguyên thần thứ hai đều dâng trào niềm vui. Cho nên, sau khi bản thể của hắn đưa túi trữ vật ra, nguyên thần thứ hai của Vương Bảo Nhạc tỏa ra Minh Hỏa và đi thẳng đến nắp quan tài ở phía trên. Khi chạm vào đó, nguyên thần thứ hai biến thành một ngọn lửa rồi lập tức xuyên qua, khi xuất hiện... thì đã ở bên ngoài quan tài.
Nhiệt độ thấp tuyệt đối giống như có thể đóng báng linh hồn trực tiếp lan rộng ra theo lớp báng màu nâu sẫm ở xung quanh, mắt của nguyên thần thứ hai của Vương Bảo Nhạc lóe lên. Sau khi tản thần thức ra thì nó không thể khuếch tán được nhiêu, chỉ được chừng mười trượng mà thôi. Cho nên, mặc dù nhìn rõ xung quanh, biết ràng đây là một lớp báng không biết đã tồn tại trong bao nhiêu năm, nhưng nhiêu nhất
chỉ có thể phán đoán rằng vị trí của quan tài nằm ở dưới đáy của lớp băng này, những cái khác rất khó để nhận ra.
Có lẽ do tính chất đặc biệt của quan tài cho nên sự xuất hiện của nó đã không làm sụp đổ lớp báng, như thể nó tới bằng cách xuyên qua vật chất. Đồng thời, lớp báng ở xung quanh và nhiệt độ thấp ẩn chứa uy áp đáng sợ, ngay cả khi cơ thể của Vương Bảo Nhạc đang ở trạng thái hư hóa thì cũng có phần không chịu nổi. Thậm chí, trong phán đoán của hắn, nếu bây giờ nguyên thần thứ hai này thực hóa, sợ là rất nhanh sẽ bị đóng băng đển chết.
Vì vậy, sau khi kiểm tra xung quanh, hắn không dám dừng lại, cơ thể hư hóa nhoáng lên đi thẳng lên phía trên dọc theo lớp băng. Quá trình này rất khó khăn đối với hắn. Khí lạnh trong lớp băng theo hắn liên tục xuyên qua mà tích lũy ngày càng nhiêu trên cơ thể, thậm chí còn dàn ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.
May mắn thay, sự đặc biệt của Tinh Thần Nguyên Anh và sự giải phóng của Minh Hỏa có thể hóa giải một cách liên tục. Thế là sau vài giờ, cơ thể hư ảo của Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng thoát ra khỏi lớp hàn băng và xuất hiện trong một hang động.
Mặc dù nơi này không có lớp báng nhưng khí lạnh vẫn rất nặng nề. Vương Bảo Nhạc quan sát xung quanh một chút rồi ngẩng đ'âu nhìn lên hàn thổ ở bốn phía, bên trong cơ thể hư hóa, phần đầu của hắn lóe lên hai tia sáng âm u.
“Đây là một ngôi sao ư?”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm. Thần thức sau khi rời khỏi tảng báng không bị ảnh hưởng lớn lắm, cho nên nó có thể tản ra rộng hơn.
Nhưng cho dù là vậy, Vương Bảo Nhạc cũng vẫn nhận ra thế giới này có trấn áp ở một mức độ nhất định. Mặc dù mức độ nồng đậm của linh khí vượt xa Liên bang, nhưng cơ thể dường như gặp khó khán
trong việc hấp thu nó, giống như bị ngán cản.
Điêu này rõ ràng là do sự khác biệt trong các quy tắc. Mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, lại tiếp tục lao thẳng lên bàu trời, đồng thời vận chuyển tu vi, toàn lực tản thần thức ra. Ngay sau đó, thẫn thức của Vương Bảo Nhạc cuối cùng theo sự xuyên qua liên tục của cơ thể đã tản ra khỏi vùng hàn thổ này và khuếch tán ra bên ngoài.
Bầu trời không phải là màu xanh nhạt mà là màu xanh đậm. Nó tương tự như Trái Đất ở một mức độ nhất định. Đồng thời, mặc dù Mặt Trời treo trên không trung cũng tỏa ra ánh sáng và hơi ấm, nhưng lại là ánh sáng lạnh, không đủ để làm tan báng hàn.
Còn mặt đất... phóng tầm mắt nhìn, những ngọn núi ở đây nhấp nhô giống như một vùng hoang dã, phần lớn thảm thực vật trông rất đáng sợ. Mặc dù không phải chỗ nào trên mặt đất cũng nhìn thấy báng tuyết, nhưng độ cứng của đất và độ ẩm
trong không khí đều tỏa ra sự lạnh lẽo khiến cho gió ở đây giống như thật sự có thể lạnh đến thấu xương.
Đồng thời, ở cách đó không xa, có một ngọn núi bị sụp xuống, ở giữa những đống sỏi bao quanh, có thể nhìn thấy một cái hố sâu khổng ĩô trên mặt đất, mà trong hố sâu này lại có bốn xác chết. Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy một thân ảnh hình như bị thương đang lao nhanh về phía chân trời xa xôi.
Cảnh tượng này khiến cho Vương Bảo Nhạc để cơ thể hư hóa bay lên khỏi mặt đất nheo mắt lại. Hắn liếc nhìn thân ảnh rõ ràng không phát hiện ra mình mà càng lúc càng đi xa kia rồi nhoáng một cái đi đến bên cạnh cái hố sâu, ánh mắt rơi xuống bốn thi thể này rõ ràng vừa mới chết, hơn nữa còn bị lục lọi.
Giết người đoạt bảo?;
vương Bảo vuốt cằm, sau đó đưa tay phải lên bấm niệm pháp quyết và chỉ vào bốn thi thể trên mặt đất.
“Ngưng hồn!”
Cùng lúc đó, bên ngoài thiên hà Thần Mục, trong đại trận được tạo thành từ một nghìn hằng tinh, một trận chiến tuyệt thế đang 'âm 'âm bùng nổ. Chỉ là so với lúc trước, độ cường hãn trên người Tràn Thanh Tử rõ ràng đã được tăng cường đáng kể, sự lựa chọn của Vương Bảo Nhạc kiến cho hắn vừa thẩy vui vẻ vừa thấy hài lòng.
Ngược lại là sắc mặt của vị đại hạn giáp vàng kia đã trở nên khó coi, hắn ta vốn tưởng rằng đã tìm được sơ hở của Trần Thanh Tử, định dùng nó để khiến đạo tâm của Trần Thanh Tử dao động. Dù chỉ là một dao động nhẹ cũng sẽ cho hắn ta bắt được cơ hội, nhưng thật không ngờ, tồn tại giống như loài giun dế trong mắt hắn ta lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự khiêu khích đó.
“Là ta nóng lòng rồi. Nếu ta tiếp tục ôn dưỡng trong một thời gian thì chắc chắn sẽ thành công!”
"filepos0015686164">

Bạn cần đăng nhập để bình luận