Tam Thốn nhân Gian

Chương 493

Chương 493Chương 493
MỞ MÀN
Cùng lúc đó, trong tinh không thuộc hệ Mặt Trời cũng có những chiếc khí cầu khác đang bay nhanh, mục tiêu đều là Sao Thủy.
Bên trong những khí càu này đều là tuấn kiệt của các thế lực đến từ khắp nơi trong Liên bang, đều là nhóm bách tử Liên bang năm đó. Trong số này, tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ cảnh, nếu như không tính Vương Bảo Nhạc thì cảnh giới cao nhất cũng đã tới Trúc Cơ đại viên mãn.
Chỉ có Vương Bảo Nhạc là trường hợp đặc biệt trong số này, tu vi đã đến cảnh giới Kết Đan!
Có thể nói, Vương Bảo Nhạc đã là nhân tài kiệt xuất trong nhóm bách tử Liên bang này, dù là tu vi hay là tước vị đều đứng hàng đàu. Trong ký ức của những bách tử Liên bang còn lại, cái tên Vương Bảo Nhạc đã thể hiện cho người ta thấy cảnh giới cao nhất của hèn hạ vô sỉ, gần như chọc điên tất cả mọi người sau khi được phong làm bách tử Liên bang nay đã đi được tới bước này khiến họ vừa kinh ngạc nhưng cũng chẳng bất ngờ lắm.
Thế nên, dù trong lòng rất khó chịu nhưng tất cả vẫn phải thừa nhận sự mạnh mẽ của Vương Bảo Nhạc. Nhất là Lý Di, trong lòng cô ta vừa buồn bực, vừa thầm thề, nhất định sẽ vượt trội hơn Vương Bảo Nhạc trên cổ kiếm đồng xanh.
Cứ thế, ba ngày sau, bách tử Liên bang cũng Lân lượt tới nơi. Khi khí cầu của hai người Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo đáp xuống Sao Thủy, cả hai nhìn thấy một trận pháp khổng lồ giữa mặt đất hoang vu phía xa.
Trận pháp này lớn chừng mười vạn trượng, giống hệt như thủy tinh, đồng thời còn có hơn trám cây cột khổng lồ dựng đứng bên trong chi chít như sao trời. Trên mỗi cây cột đều có khắc rất nhiêu phù văn, từng đợt uy áp liên tục phát ra từ trong trận pháp này khiến toàn bộ Sao Thủy chấn động.
Đồng thời, việc trùng kiến Sao Thủy hiện nay cũng đã ổn định phần nào, xung quanh trận pháp được xây dựng rất nhiêu kiến trúc. Có điêu, những kiến trúc này rất đặc biệt, không giống để cho người ở, mà giống... một tầng khác của trận pháp hơn.
Thậm chí, sau khi Vương Bảo Nhạc bước ra khỏi khí cầu, nhìn bùn đất dưới chân, dường như cảm nhận được bên trong lòng đất còn dao động khác đang lan tỏa.
Vương Bảo Nhạc lại dõi mắt nhìn những kiến trúc xung quanh, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau thì Khổng Đạo mới thấp giọng nói.
“Xung quanh có dấu vết của quân đội, ngoài ra, ta thấy những kiến trúc bên ngoài trận pháp này rất quen, hẳn là đại trận do quân đội khai phá ra...”
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ, hấn cúi đàu nhìn mặt đất rồi nói.
“Ta từng tới căn cứ thí nghiệm bom phản linh, dao động dưới đất mang tới cảm giác tương tự như thế. Nếu như ta đoán không lầm, bên dưới... chính là một cán cứ thí nghiệm bom phản linh mới. Gọi là cán cứ thí nghiệm cũng không đúng lắm, phải là bên dưới được chôn rất nhiêu bom phản linh mới đúng!”
Vương Bảo Nhạc nói tới đây, Khổng Đạo cũng phải hít sâu một hơi, đồng thời hấn và Vương Bảo Nhạc cũng hiểu ra tất cả những thứ này đều là do Liên bang chuẩn bị, đề phòng tai nạn sau khi trận pháp mở ra truyền tống hai chiêu tạo thành nếu có.
Một khi có vấn đề thì e là truyền tống trận này sẽ bị kích nổ ngay lập tức.
E rằng thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là một phần mà thôi, nghĩ tới chuyện Liên bang vẫn còn những chuẩn bị khác. Có thể nói, chỉ cần trên cổ kiếm đồng xanh có chút dị thường thôi thì toàn bộ Sao Thủy có khi sẽ hóa thành tro bụi, vì Tinh Nguyên đã mất nên hiện tại giá trị của sao Thủy đã giảm đi nhiêu!
Chuyện này khiến tâm trạng của Vương Bảo Nhạc có phần nặng nề, Khổng Đạo cũng vậy. Sau khi ra khỏi khí cầu, hai người nhanh chóng đi tới chỗ ở của mình trong sự hướng dẫn của nhân viên ở đây, đồng thời cũng báo cho họ biết vẫn còn vài người chưa tới, thời gian mở truyền tống trận được định ra là sáng hôm sau.
Trong đêm này, chỉ cần bách tử Liên bang không rời khỏi khu vực quy định thì vẫn khá tự do. Tư chất và thân phận của mỗi người ở đây đều không h'ê tàm thường, kế hoạch Lân này lại có nguy hiểm lớn, nên Liên bang cũng không kiểm soát bọn họ nghiêm ngặt cho lắm.
Thế nên, sau khi tới đây, Vương Bảo Nhạc đàu tiên là dẫn theo Khổng Đạo đi tìm Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, hai người bọn họ tới sớm hơn Vương Bảo Nhạc, cả bốn vừa gặp mặt thì Vương Bảo Nhạc đã nhào lên ôm cổ Trác Nhất Phàm, vỗ lưng hắn bôm bốp, sau đó hai mắt sáng rực nhìn về phía Triệu Nhã Mộng.
Triệu Nhã Mộng một thân đồng phục thoạt nhìn vô cùng oai hùng, còn quyến rũ hơn trước nữa. Nếu bàn về nhan sắc thì cả Lý Uyển Nhi lẫn Chu Tiểu Nhã đều thua xa Triệu Nhã Mộng. Có thể nói, Triệu Nhã Mộng là người hoàn mỹ nhất mà Vương Bảo Nhạc đã gặp từ trước tới nay nên Vương Bảo Nhạc lại ho khan một tiếng rồi giang tay ra.
“Nhã Mộng, đã lâu không gặp, ta nhớ cô muốn chết!” Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc lại đi toan ôm lấy cô...
Triệu Nhã Mộng nhướng mày, không để mặc Vương Bảo Nhạc ôm như lúc trước nữa mà lùi lại vài bước để tránh né, cười như không cười mà nhìn Vương Bảo Nhạc.
Thấy Triệu Nhã Mộng không chịu cho mình ôm, Vương Bảo Nhạc thoáng kinh ngạc. Hắn nhớ trước kia không phải như thế, đang định hỏi xem cô bị gì thì thấy vẻ mặt của Triệu Nhã Mộng là lạ. Vương Bảo Nhạc bất giác cảm thấy nguy hiểm nên khựng lại, sau đó kéo Khổng Đạo ở bên cạnh qua.
“Thân là hội trưởng của Nam Thần hội, ta tuyên bố tổ chức Nam Thẫn hội đứng đầu Liên bang nay lại có thêm một thành viên mới, mọi người cùng hoan nghênh người mới đi nào!”
Vương Bảo Nhạc vỗ vai Khổng Đạo, cười lớn nói.
Trác Nhất Phàm cũng không xa lạ gì với Khổng Đạo, dù sao thì lúc trước cũng là Khổng Đạo cứu hắn ra khỏi Trác gia nên mỉm cười chào hỏi. Triệu Nhã Mộng vốn tính hờ hững nên chỉ gật đầu một cái với Khổng Đạo xem như chào mừng.
Khổng Đạo ngơ ngác không hiểu gì khi tự dưng bị kéo vào Nam Thần hội gì đó, đương nhiên hắn cũng không từ chối. Thật ra, qua bao năm làm việc chung với Vương Bảo Nhạc, hắn đã phục tên béo này từ lâu rồi, chút mâu thuẫn của hai người trước đó cũng đã theo gió bay đi.
Cứ thế, sau khi bốn người trao đổi những gì mình biết về kế hoạch bách tử Liên bang với nhau xong thì đêm cũng đã về khuya nên chia nhau đả tọa ngay trong phòng của Trác Nhất Phàm.
Trong lúc đả tọa, Vương Bảo Nhạc vẫn luôn nghĩ không biết tại sao thái độ của Triệu Nhã Mộng dành cho mình lại thay đổi. Sau khi suy ngẫm một lúc, hắn cũng nghĩ ra được vài điêu, nhưng không dám xác định là cái nào nên đành thở dài rồi thôi.
Một đêm trôi qua, đến sáng hôm sau, thanh âm của Đoan Mộc Tước đột nhiên vang vọng khắp nơi, tất cả mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng, tập trung lại bên cạnh truyền tống trận.
Ngoại trừ những nhân viên công tác ra thì ở đây còn có ba người, dao động trên người họ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn khiến xung quanh rung chuyển, vô cùng bắt mắt.
Trong đó, có hai vị là người quen của Vương Bảo Nhạc, một là Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước và Thái thượng Trưởng lão Lý Hành Văn của hắn. Người thứ ba là một lão giả mặc đạo bào cổ xưa, đúng là... vị Mặc Cao Tử tới từ cổ kiếm đồng xanh kia!
Ba người đứng đó, khí thể kinh thiên khiến cho hô hấp của đám người Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng cảm ứng được xung quanh nơi này còn rất nhiêu khí tức Kết Đan... Rõ ràng có rất nhiêu cường giả Liên bang đã hội tụ ở đây, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc mở truyền tống.
Bầu không khí nghiêm trang này cũng khiến mọi người không có tâm trạng để nhìn ngó xung quanh, thậm chí sau khi tới đây thì cả đám đều im lặng không nói gì.
“Bước lên trụ truyền tống đi!”
Trong bầu không khí trầm mặc này, Đoan Mộc Tước đột nhiên mở miệng, thanh âm như sấm sét rền vang, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, dẫn đãu bay lên, đáp xuống một cây cột trên truyền tống trận.
Theo sau ông, những bách tử Liên bang khác cũng bay lên trong trạng thái căng thẳng, chia nhau đáp xuống. Lúc này, bọn họ mới có cơ hội để quan sát người bên cạnh. Bọn họ cũng chẳng xa lạ gì với đối phương, lúc trước và mấy nám nay ít nhiêu gì cũng có tiếp xúc qua.
Sau khi bọn họ đứng vững thì hai mắt của Đoan Mộc Tước lóe sáng, ánh mắt đảo qua mọi người, còn dừng lại một chút ở chỗ Vương Bảo Nhạc, sau đó mới nghiêm giọng lên tiếng.
“Những tin tức cần biết chắc các ngươi cũng biết được từ những con đường khác nhau rồi nên bản tọa không nói lại nữa. Bây giờ, ta sẽ nói cho các ngươi nghe những chuyện mà Liên bang chúng ta biết về nền ván minh cổ kiếm đồng xanh. Các ngươi phải nghe cho thật kỹ, vì nó sẽ có liên quan tới nhân sinh sau này của các ngươi khi ở đó!”
Nói xong, Đoan Mộc Tước ôm quyền với Mặc Cao Tử ở bên cạnh một cái, Mặc Cao Tử mỉm cười gật đầu, ý bảo Đoan Mộc Tước cứ nói.
“Cổ kiếm đồng xanh được chia ra làm ba bộ phận, phần đầu là khu vực gần chuôi kiếm, đây cũng là khu vực bị hư hại nặng nhất, mảnh vỡ trong hệ Mặt Trời phàn lớn đều tới từ khu vực này!”
“Phần thứ hai cũng chính là phần thân kiểm đâm vào Mặt Trời. Đây là nơi có phạm vi lớn nhất, đồng thời cũng bị nhiệt độ nóng cháy của Mặt Trời án mòn, nơi đó vô cùng nguy hiểm!”
“Phần thứ ba chính là mũi kiếm!”
“Bộ phận mũi kiếm do xuyên qua Mặt Trời nên giống như bị cách ly, bên ngoài khó mà tiếp cận. Thân kiếm nằm bên trong Mặt Trời, không phải ai cũng có thể dễ dàng bước vào nên nơi mà các ngươi sắp tới chính là phần đàu tiên, cũng chính là khu vực gần chuôi kiếm!”
“Dù nơi đó bị hư hại nặng nhưng cổ kiếm khổng lồ, khu vực có thể ở lại trong đó cũng không hề nhỏ, đồng thời cũng xem như nơi an toàn và thích hợp để ở nhất!”
"filepos0010837525">

Bạn cần đăng nhập để bình luận