Tam Thốn nhân Gian

Chương 475

Chương 475Chương 475
BẦU BẠN
Thấy mẹ tới véo má mình, Vương Bảo Nhạc giật mình vội vàng hít sâu, hắn cưỡng ép áp chế tu vi bản thân, buông lỏng máu thịt trên mặt mình tới mức không còn chút lực phản chấn nào. Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc rất mệt mỏi nhưng hắn thật sự rất sợ tu vi và cơ thể mình hiện giờ sẽ ngộ thương cha mẹ.
Cũng may Vương Bảo Nhạc hành động nhanh, sau khi áp chế tu vi, máu thịt trên mặt cũng buông lỏng, mẹ hắn tới véo véo mặt con trai vài cái nhưng không hề phát hiện điêu gì, chỉ có gương mặt bà hiện lên vẻ thương tiếc khiến trong lòng Vương Bảo Nhạc thấy hết sức ấm áp.
Trên Sao Hỏa làm sao cảm nhận được cảm giác ấm áp này, cho dù bên cạnh hắn luôn có huynh đệ nhưng đâu thể nào so sánh với tình thân ấm áp này. Hắn nhếch miệng cười một tiếng rồi vỗ vỗ bụng.
"Mẹ, nhìn con này, trên bụng con còn nhiêu thịt lắm! Không sao, không gầy đi được đâu."
"Đến cái bụng cũng nhỏ đi rồi!"
Mẹ Vương Bảo Nhạc thở dài, kéo hắn ngồi xuống ghế xô-pha, bắt đầu hỏi Vương Bảo Nhạc về cuộc sống trên Sao Hỏa. Bà hỏi rất kĩ càng, đôi mắt luôn hiên từ khiến trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thấy ấm áp, yên bình.
"Bạn gái ấy ạ? Đương nhiên là có chứ! Mẹ, con kể cho mẹ nghe nhé! Con có nhiêu bạn gái lắm! Ài, cũng phiên lắm!"
"Có người chăm lo việc sinh hoạt của con mà mẹ. Giờ con là tòng nhị tước rồi, bên cạnh có nhiêu người nịnh nọt lắm, còn có cả đội hộ vệ riêng nữa, mẹ cứ yên tâm đi!"
"Mà nhé, mẹ, lần này con về sao lại thấy mẹ trẻ ra vậy! Bộ quần áo này mua ở đâu thế, rất hợp mốt đấy!"
Vừa nói Vương Bảo Nhạc vừa thi triển đại phái di dời sự chú ý, thay đổi đề tài câu chuyện với mẹ, thấy việc này hữu hiệu, hắn lại ra sức khen ngợi.
Đến cuối cùng, mẹ Vương Bảo Nhạc bật cười vỗ vỗ đầu hắn. Ánh mắt bà càng lúc càng tràn đầy từ ái, còn chẳng buồn nhìn sang ông chồng vừa bê đồ án lên. Chuyện này khiến cha Vương Bảo Nhạc thở dài liên tục.
Không bao lâu, đồ ăn đã được bầy lên trên bàn, sau mấy nám, rốt cuộc một nhà ba người cũng được án bữa cơm đoàn viên, có Vương Bảo Nhạc dẫn dắt, bầu không khí trong bữa ăn hết sức vui vẻ, mẹ hắn cười nói liên tục, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng hừ bất mãn của cha hắn.
Chủ đề nhanh chóng chuyển từ người Vương Bảo Nhạc sang chuyện bế cháu trai. Mẹ Vương Bảo Nhạc đang mong được lên chức.
"Bảo Nhạc, con nói con có nhiều bạn gái lắm cơ mà, sao lần này không dẫn ai về? Tranh thủ thời gian kết hôn đi... Không được, mai con phải đi theo mẹ, mẹ dẫn con đi xem mát. Mẹ thấy con gái phó thành chủ được đấy! Mỗi khi con bé gặp mẹ đều hết sức nhiệt tình, mà mẹ thấy tướng con bé đấy sinh con tốt lắm!"
Vương Bảo Nhạc nghe xong câu này hai mắt trợn tròn. Hắn luôn thấy chuyện xem mắt này khiến mình quá mất mặt, thân là người đẹp trai đệ nhất Liên bang, thế mà còn phải đi xem mắt á?
"Vớ vẩn!"
Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp nói gì, cha hắn đã đặt đũa hất cằm, nói với giọng điệu nghiêm nghị.
"Giờ Bảo Nhạc đang là một trong số các nghị viên, còn là Thành chủ đặc khu. Chuyện hôn nhân của nó đâu phải trò đùa!”
"Lão vương, giờ ông giỏi nhỉ, dám quát tôi cơ đấy? Ông chỉ là đội trưởng một đội khảo cổ nhỏ con con, hưởng phúc lây của con trai tôi mà thôi, còn dám hất hàm với tôi cơ đấy!”
Khi nói chuyện với Vương Bảo Nhạc, mẹ hắn luôn hiên lành, từ ái, thế nhưng với ông chồng của mình, bà lại vô cùng nghiêm khắc. Lúc này, bà chỉ trừng mắt một cái, cha Vương Bảo Nhạc đã âm thần run sợ, không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng đáp một câu yếu ớt.
”NÓ cũng là con trai tôi mà!”
'Không nói nữa, án đi!
Vương Bảo Nhạc cười tủm tỉm nhìn cảnh tượng này, trong lòng hết sức xúc động. Hắn đột nhiên phát hiện mình đã không còn như trước. Nếu là hắn trước kia, mỗi lúc về nhà sẽ chẳng có cảm giác gì, còn Tân này không biết vì sao, hắn cảm thấy không nỡ đi khỏi.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình bôn ba bên ngoài vì lý tưởng, có phải đã bỏ bê cha mẹ hay không...
Mặc dù ở xa hắn vẫn thường xuyên trò chuyện với cha mẹ, còn nhiều lẫn cho người đưa đan dược tới khiến cha mẹ hắn từ chỗ tư chất kém không cách nào tu hành mà nhờ đan dược hỗ trợ nay đã đạt tới cảnh giới Cổ Võ đỉnh phong.
Ở mức độ này, cũng xem như là tuổi thọ đã được kéo dài thêm.
Vương Bảo Nhạc đột nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn sợ việc tu luyện nám tháng vô tình... Có khi nào mình bể quan một cái, lúc đi ra cảnh vẫn còn mà người đã mất!
"Chị đẹp ơi, có đan được hay bảo vật thiên nhiên nào có thể tăng cường tuổi thọ người phàm không?"
Vương Bảo Nhạc nhỏ giọng đặt câu hỏi trong đầu.
Từ khi chị đẹp này ngủ say trong Minh Khí vẫn không hề có động tĩnh. Thời gian trước, sau khi Vương Bảo Nhạc rời khỏi Minh Khí cũng đã thử liên hệ, đối phương vẫn không hề đáp lại. Nhưng bây giờ, giọng nói của chị đẹp mang theo chút phiên muộn cùng tưởng nhớ, kèm theo đồng cảm lại nhẹ nhàng vang lên.
"Có!"
Vương Bảo Nhạc thở phào rồi mỉm cười, theo hắn chỉ cần có, vậy chắc chắn mình sẽ nghĩ cách kiểm được, cảm thấy nỗi lo của mình đã được giải quyết, hắn lại nhìn cha mẹ cười nói:
"Mẹ, chúng ta chuyển nhà nhé? Chuyển tới thành Phiêu Miễu của Đạo viện Phiêu Miễu đi!"
Cha Vương Bảo Nhạc nghe vậy đang định nói gì đó nhưng mẹ Vương Bảo Nhạc lập tức hừ một tiếng, ông chồng nghe tiếng hừ của vợ lập tức cúi đàu tiếp tục án cơm, cực kì ngoan ngoãn...
"Bảo Nhạc, nếu con không nói thì mẹ cũng định nói với con. Thành Phượng Hoàng này tù túng quá, dọn tới chỗ khác cũng tốt.”
Mẹ Vương Bảo Nhạc suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Bà không hỏi nguyên nhân cụ thể, thật ra, bà biết con trai mình ưu tú và có thân phận như vậy, chuyện tốt nhất mà bậc cha mẹ có thể làm lúc này là không gây thêm phiên phức cho con cái.
Con trai đã nói chuyển đi, vậy thì cứ chuyển đi thôi!
Hơn nữa, bà còn nghĩ tới chuyện xem mắt, thành Phiêu Miễu lớn như vậy, số con dâu để lựa chọn sẽ càng nhiêu hơn, ít nhất cũng nhiêu hơn thành Phượng Hoàng này.
Cứ thể, bữa cơm tối ấm áp qua đi, khi bóng đêm đã phủ xuống, Vương Bảo Nhạc trở lại gian phòng của mình. Nằm trên chiếc giường của mình, nhìn Mặt Trăng ngoài cửa sổ, mỉm cười, hắn không ngồi tu luyện mà thả lỏng người, nhắm mắt, bước vào giấc một mộng đẹp đã lâu không có.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, tới ngày thứ nám cha mẹ hắn đã xử lý xong xuôi mọi việc cần thiết, gia đình ba người Vương Bảo Nhạc ngồi lên phi thuyền của hắn, chuyển nhà tới nơi khác.
Cho dù phụ thân Liễu Đạo Bân rất tiếc nuối nhưng hắn hiểu với thân phận và tu vi của Vương Bảo Nhạc, cha mẹ hắn không nên ở lại đây, an toàn của họ không được đảm bảo. Dù sao Phượng Hoàng thành cũng chỉ là một tòa thành nhỏ, không như thành Phiêu Miễu có Đạo viện Phiêu Miễu chống đỡ cho, tuy không đến mức vững như thành đồng nhưng cũng không kém là bao.
Với thân phận của Vương Bảo Nhạc, cha mẹ hắn tới thành Phiêu Miễu sẽ được bảo vệ chu toàn nhất, cuộc đời còn lại của họ sẽ không gặp khó khán, trắc trở gì.
Cha mẹ Vương Bảo Nhạc được cả đoàn người tới tiễn, bọn họ cố nén cảm giác lưu luyến trong lòng theo con trai bước vào phi thuyền, chiếc phi thuyền xé gió bay thẳng tới thành Phiêu Miễu!
Trên đường đi Vương Bảo Nhạc điêu khiển phi thuyền bay từ từ. Một là để thân thể cha mẹ không cảm thấy khó chịu, hai là do cha hắn là người trong đội khảo cổ, thường xuyên rời thành ra ngoài; nhưng mẹ hắn cả cuộc đời chưa từng đi xa nên Vương Bảo Nhạc định nhân cơ hội này cho cha mẹ thăm thú bốn phương.
Dù sao với tu vi và thân phận hiện tại của Vương Bảo Nhạc, trên địa càu này tuy chưa tới mức vô địch nhưng cũng đủ để bảo vệ chu toàn cho cha mẹ. Hai người ngồi trên phi thuyền chiêm ngưỡng phong cảnh xung quanh, nỗi buồn rời xa quê hương
cũng dịu bớt. Bọn họ bay qua núi cao, hạ xuống ngọn núi phủ đẫy tuyết trắng, ba người đun tuyết pha trà, ngắm mây trắng trên bàu trời, nhìn hồ nước xanh lam dưới núi tuyết.
Bọn họ đi qua nhiêu khu rừng, dừng lại tại nơi có rừng cây rậm rạp nhất, ba người cùng ngắm chim hót, hoa nở, nhìn từng con dã thú dữ tợn trở nên hiên lành như những chú chó con, dáng vẻ nịnh nọt.
Bọn họ bay qua sa mạc mênh mông, đáp xuống ốc đảo trong sa mạc đó, thưởng thức thứ nước trong duy nhất có ở nơi này.
Chiếc phi thuyền mang theo gia đình ba người bay trên bầu trời xanh, xuyên qua làn mây trắng, lướt qua núi cao rừng thầm. Cuộc sống của các tu sĩ dần dần hé lộ đôi chút trước mắt cha mẹ Vương Bảo Nhạc.
"Mẹ, khi con còn bé đã từng nói sẽ có ngày con dẫn mẹ và cha đi khắp thế gian...”
Vương Bảo Nhạc đứng trên phi thuyền nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của cha mẹ, nhìn bọn họ chụp ảnh tại mỗi nơi đi qua, trong lòng cũng thầm thỏa mãn. Đây là một niêm vui còn lớn hơn cả lúc mình được thăng chức lên tòng nhị tước.
"filepos0010485007">

Bạn cần đăng nhập để bình luận