Tam Thốn nhân Gian

Chương 623

Chương 623Chương 623
CHỈ SUÝT CHÚT NỮA
Nghe lời nói của vị Hứa Tông chủ ở trước mắt, cũng là người từng tranh giành vận may với mình ở Mặt Trăng, đại thụ lặng im, đủ thứ suy nghĩ quay mòng trong lòng hắn, nhưng trên mặt lại chẳng lộ ra chút nào, vẫn giữ vẻ cung kính như cũ, chắp tay cúi đầu thật thấp với Hứa Tông chủ:
“Cảm ơn Hứa Tông chủ đã chỉ bảo!”
Hứa Tông chủ đã thăng lên cảnh giới Nguyên Anh liếc nhìn đại thụ một cái thật sâu xa, nhưng không nói tiếp lời, mà đi ở phía trước, hướng thẳng về phía đại điện Thái thượng Trưởng lão của Vương Bảo Nhạc.
Đại thụ vội vàng đi theo sau. Cứ thế, khi nhóm bách tử Liên bang thứ ba đã tản ra, đại thụ cũng đi theo Hứa Tông chủ đến bên ngoài đại điện thứ tư của ngọn núi chính.
Trên đường đi, linh khí nồng đậm ở nơi này cùng với sự dao động của hơn mười luồng hơi thở Nguyên Anh, còn có sự trấn áp đến từ phía ba người của Diệt Liệt Tử, thậm chí còn có cái trận pháp Thiên Địa Gian này, thứ nào cũng khiến đại thụ run rẩy trong lòng, càng cảm thấy áp lực dâng lên từ tận đáy lòng.
Đặc biệt là khi hai người họ đã đến tòa đại điện thứ tư này, đại thụ trông thấy bức tượng của Vương Bảo Nhạc ở bên ngoài, lại càng thêm chấn động tinh thần, cũng đồng thời cảm nhận uy thế của riêng tòa đại điện. Tất cả những thứ này khiến cho hơi thở của hắn hơi dồn dập. Mà bấy nhiêu cũng chưa là gì cả, điêu quan trọng nhất chính là hắn trông thấy vị Hứa Tông chủ đã bước vào Nguyên Anh và có thể dễ dàng đè bẹp chính mình, thế mà đứng bên ngoài
tòa đại điện này lại tỏ ra cực kì cung kính, hướng về phía cánh cửa đại điện đang đóng kín, vái một cái thật sâu.
“Hứa Vân Không bái kiến Thái thượng Trưởng lão. Theo lời cán dặn của Trưởng lão, Quế đạo hữu đã được đưa đến.”
Cảnh tượng này rơi vào mắt của đại thụ lại khiến cho lòng hắn dậy sóng thêm một lần nữa. Thật ra, cho dù trước đó hắn đã có nghe ngóng được phần nào và chuẩn bị rồi, nhưng sau khi thật sự trông thấy một vị ở giai đoạn Nguyên Anh còn phải cung kính với Vương Bảo Nhạc, hơi thở của hắn không nén nổi vẻ dồn dập, trái tim lại càng đập nhanh hơn. Theo phản xạ, hắn vội vàng cúi đầu, cũng hướng về phía đại điện mà chắp tay lại giống như Hứa Tông chủ. Hắn cất tiếng nói, trong giọng vương chút cay đắng:
“Quế Nguyệt... bái kiến Thái thượng Trưởng lão.”
Khi hai người bái kiến, trong đại điện vẫn lặng im. Cho đến một lúc lâu sau, mới có giọng nói ôn hòa của Vương Bảo Nhạc vọng đến từ bên trong.
“Vào đi.”
Hứa Tông chủ nghe vậy, đương nhiên biết rằng lần này hai người gặp mặt, mình không tiện can dự vào. Vì vậy, sau khi bái lạy thêm một lần nữa, hắn bèn quay người bước đi, không hề liếc nhìn đại thụ lấy một cái.
Việc này khiến cho đại thụ vừa lo âu, lại cũng vừa thở dài cảm khái trong lòng. Do dự một lúc, hắn mới cắn chặt răng, bước vào đại điện, chậm chạp đẩy mở cửa điện ra. Vừa bước vào, hắn đã trông thấy bóng lưng của Vương Bảo Nhạc.
“Quế Nguyệt bái kiến Thái thượng Trưởng lão!”
Thầm thở dài một tiếng, đại thụ cung kính cúi đầu, chắp tay cúi lạy thật thấp.
Tòa đại điện này cực kì xa hoa, ngoài chiếc ghể khổng lồ ở chính giữa, hai bên còn đặt bảy, tám cái ghế, còn có chín pho tượng dựng đứng ở bốn phía, mỗi pho tượng đều giống như là lính canh, toát ra sức mạnh trận pháp khiến đại thụ kinh hãi.
Còn Vương Bảo Nhạc lúc này đang quay lưng về phía đại thụ, đứng ở bên cạnh chiếc ghế chính giữa, nhìn về pho tượng ở trước mặt hắn, dường như không hề nghe thấy tiếng chào của đại thụ, cứ như là trên pho tượng kia có bí mật gì đó, cần hắn phân tích cẩn thận vậy.
Thời gian cứ thể trôi qua từng chút, Vương Bảo Nhạc chằng hề có ý muốn quay đầu lại, dường như trong mắt chỉ có pho tượng này, không nói lời nào. Trong lúc đó, đại thụ cũng cảm thấy như bị giày vò, vừa lo lắng trong lòng, lại còn bị khí thế của tòa đại điện này bao trùm lấy khiến cảm giác cáng thằng xen lẫn cay đắng của hắn càng dâng lên mạnh mẽ.
Đặc biệt là... Hắn nhớ ra cảnh tượng trước mắt này hơi quen thuộc... Trước đây, khi Vương Bảo Nhạc vừa đến Sao Hỏa, bị người của hắn phái tới gọi qua, trong phòng làm việc dành cho Phó Vực chủ của hắn, hắn của lúc đó cũng đưa lưng về phía Vương Bảo Nhạc như thế này, ra oai phủ đàu với hắn ta.
Rõ ràng, tất cả những thứ của ngày hôm nay đều là Vương Bảo Nhạc đang trả lại cho hành động lúc xưa của hắn. Điêu này khiển cho đại thụ chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi. Trong lúc đó, cùng với cánh cửa đại điện đang chầm chậm đóng kín lại, linh khí bên trong đại điện im lìm cũng vì vậy mà dày đặc lên, làm cho trong điện xuất hiện làn sương linh thiêng mờ ảo.
Trong làn sương mù, bóng lưng của Vương Bảo Nhạc cũng mang đến cho người ta cảm giác bí ẩn khiến cho đại thụ ở bên cạnh càng thêm bất an. Mãi đến khi thời gian độ chừng một nén hương trôi qua, lúc đại thụ
đã cáng thẳng và run sợ đến tột cùng, giọng nói khàn khàn của Vương Bảo Nhạc mới vang dội khắp trong đại điện.
“Quế đạo hữu...”
Vừa cất tiếng, Vương Bảo Nhạc cũng chậm rãi quay người lại.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Câu nói nghe thân thiết như đã từng quen biết này càng khiến vẻ mặt của đại thụ trở nên khổ sở hơn, cúi đầu không biết phải nói gì.
“Quế đạo hữu, ngươi có biết vì sao ta lại là Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung không?”
Trên khuôn mặt của Vương Bảo Nhạc lộ ra nụ cười như có như không, đưa mắt nhìn về phía đại thụ, khẽ giọng hỏi.
Đại thụ rầu rĩ trong lòng. Giờ khắc này, rốt cuộc hắn đã hiểu được cảm nhận của Vương Bảo Nhạc trong lúc gặp hắn làn đầu
tiên ở Sao Hỏa nám đó. Khi ấy, hắn cũng đã từng hỏi những câu giống như thế, cũng hiểu rõ rằng đối phương muốn mình hợp tác. Mà giờ đây hắn cũng chẳng còn tư cách để không hợp tác nữa, vì vậy, chỉ đành gắng gượng lí nhí nói hùa theo:
“Vì sao?”
“Vì sao ư? Ngươi lại hỏi ta vì sao à?”
Trong ánh mắt của Vương Bảo Nhạc bỗng chốc lóe lên vẻ tức giận. Trong khoảnh khác đó, bên ngoài cơ thể hắn cũng nổ bùng lên rất nhiều tia sét hình cung. Hắn nhìn chòng chọc vào đại thụ, nói từng chữ một.
“Đó là vì lúc ở trên Mặt Tráng, ta chỉ suýt chút nữa đã có thể Kết Đan, chỉ suýt chút nữa thôi, suýt chút nữa thôi! Tu vi và lực chiến đấu của ta như thế này, nếu lúc đó Kết Đan thì e rằng bây giờ có muốn làm Thông Thần cũng được, thế thì ta đã chẳng phải chỉ là một thái thượng Trưởng lão thứ tư!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, tiếng nói vang dội ảnh hưởng tới khắp cả đại điện, khiến cả đại điện rung lên, tỏa ra uy thế mạnh mẽ bao trùm lên người của đại thụ, làm cho hắn mềm nhũn hai gối, suýt nữa đã bị đè ép đến quỳ xuống.
Như vậy càng khiến đại thụ cay đắng hơn. Thật ra, hắn đã quá quen thuộc bốn chữ “chỉ suýt chút nữa” rồi. Khi ấy hắn đã hù dọa Vương Bảo Nhạc như thế. Bây giờ, nếu hắn có thể chọn lựa, chắc chắn ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là làm mọi cách để rời khỏi đây, quay về Sao Hỏa.
Trong mắt của hắn, thanh cổ kiếm bằng đồng đen này quá nguy hiểm.
Mối nguy hiểm và sự bất an của đại thụ còn chưa chấm dứt, Vương Bảo Nhạc đã trầm mặt xuống, đi đến trước ghế, sau khi chậm rãi ngồi xuống, hắn nhìn về phía đại thụ với ánh mắt lạnh lẽo, lại cất tiếng nói:
“Bản tọa vẫn luôn ngẫm nghĩ, nếu bây giờ ta nuốt vào một ít quả quý hiếm thì phải chăng có thể đột phá, thăng lên Nguyên Anh... Chẳng hạn như là cái quả đã bị người ăn mẩt một nửa ở trên Mặt Trăng kia.”
Hắn vừa dứt lời, đầu óc của đại thụ đã lập tức nổ vang, hơi thở dồn dập, muốn lùi về sau theo phản xạ. Nhưng uy thế ở bốn phía bỗng bùng nổ trong thoáng chốc khiến hắn đứng im tại chỗ, không thể nhúc nhích một chút nào.
Điêu này khiến cho cơ thể của đại thụ run lẩy bẩy, nỗi kinh hãi trong lòng dâng lên, không thể kiêm chế được. Trong suy nghĩ của hắn, đây chính là lý do duy nhất mà Vương Bảo Nhạc đưa mình đến đạo cung.
Hắn không cam lòng, nhưng chẳng có sức để giãy giụa. Chẳng những là bản thân Vương Bảo Nhạc tạo cho hắn áp lực cực lớn, mà thân phận của Vương Bảo Nhạc và tòa đại điện này lại càng khiến hắn yếu ớt đến nỗi không đỡ nổi một đòn. Nhưng mà,
dù sao hắn cũng là kẻ xảo quyệt, tuy ràng hoảng loạn, nhưng lại tức khắc nhận ra điêu không hợp lý. Bởi vì nếu Vương Bảo Nhạc thật sự muốn nuốt hắn thì chẳng cần thiết phải lãng phí thời gian để nói những lời này Đầu mối này lập tức làm cho trong lòng của đại thụ dâng lên một tia hy vọng.
“Vương trưởng lão... Ta...”
“Ta biết ngươi muốn nói gì, cũng biết ngươi đã nhận ra hiện giờ ta còn chưa muốn nuốt ngươi. Nhưng mà, Quế đạo hữu à, hãy rút lại những mưu kế và suy đoán của ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ cho kĩ một điêu: ngươi thiếu ta một quả!”
Vương Bảo Nhạc ngồi trên ghế, cắt ngang lời nói của đại thụ, thản nhiên cất tiếng nói. Vẻ sâu thẳm trong mắt hắn khiến cho đại thụ chấn động trong lòng, sau khi im lặng một lúc, cũng đã hiểu ra.
Dù rằng Vương Bảo Nhạc không nói rồ nhưng tất nhiên hắn đã nhận ra rồi. vương Bảo Lạc gọi hắn đến Thương Mang Đạo
Cung là vì có chuyện muốn giao cho hắn đi làm. Thế nên, đại thụ hít thở sâu một cái, hướng về Vương Bảo Nhạc mà lạy thêm một lần nữa.
Lần này, hắn lạy nghiêm túc hơn, cung kính hơn.
“Nếu có gì cần sai bảo, ti chức dù chết vạn Lân cũng không chối từ!”
Vương Bảo Nhạc gật nhẹ đầu. Hắn thích nói chuyện với người thông minh. Tên đại thụ này có thể đi đến ngày hôm nay, cũng chẳng phải là không có lý do. Thật ra, hắn gọi đối phương tới đây, quả thật không phải là vì quả gì hết, mà là vì... phần mộ trong khu vực cấm chế ở gần gác Bái Cung.
Phẫn mộ của Đạo Tử lúc đương thời, có lẽ chỉ có thể chất thuần mộc mới có thể tiến vào. Vương Bảo Nhạc cũng đã cân nhắc chọn lựa người. Trong mắt hắn, nếu đại thụ cũng không phù hợp yêu cầu thì thật sự là không còn ai có thể phù hợp với thể chất thuần mộc nữa.
Thế nên, hắn mới chỉ định đại thụ vào danh sách nhóm bách tử Liên bang thứ ba đến đây.
“Quế đạo hữu, ta có một chuyện, muốn giao cho ngươi thực hiện. Chỉ cần ngươi hoàn thành được chuyện này thì chẳng những ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, mà ta còn cho ngươi một cơ hội thăng lên Nguyên Anh.”
Vương Bảo Nhạc nhẹ nhàng nói, tuy rằng giọng nói trầm khẽ, nhưng trong sự vang dội không ngừng của trận pháp của đại điện này vẫn làm người ta khiếp sợ trong lòng như cũ.
"filepos0013457173">

Bạn cần đăng nhập để bình luận