Tam Thốn nhân Gian

Chương 620

Chương 620Chương 620
LIÊN BANG NHẤT
MACH
Hình ảnh này chiếu vào đầu Vương Bảo Nhạc vô cùng rõ ràng, giống như lúc này hắn đã thật sự hóa thành Phong Tín thụ, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này vậy.
Mà lời nói của Phùng Thu Nhiên cũng làm tâm thần Vương Bảo Nhạc dậy sóng, khí tức ngưng tụ nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lồng ngực của Phùng Thu Nhiên, trong lòng chỉ còn mỗi hai chữ Vô Trần.
Sau đó, hình ảnh rung chuyển, khi một quả trái cây ngưng tụ ra trên Phong Tín thụ rơi xuống trước mặt Phùng Thu Nhiên, Vương Bảo Nhạc thấy cô hái quả trái cây kia xuống đặt vào miệng của đứa bé nọ, trái cây nhanh chóng tan ra, bị đứa bé này hút mất.
Phùng Thu Nhiên lại cúi đầu làn nữa, lúc này mới đi xa, hình ảnh chấm dứt, dừng lại ngay bóng lưng dần trở nên mơ hồ của Phùng Thu Nhiên. Mãi cho đến khi thân thể của Phùng Thu Nhiên chấn động như tỉnh lại từ ký ức của Phong Tín thụ, cảnh vật trước mắt khôi phục như thường, vẫn ở trên ngọn núi trước đó, xung quanh vẫn là ánh mắt dõi theo của trám vạn tu sĩ.
Vương Bảo Nhạc im lặng một lúc, trong lòng vẫn chấn động khó bình tĩnh lại, hồi lâu sau mới dằn xuống được. Khi hắn đứng dậy quay đầu nhìn về phía ba người Phùng Thu Nhiên thì lại không hề thấy điêu gì dị thường trên người họ.
Tất cả khiến Vương Bảo Nhạc có một suy đoán, có lẽ... chỉ có mỗi mình hắn mới có thể cộng minh với ký ức này của Phong Tín thụ, bởi vì mình là đệ tử kế pháp, còn ba người Phùng Thu Nhiên chỉ là đệ tử nội môn, khó mà sinh ra cộng minh mạnh như vậy với Phong Tín thụ, e rằng tám chín phần mười sẽ không nhìn thấy hình ảnh này.
Vậy nên, có lẽ chỉ có mỗi mình Phùng Thu Nhiên biết được thân phận thật sự của đứa bé này, nay lại có thêm mình.
Về phần đạo tử Vô Trần này xuất hiện bên cạnh Phùng Thu Nhiên như thế nào, Phùng Thu Nhiên lại giải thích thế nào với người khác thì Vương Bảo Nhạc không biết được. Hắn chỉ biết là khi Lý Hành Ván - Tổng thống Liên bang tiên nhiệm rời khỏi Thương Mang Đạo Cung quay về Liên bang thì trong Lông ngực lại ôm theo một đứa bé.
Vương Bảo Nhạc im lặng dằn hết những chuyện này xuống. Sau khi hít sâu một hơi, hắn lại nhìn tu sĩ Thương Mang Đạo Cung xung quanh, trong ánh nhìn của tất cả, Vương Bảo Nhạc ôm quýên cúi đầu thật sâu với ba người Phùng Thu Nhiên một cái.
“Tham kiến ba vị Thái thượng Trưởng lão!”
Sau khi Vương Bảo Nhạc cúi đầu bái kiến, Phùng Thu Nhiên mỉm cười đáp lễ, Diệt Liệt Tử tuy vẫn không muốn nhưng vẫn chọn cách cúi eo, riêng Du Nhiên Đạo Nhân thì vẫn ôn hòa ôm quyền bái kiến.
“Tham kiến Vương Bảo Nhạc Thái thượng Trưởng lão!”
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng bốn người đứng trên đỉnh núi bái kiến nhau như biến thành vĩnh hằng, khắc sâu trong đầu các đệ tử đạo cung xung quanh, theo sau đó là trám vạn tu sĩ xung quanh đồng loạt cúi đầu.
“Bái kiến Vương Bảo Nhạc Thái thượng Trưởng lão!”
Âm thanh vang vọng như sấm, vang vọng khắp bốn phương hồi lâu không tiêu tán. Lúc này, lại có tiếng chuông của đạo cung lan ra xa, buổi lễ cũng đi tới hồi kết.
Từ nay về sau, Thương Mang Đạo Cung đã không còn là thiên hạ chia ba nữa, mà có thêm một vị Thái thượng Trưởng lão thứ tư.
Trong những tiếng bái kiến này thì giọng của các đệ tử Liên bang là vang nhất, cho đến khi bốn người Vương Bảo Nhạc trên
đỉnh mỉm cười gật đâu với nhau, lấy Phùng Thu Nhiên đại biểu cho tông môn để tuyên bố một loạt gia phong.
Ví như Thanh Hỏa đảo sẽ trở thành hòn đảo riêng của Vương Bảo Nhạc, nhưng không chỉ riêng nó, Thương Mang Đạo Cung đồng thời còn cắt hơn mười hòn đảo lớn xung quanh chuyển sang quýên quản lý của Vương Bảo Nhạc. Ngoài ra cũng sẽ xây thêm một đại điện cho Thái thượng Trưởng lão thứ tư trên đỉnh của đạo cung.
Điện này sẽ trở thành nơi tu hành cho Vương Bảo Nhạc ở tông môn mỗi ngày, tất cả đều được xây theo tiêu chuẩn cao nhất, tất cả tài liệu cũng do tông môn phụ trách hoàn toàn.
Ngoài ra là vấn đề cung phụng của Vương Bảo Nhạc, thân là thái thượng Trưởng lão, hắn có thể hưởng thụ đãi ngộ ngang ngửa với ba người Phùng Thu Nhiên. Đồng thời, hắn có đủ tư cách cho ra quyết sách đối với phương hướng phát triển của Thương Mang Đạo Cung, có quýên được bỏ phiếu,
đồng thời cũng nhận lấy công tác ngoại giao giữa Liên bang và Thương Mang Đạo Cung.
Tiếp theo là một vài quýên lực vặt vãnh, nói chung, trên danh nghĩa thì lúc này Vương Bảo Nhạc đã có thể xem như một phần tư chủ nhân của Thương Mang Đạo Cung.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong dự đoán của mọi người, chỉ là không ai có thể ngờ, trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy hai năm mà Vương Bảo Nhạc đã từ một kẻ ngoại lai leo lên cao như thế.
Thậm chí, chỉ cần tu vi của Vương Bảo Nhạc đột phá Nguyên Anh, bước vào Thông Thần thì hắn vẫn có khả năng trở thành chủ nhân duy nhất của Thương Mang Đạo Cung.
Theo Phùng Thu Nhiên lên tiếng tuyên bố một loạt gia phong này, điển lễ xem như sắp sửa kết thúc. Trong ánh mắt dõi theo của bao người, bốn người Vương Bảo Nhạc
đứng chung một chỗ, Phùng Thu Nhiên lại mỉm cười đưa một tấm thẻ ngọc cho Vương Bảo Nhạc.
“Vương trưởng lão, việc bổ nhiệm và sắc phong tiếp theo nên do ngươi tuyên bố thì hơn, nếu có chỗ nào căn điều chỉnh thì ngươi có thể tạm hoãn, chúng ta sẽ bàn bạc sau.”
Vương Bảo Nhạc nhìn Phùng Thu Nhiên, trong đàu chợt nhớ lại đoạn ký ức của Phong Tín thụ, sau khi gật đầu đáp lễ thì khách khí cúi đầu thêm cái nữa. Sau khi cầm lấy thẻ ngọc xem xét một phen thì hắn lại ngẩng đầu nhìn Phùng Thu Nhiên với vẻ bất ngờ.
Phùng Thu Nhiên chỉ mỉm cười không nói gì, Diệt Liệt Tử thì mặt lạnh như tiền, Du Nhiên Đạo Nhân thì vẫn cứ ôn hòa, trong mắt ánh lên vẻ cổ vũ.
Vương Bảo Nhạc đảo mắt nhìn qua ba người này, sau đó xoay người nhìn về phía các đệ tử đạo cung xung quanh, hồi lâu sau
mới dân lên tiếng, giọng vang vọng khắp xung quanh.
“Khổng Đạo bước lên!”
Khổng Đạo đứng giữa đám người Liên bang giật mình, sau đó vội vàng bay lên, đứng giữa không trung ôm quýên cúi đầu thật sâu với Vương Bảo Nhạc trên đỉnh núi.
“Sắc phong Khổng Đạo vào danh sách chuẩn trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung, tu vi đến Nguyên Anh sẽ tấn chức thành trưởng lão!”
Thân thể Khổng Đạo run lên, lập tức nói lời cảm tạ. Hắn biết rõ trong hệ thống của Thương Mang Đạo Cung, chỉ khi đến Nguyên Anh mới có thể tấn chức trưởng lão, đến Thông Thần thì là Thái thượng Trưởng lão.
Mà đãi ngộ giữa trưởng lão và đệ tử bình thường lại chênh lệch rất nhiêu, dù hắn chỉ mới là chuẩn trưởng lão nhưng cũng có thể hưởng thụ hơn phân nửa đãi ngộ. Đối với
Khổng Đạo mà nói, mặc dù không thể xem như cá chép hóa rồng, nhưng cũng xem như tiến một bước dài.
“Triệu Nhã Mộng bước lên!”
Đợt sắc phong này vẫn chưa chấm dứt, sau khi Khổng Đạo lui xuống thì Vương Bảo Nhạc lại lên tiếng.
Sau khi hắn lên tiếng thì Triệu Nhã Mộng cũng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhảy lên giữa không trung, cúi đầu với Vương Bảo Nhạc.
“Sắc phong Triệu Nhã Mộng trở thành trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung!”
Sau khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng, những đệ tử xung quanh lại xôn xao, nhưng lại không dám nói quá lớn. Bởi vì trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung đều là Nguyên Anh, còn Triệu Nhã Mộng chỉ mới là Kết Đan. Nhưng chuyện Triệu Nhã Mộng lấy được thân phận đệ tử nội môn của Bái Cung các cũng được không ít người biết
nên cũng hiểu được phân nào về sắp xếp của tông môn.
Dù sao thì thân phận đệ tử nội môn Bái Cung các đã cực cao rồi, đối với đệ tử thế này, dù là thân phận đệ tử bình thường hay chuẩn trưởng lão đều không thích hợp nữa.
Hô hấp của Triệu Nhã Mộng trở nên dồn dập hơn, ngẩng dẫu nhìn Vương Bảo Nhạc một cái mới mỉm cười ôm quyền bái tạ rồi rời đi. Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn không dừng lại.
“Kể từ hôm nay trở đi, tất cả tu sĩ Liên bang có tu vi đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn đều có ba cơ hội tiến vào Đan cảnh các của Thương Mang Đạo Cung để tu hành, nhờ đó giúp đỡ để đột phá tu vi, bước vào Kết Đan!”
“Hứa Tông chủ, việc ngươi xin vào Anh Pháp các tu luyện để đột phá trước đó, chuẩn!”
Theo một loạt thông báo bổ nhiệm được ban bố, toàn bộ đạo cung lại chấn động lần nữa. Tu sĩ Liên bang lại càng hưng phẩn hơn, đây chính là quà mà Phùng Thu Nhiên chuẩn bị cho Vương Bảo Nhạc. Sau khi tuyên bố những việc này thì thân phận và uy nghiêm của hắn sẽ được thể hiện rõ ràng hơn.
Đến lúc này thì điển lễ này cuối cùng cũng kết thúc, sau khi mọi người giải tán, đệ tứ điện bắt đầu xây dựng, Vương Bảo Nhạc quay về Thanh Hỏa đảo chờ cung điện xây xong, những việc vặt vãnh và công tác giao tiếp khác đương nhiên đã có vị Hứa Tông chủ kia xử lý.
Sau khi quay về Thanh Hỏa đảo, Vương Bảo Nhạc vừa vào động phủ thì hô hấp đã trở nên dồn dập hơn giống như đã áp chế quá lâu, vừa thở dồn, tâm thần của Vương Bảo Nhạc lại dậy sóng Lân nữa.
“Lý Vô Trần... Nhất định là hắn, hắn lại là... đạo tử của Thương Mang Đạo Cung chuyển thế!”
Lực trùng kích của tin tức này quá lớn, Vương Bảo Nhạc lúc này như cảm thấy không dám tin. Sau khi trải qua Bái Cung các, Vương Bảo Nhạc biết rõ địa vị của đạo tử cao đến cỡ nào.
Nhưng Vương Bảo Nhạc không cam lòng, cứ nghĩ tới chuyện mình vật vã vượt qua bao khó khán, cửu tử nhất sinh mới giành được thân phận đệ tử kế pháp, còn Lý Vô Trần lại có xuất thân đạo tử... Bấy nhiêu thì cũng thôi đi, nhưng mình lại có mâu thuẫn với Lý Vô Trần. Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại thấy đau đầu.
“Lý Vô Trần trông cũng không đẹp trai, rộng rãi và ngay thẳng như mình. Tên đó bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, sau khi nhớ lại khó bảo đảm sẽ không tìm mình báo thù...”
Vương Bảo Nhạc lại thấy phiên.
"filepos0013391688">

Bạn cần đăng nhập để bình luận