Tam Thốn nhân Gian

Chương 427 BÙNG NỔ!

Chương 427 BÙNG NỔ!Chương 427 BÙNG NỔ!
Cái gọi là ý thiên, theo cách hiểu của Vương Bảo Nhạc thì đó đơn giản là việc để cho ý thức của mình rời khỏi thân thể, du đãng trong trời đất, từ một mức độ nào đó thì cũng tương tự như những ý chí thần lỉnh còn sót lại kia. chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
Ý nghĩa thực sự của ý thiên cũng không phải dựa vào Pháp Binh để tiên hành quá trình thần du mà là trong lúc nhắm mắt bê quan, chỉ cần thông qua tu vi bản thân cùng mức độ thuần thục là có thể thần du thái hư, tung hoành tám phương.
Nhưng rõ ràng, bất kể là tu vi hay trình độ của Pháp Binh thì Vương Bảo Nhạc cũng đều không đủ để ý thiên.
vậy nên, dù hắn vượt qua những người cùng thế hệ nhưng nếu muốn cảm ngộ được ý chí thần linh cũng phải nhờ vào Pháp Bỉnh mới được.
Mặc dù cách của Vương Bảo Nhạc có phần xa xỉ cùng mánh mung*, nhưng đây cũng là biện pháp mà phần lớn các đại sư Pháp Binh đều áp dụng. Dù sao thì người có thể tự mình cảm ngộ giống như đã nói ở trên quả thực quá ít, chỉ những đại sư có thể chê tạo ra Pháp Bỉnh cấp chín mới làm được.
(*) Mánh mung: Ý nói mánh khóe.
Vương Bảo Nhạc nhờ vào hai thanh Pháp Binh, ý thức đã tản ra, thần du thiên địa. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhưng mỗi lần tiên vào loại trạng thái này, Vương Bảo Nhạc đều cảm thấy kỳ dị không gì sánh được. Lần này cũng không ngoại lệ, hắn cảm thấy tâm trí của mình rộng lớn đến vô hạn, có thể bao trùm hơn nửa Sao Hỏa.
Lúc này, thân thể, máu thịt như đã trở thành vô dụng, linh hồn rời khỏi thân thể du đãng trời đất mới là cách sinh tồn khiến người ta thoải mái nhất. Loại cảm giác này rất mạnh mẽ, thậm chí trong một khoảnh khắc bất chợt Vương Bảo Nhạc lại có cảm xúc muốn vứt bỏ thân thể.
Dù sao thì ở trong trạng thái này, thân thể lại giống như một cái lồng, mà thần du lại như thoát ra khỏi trói buộc, bay ra bầu trời.
“Không được, thân thể của mình đẹp trai nhất Liên bang, sao có thể bỏ được!”
Khi ý niệm này của Vương Bảo Nhạc càng trở nên mãnh liệt thì trong đầu hẳn lại xuất hiện một ý niệm khác, cái sau còn mạnh mẽ hơn cái trước vô ngần, chỉ trong nháy mắt đã đánh tan ý nghĩ rời bỏ thân thể thành mây khói.
Trong mơ hồ, dường như hắn nghe được tiêng gương vỡ cùng một tiếng gào tức giận xen lẫn không cam lòng. Khi những điều này xuất hiện, Vương Bảo Nhạc liền cảm nhận được điều khác lạ ở xung quanh.
Khoảnh khắc hắn thần du, nhìn thì giống du đãng thiên địa nhưng thực tê bên ngoài thân thể lúc này đã khác trước, có một vách ngăn vô hình như tạo thành một cái bình bao trùm lấy hắn.
Sau khi hắn tỉnh táo trở lại, xóa tan ý nghĩ rời bỏ thân thể thì không gian xung quanh hắn như xuất hiện vểt nứt rồi nhanh chóng lan ra, cuối cùng tan vỡ, giống như cái bình bao phủ hắn nãy giờ đã vỡ tung.
Khoảnh khắc ấy, một luồng ý chí đầy vẻ không cam lòng cũng nhanh chóng tiêu tan.
chuyện này nhất thời khiên cho thân thể Vương Bảo Nhạc chấn động, thần du lập tức bị gián đoạn. Thân thể đang khoanh chân tĩnh tọa, đột nhiên mở bừng hai mắt, ánh lên vẻ nghi hoặc, nhưng sự nghi hoặc này nhanh chóng biến thành hoảng sợ, tim đập loạn nhịp, hô hấp gấp gáp.
“Không đúng... khi nãy... có gì đó không đúng!!”
Tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, nhớ kĩ lại chuyện xảy ra khi thần du. Sau khi thôi diễn một lần nữa trong đầu, hắn mơ hồ đã có đáp án, mà đáp án này khiến hắn biến sắc, nỗi sợ hãi trong mắt lại càng rõ ràng hơn.
“Vừa nãy, khi ta tiên vào trạng thái thần du, hẳn là đã gặp một ý chí thần linh có ác ý. Đối phương đã nhận ra sự tồn tại của ta, dùng thủ đoạn nào đó nhốt ý thức của ta ở trong bình, sau đó quấy rầy tâm tư để ta nảy ra ý nghĩ từ bỏ thân thể. Một khi mình làm như vậy thật..."
Vương Bảo Nhạc hít sâu vài hơi, trong lòng cũng biết hậu quả ra sao, ấy chính là kẻ mở mắt ra sau đó có lẽ đã không còn là chính mình nữa.
“Bước ý thiên đúng là nguy hiểm... Trước đó, mình đã xem thường nó.”
Vương Bảo Nhạc trầm mặc.
Mấy lần thần du trước đó của hắn cũng rất thuận lợi, nhưng trải qua việc khi nãy khiến hắn hiểu được sự nguy hiểm trong khâu ý thiên. Không xuất hiện thì thôi, một khi đã xuất hiện thì đúng là nguy cơ sống còn! í
“Cũng may mình thật sự không nỡ bỏ được thân thể đẹp trai này!”
Vương Bảo Nhạc hớn hở bật thốt.
Nhớ tới tiếng gào thét không cam lòng nghe được khi nãy, hắn lại cảm khái, thầm nghĩ có lẽ đối phương không thể thể ngờ hẳn lại không bị mê hoặc hoàn toàn.
Thậm chí, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy khó hiểu, niềm tin cùng kiên định cho rằng mình đẹp trai nhất Liên bang phải mạnh đến cỡ nào thì mới có thể chống lại được mê hoặc ý chí của thần linh chứ.
“Xem ra, bản năng của ta cũng cho là như vậy... thực tế, chắc chắn cũng là như vậy. Vương Bảo Nhạc ta chính là người đẹp trai nhất Liên bang này.”
Nghĩ tới đây, cho dù vừa mới thoát khỏi nguy hiểm nhưng Vương Bảo Nhạc cũng phải kinh ngạc bởi suy nghĩ của mình. Phải biết rằng, mặc dù ngày thường hắn hay nói như vậy nhưng cũng biết ở Liên bang vẫn có nhiều người có nhan sắc ngang ngửa mình. Tuy vậy, bây giờ hắn đột nhiên cảm giác được đã không có ai so được với hắn nữa.
“Có muốn so nhan sắc với ta thì cũng không có cửa đâu, một người cũng không có. Ta mới là đệ nhất Liên bang!”
Vương Bảo Nhạc thì thào, củng cố loại cảm giác này của mình một lần nữa. Hắn cảm thấy đây cũng không phải là vấn đề đánh giá nhan sắc mà là để chống lại mê hoặc ý chí của thần linh trong khâu ý thiên, bởi tất cả những gì hắn đang làm cũng đều là để luyện chế Pháp Binh!
Nghĩ như vậy, Vương Bảo Nhạc lại càng kiên định với niềm tin của mình. Thực tế, hắn làm như vậy là chính xác! Đây cũng là trải nghiệm cực kì nguy hiểm trong giai đoạn ý thiên. Thần du cũng có thể coi như thân mình ở giữa biển rộng, niềm tin chính là con thuyền. Nếu như không có thuyền hoặc chiếc thuyền này không chắc chắn thì rất khó để đi tiếp, mà việc thuyền hỏng người mất thì lại rất dễ xảy ra.
Chỉ là niềm tin của mỗi người đều khác nhau, những người khác không giống với Vương Bảo Nhạc, không mặt dày như hắn mà thôi.
Sau khi củng cố lại niềm tin, Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn nên tạm dừng quá trình thần du này thì hơn. Mặc dù niềm tin của hắn đủ mạnh mẽ nhưng hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm trong quá trình thần du khi nãy nên định tìm Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu mượn một vài tài liệu về phương diện này để nghiên cứu thêm một chút, đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề nữa.
Cứ như vậy, thời gian thấm thoát trôi qua bảy ngày, lúc này, Vương Bảo Nhạc bế quan đã được chừng một tháng. Sau khi nghiên cứu tài liệu, hắn đã hiểu biết sâu hơn về bước ý thiên. Hấn lại cảm ngộ Pháp Binh để thần du thiên địa, muốn thử đi tìm ý chí thần linh còn sót lại. Khi Vương Bảo Nhạc đang ở trạng thái thần du, trong cảm nhận của hắn, bầu trời mênh mông trên Sao Hỏa đột nhiên xuất hiện sương đỏ!!
Màn sương này mới bắt đầu chỉ ở phía xa, nhưng chỉ chớp mắt đã tràn ngập bốn phương, cũng không phải nhằm về phía Vương Bảo Nhạc mà dùng tốc độ cực nhanh bao trùm toàn bộ Sao Hỏa.
Nhìn thấy màn này trong trạng thái thần du khiến cho tâm thần Vương Bảo Nhạc chấn động, một lần nữa cắt đứt thần du. Hẳn đột nhiên mở trừng hai mắt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
“Màn sương này trông quen quá!”
Ngay khi ý thức của Vương Bảo Nhạc quay trở về, trong đầu của Trần Mộc lúc này cũng đang bê quan đột nhiên có một giọng nói khàn đặc vọng lại.
“Hạt giông đã lớn, con rối cũng sắp hoàn thành... lão phu sẽ dựa theo ước định, giữ chân đám người Vực chủ Sao Hỏa... Nhớ cho kĩ, ước định của chúng ta là giết chết Vương Bảo Nhạc!"
Theo giọng nói quanh quẩn, hai mắt của Trần Mộc lặng lẽ mở ra, kích động cùng sát khí bên trong khó mà che giấu được, sau đó đột nhiên bùng nổ.
Trong khoảnh khắc sát khí bạo phát, màn sương màu đỏ trước đó lại lặng lẽ xuất hiện trên Sao Hỏa, quy mô lần này còn muốn hoành tráng hơn so với trước đó, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp hoang nguyên. Dù là chủ thành Sao Hỏa hay là tân thành đều có trận pháp vận chuyển để ngăn cản sương đỏ, nhưng lúc này bên ngoài đã bị sương đỏ bao phủ hoàn toàn!
Màn sương này quỷ dị vô cùng, không những cắt đứt tất cả linh khí mà còn chặn cả thông tin. Lúc này, trận pháp Sao Hỏa cũng bị ảnh hưởng, đồng thời, nơi mà màn sương tập trung nhiều nhất lại là chủ thành Sao Hỏa khiển cho sương đỏ bên ngoài chủ thành vô cùng nồng đậm, dường như nhìn thấy vô số ngôi làng bỏ hoang xuất hiện ở bên ngoài!
Điều này làm cho đám người Vực chủ Sao Hỏa rất coi trọng, lập tức tiên hành kiểm tra, nhưng bởi màn sương xuất hiện bất ngờ với quy mô quá lớn, thông tin cũng bị gián đoạn, trong thời gian ngấn không có thời gian để quan tâm hay nhận được tin tức của tân thành, chẳng khác nào bị cắt đứt liên lạc!!
Tân thành lúc này xem như bị cách ly!!
Bên trong màn sương đỏ ngoài tân thành cũng phát ra tiếng rền rĩ quỷ dị nọ khiên cho tất cả tu sĩ trong tân thành đều giật mình không thôi, nhưng ngay khi tu sĩ các khu đều căng thẳng cảnh giác thì biến dị trong khu tự trị của Trần Mộc đột nhiên xuất hiện!
“Hạt giống ký sinh trong cơ thể vật chủ, hãy thức tỉnh đi!”
Trong mật thất, Trần Mộc đứng lên, hai tay đưa ra, trong mắt đầy vẻ hưng phấn và điên cuồng. Giọng nói của hắn cũng văng vẳng trong đầu của các tu sĩ bị ký sinh.
"filepos0009523555">

Bạn cần đăng nhập để bình luận