Tam Thốn nhân Gian

Chương 317

Chương 317Chương 317
CƯỜNG THẾ
Sau khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng, uy vọng của hắn khiến cho gần một nghìn lão sư có mặt ở đây vốn đã tức giận vì hành vi của Bộ Vực kỷ lập tức bộc phát tu vi.
Gần nghìn lão sư trong này, yếu nhất cũng là Bổ Mạch, lại có không ít người là Chân Tức sơ kỳ, thậm chí hơn mười người là trung kỳ và ba mươi người là hậu kỳ.
Tuy trừ Vương Bảo Nhạc ra thì chỉ có hai người là tu sĩ Trúc Cơ nhưng gân một nghìn người bộc phát tu vi cũng khiến bốn phương rung chuyển, làm cho đám người Bộ Vực kỷ lập tức sa sầm mặt xuống.
Nhưng vẫn chưa hết, sau khi Vương Bảo Nhạc ra lệnh đến thì lấy Kim Đa Trí và Chu Mị dẫn đầu, hơn mấy vạn học tử của Học viện Đạo Lam đều rống to, lập tức có khí huyết chi lực nồng đậm bộc phát từ trên người họ.
Nhất là nay, Thôn Thiên thuật được phổ biến rộng rãi khiến cho Học viện Đạo Lam hôm nay đa phân toàn là bé ú, nam nữ đều nung núc thịt mỡ, khí huyết hơn hẳn người thường, thậm chí nhục thân chi lực của họ cũng không hề tầm thường.
Mấy vạn học tử bộc phát cỡ này, khí thế của nó không thua gì các lão sư, lại còn ùa lên từ bốn phía, bao vây đám người của Bộ Vực kỷ.
Khí thế và quy mô cỡ này lập tức khiến cho sắc mặt của đám người Bộ Vực kỷ không còn sa sầm nữa mà trở thành tái mét, ai nấy đều đề cao cảnh giác. Tuy cô gái nóng bỏng kia vẫn cứ bình tĩnh như thường nhưng rõ ràng Trác Nhất Tiên bên cạnh cô ta không có định lực cao như thế, thấy lão sư và học tử của Học viện Đạo Lam bao vây, cảm nhận được khí thế bộc phát từ người họ thì hắn không khỏi thở dồn.
Nếu người khác làm Viện trưởng thì hắn ta chẳng bận tâm mấy nhưng hắn ta biết rõ Vương Bảo Nhạc không phải dạng vừa, một lời không hợp là xông lên nện cho một trận ngay. Hắn ta sợ Vương Bảo Nhạc nổi giận sẽ ra lệnh một tiếng, cả đống người cùng xông lên thì mình sẽ chết chác.
Trong cơn cáng thẳng và tức giận, Trác Nhất Tiên quay sang gào to với Vương Bảo Nhạc.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi muốn tạo phản à? Còn các ngươi nữa, làm phản hết rồi đúng không?"
Trác Nhất Tiên cũng là người thông minh, hét lên một câu chụp mũ Vương Bảo Nhạc trước, đồng thời cũng uy hiếp đám người xung quanh. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chỉ cần những người ở đây dám động thủ thì chính là tạo phản!
Những lời của hắn nói cũng có chút tác dụng, vài lão sư chùn chân, khí thế cũng xìu xuống, Vương Bảo Nhạc đứng trên sân vốn đang hài lòng với khí thế của học viện mình, nhưng thấy một câu của Trác Nhất Tiên lại làm cho khí thế của vài người yếu đi thì hừ một tiếng, sau khi nhìn kỹ mấy người vừa chùn chân kia thì lại liếc sang Trác Nhất Tiên toan mở miệng.
Đúng lúc này, Kim Đa Trí luôn chú ý Vương Bảo Nhạc, lại giỏi nhìn mặt đoán ý lập tức hưng phấn, thầm nghĩ đúng là ông trời giúp mình có được cơ hội thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với Viện trưởng, thế là hắn đắc ý lao ra, hét toáng lên.
"Bộ Vực kỷ ỷ mạnh hiếp yếu, khinh người quá đáng!!"
Tiếng hét của hắn vốn không nhỏ, lúc này vừa hét vừa giơ tay đấm mạnh vào ngực chính mình.
Một quýên này cực kỳ mạnh, hắn phun một búng máu ra, thân thể lảo đảo lùi lại, miệng đầy máu tươi, giọng điệu cũng thê lương vô cùng.
"Các ngươi dám đánh ta, ta sẽ về mách ông nội ta!"
Hai mắt của Chu Mị sáng lên, lập tức đánh mình một quyền, đám học tử xung quanh lập tức hiểu ra, ai nấy đều hưng phấn không ngại to chuyện, tự cho mình vài quyền, cả đám thi nhau phun máu các kiểu, chỉ trong nháy mắt, trong mấy vạn học tử đã có phân nửa phun máu lảo đảo, tiếng kêu thảm và rống giận của họ cũng vang lên rung cả đất.
"Người của Bộ vực kỷ đánh học tử, ta sẽ về mách mẹ ta cho mà xem!"
"Các ngươi dám đánh ta à! Cha của ta là Chu Vân Đào đấy!!"
"Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đánh ta, thế mà các ngươi lại dám ra tay, ông ngoại ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!"
Những tiếng hét này vang lên, lão sư đứng xung quanh đần thối mặt ra, Lâm Thiên Hạo ngơ ngác, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng ngẩn tò te, đám Bộ Vực kỷ thì càng khỏi nói, cả đám ngu người, nghe mấy tiếng gào thét kia mà toàn thân run rẩy, cảm giác tức điên dâng trào.
Rõ ràng họ chẳng hề động thủ nhưng đám học tử kia lại gào khóc ăn vạ toan ngậm máu phun người khiến họ vừa thấy bất lực vừa nghẹn họng ấm ức. Trác Nhất Tiên thì tái mặt, cảm thấy hít thở không thông, trong lòng cũng lo lắng không thôi, một hai người thì không sao, nhưng cả đám học tử này gộp lại thì thế lực sau lưng họ lại quá lớn, lớn đến mức cả Ngũ Thế Thiên Tộc của hắn ta cũng phải kiêng nể.
"Mẹ nó cái học viện kiểu gì đây? Sao ta thấy mình như đi nhầm vào trường sân khấu điện ảnh thế!!"
Trác Nhất Tiên sợ thót tim, lại không cam lòng.
Đám học tử kia ăn vạ chẳng chuyên nghiệp chút nào, nhưng dù chuyên nghiệp hay không thì đống máu họ phun ra đều là hàng thật cả, hắn ta thầm kêu khổ. Thực ra, chuyến đến Học viện Đạo Lam này là do hắn ta thúc đẩy, theo đạo lý thì phải đánh tiếng với học viện trước nhưng hắn ta không ưa Vương Bảo Nhạc nên chằng thèm nói chuyện làm gì.
Hắn ta vốn nghĩ dù Vương Bảo Nhạc có bất mãn thì cũng không làm gì được mình, nhưng thật không thể ngờ chỉ một câu của Vương Bảo Nhạc đã khiến cho Học viện Đạo Lam phản ứng mạnh như vậy.
Trong lúc hán ta đang đau hết cả đầu, Vương Bảo Nhạc cũng câm nín nhìn đám Kim Đa Trí. Hắn biết thừa thân thể của đám nhóc này rất cường hãn, phun một búng máu chỉ như phun nước bọt thôi, nhìn thì như bị thương đấy, nhưng chỉ cần đả tọa nửa nén nhang là khỏe như vâm ngay.
Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn rất hài lòng với biểu hiện của họ. Hắn cảm thấy học viện của mình dù thế nào cũng không được thua khí thế. Vương Bảo Nhạc cũng chẳng quen biết gì với vị lão sư bị bắt, người này là vừa được tuyển vào, còn đang trong thời kỳ kiểm tra của học viện nên chưa đứng lớp ngay, phải đợi kiểm tra và xét duyệt xong thì mới được sắp xếp đi dạy.
Bộ Vực kỷ tới bắt người cũng không sao cả nhưng trong tình huống mình không biết gì, cũng chẳng thèm đánh tiếng với nhau đã xông vào bắt người đi thì sao hắn có thể đồng ý được. Dãu sao thì Vương Bảo Nhạc hắn cũng là tòng tứ tước mà, nên hắn nhìn đám Trác Nhất Tiên một lượt xong lại giơ tay lên.
"Im lặng!"
Vừa nói một câu thì tất cả lão sư và học tử xung quanh đều im lặng ngay, đám người Kim Đa Trí lập tức đứng thằng người nhìn Vương Bảo Nhạc.
Khí thế và uy nghiêm cỡ này lập tức khiến đám người Bộ Vực kỷ có phần kính nể với Vương Bảo Nhạc, duy chỉ có Trác Nhất Tiên là không phục, lòng càng cám tức hơn.
Vương Bảo Nhạc chẳng thèm nhìn Trác Nhất Tiên làm gì, chỉ mở miệng nói chuyện với cô gái nóng bỏng từ đầu chí cuối đều vô cùng lãnh đạm nọ.
"Vị đạo hữu này, nếu muốn bắt người từ chỗ ta thì ít nhất cũng phải cho vương mỗ một lý do thỏa đáng chứ!”
"Vương Bảo Nhạc ngươi đừng có quá đáng, Bộ Vực kỷ làm việc dựa vào cái gì phải nói giải thích với ngươi, ngươi..."
Trác Nhất Tiên nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì lập tức cười lạnh, nhưng hắn ta chưa nói xong thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên quay sang gầm lên.
"Ngậm miệng, ta và thủ trưởng của ngươi nói chuyện mà ngươi cũng dám xen vào?! Không biết lớn nhỏ! Hỏi ta dựa vào cái gì à? Dựa vào việc Vương Bảo Nhạc ta là đại Viện trưởng của Học viện Đạo Lam, là chuyên gia giáo dục của Sao Hỏa, là người sáng lập đoàn học tử Lăng Vân do đích thân Vực chủ ban tên, là tòng tứ tước, cũng dựa vào những cống hiến của ta dành cho Liên Bbng suốt bao năm nay!"
'Thế đã đủ chưa?’
"Còn ngươi nữa, Trác Nhất Tiên, khi nãy ngươi cứ luôn miệng bảo bọn ta tạo phản. Ta sẽ báo lại cho phụ huynh của tất cả học tử để họ biết Trác Nhất Tiên của Bộ Vực kỷ hoài nghi con cái của họ tạo phản, còn nghi ngờ đoàn học tử Lăng Vân được Vực chủ ban tên tạo phản!"
Những lời Vương Bảo Nhạc nói như từng nắm đấm nện thẳng lên người Trác Nhất Tiên, nhất là câu cuối cùng kia cũng khiến hắn tái mặt, đang định mở miệng thì cô gái dáng người nóng bỏng nhưng lại lạnh lùng kia đã nhíu mày, hờ hững buông một câu.
"Im lặng!"
Cô vốn rất hài lòng với tên thủ hạ này nhưng nay lại có phần bất mãn.
Trác Nhất Tiên nghe vậy thì giật mình im lặng ngay, trong lòng lại bực bội vô cùng, nhưng từ gia thế, chức vị thậm chí là tu vi và những tin đồn liên quan đến cô gái này đều khiến hắn hiểu rõ một điểm, mình không thể trêu vào cô ta được.
Sau khi ngăn cản Trác Nhất Tiên nói tiếp, cô gái kia mới nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, trong mắt lộ ra hàn quang lạnh lẽo, giơ tay phải ném một tấm thẻ ngọc về phía hắn.
"Bộ Vực kỷ bắt người đều chú trọng chứng cứ xác thực, ngươi tự xem đi!" Nói xong, cô không để ý đến Vương Bảo Nhạc nữa mà trực tiếp hạ lệnh cho đám người của Bộ Vực kỷ ở bên cạnh.
'Đưa tên tà tu này đi!
"filepos0007396830">

Bạn cần đăng nhập để bình luận