Tam Thốn nhân Gian

Chương 378

Chương 378Chương 378
THÊM ĐIỂM VÀ TRỪ ĐIỂM!
Ngay khi đám người Vương Bảo Nhạc muốn rời khỏi thì có một tiếng gầm lớn đột nhiên ầm ầm bộc phát từ sâu bên dưới lòng đất.
Tiếng gầm này cực kỳ đinh tai nhức óc khiến cho tâm thần của mọi người đều rung động dữ dội, miệng hộc máu tươi. Toàn thân Vương Bảo Nhạc chấn động dữ dội, ba đoàn Minh Hỏa trong cơ thể đều lay lắt không yên như sắp bị dập tắt.
Khi cúi đầu thì hắn thấy loáng thoáng có một bàn tay mờ ảo vặn vẹo vươn ra từ bên dưới hang thần binh, nó như kéo dài vô hạn, chộp về phía Vương Bảo Nhạc!
“Minh Tử...”
Thanh âm này gào thét vang vọng, dọa Vương Bảo Nhạc biến sắc, tức giận quát một tiếng.
“Rống cái con khỉ ẩy!”
Da đầu Vương Bảo Nhạc như muốn nổ tung, điên cuồng muốn lao ra khỏi hang thẫn binh này cùng mọi người nhưng hắn vẫn chậm chút. Tốc độ của bàn tay kia quá nhanh, khi nãy hãy còn ở phía xa nhưng chỉ trong nháy mắt thì đã đến cách Vương Bảo Nhạc chưa đầy trăm trượng!!
Nơi nó đi qua, vách hang xung quanh lập tức đóng băng với tốc độ cực nhanh, tiếng rắc rắc đi theo bàn tay kia, hóa mọi thứ thành băng.
Mắt thấy nó sắp sửa tới gần...
Vương Bảo Nhạc thở hồng hộc, đang muốn mặc niệm đạo kinh để đối kháng nhưng lúc này lại có một tiếng hừ lạnh vang lên trên đỉnh đầu của bọn họ. Chỉ trong nháy mắt đã có ba đạo thân ảnh vọt tới nhanh như chớp, xuất hiện phía sau bọn họ, đối đầu với bàn tay đang vồ tới kia!!
Ba người này, một người là Vực chủ Sao Hỏa, một người là đại thụ, người còn lại là một lão giả tóc đỏ mặc quân trang, cả ba đều là Kết Đan đại viên mãn, lúc này bộc phát tu vi, liên thủ cùng nhau đối chiến với bàn tay kia.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đại thụ và lão giả trầm giọng hừ một tiếng, nhanh chóng rút lui, chỉ có Vực chủ Sao Hỏa là không hề lui lại. Thậm chí, cô còn giơ tay phải lên, một thanh chiến chùy khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong tay cô. Chiến chùy này vừa ra thì trời long đất lở, một cỗ khí tức gần với thần binh đột nhiên tản ra. Đây đúng là Pháp Binh cấp chín!!
Một chùy đánh xuống khiến không gian rung chuyển, bàn tay kia rung mạnh một cái, trực tiếp vỡ nát, chỉ có tiếng gào thét kia là vẫn còn vang vọng như mang theo vẻ điên cuồng xen lẫn không cam lòng.
“Đi!”
Vực chủ Sao Hỏa nghiêm mặt, sau khi đánh một chùy thì không nói gì nhiêu, thân thể lùi lại, phất tay ra dấu một cái. Sau đó cả cô, đại thụ và lão giả quân đội kia đồng thời hộ tống đám người Vương Bảo Nhạc nhanh chóng rút lui, một đường suôn sẻ chạy thẳng ra khỏi hang thần binh.
Sau khi ra ngoài, Vực chủ Sao Hỏa bẫm niệm pháp quyết, chỉ tay một cái, phong ấn hang thần binh 'âm 'âm bộc phát, phong kín hang lại lần nữa.
Ra tới bên ngoài, Vương Bảo Nhạc hãy còn run rẩy vì sợ hãi, không khỏi nhìn ba người Vực chủ một cái. Trong lòng hắn hiểu rõ, đây là do Vực chủ vừa nhận được thông báo đã lập tức truyền tống tới, bằng không e là lần cứu viện này sẽ thất bại nặng nề.
Khổng Đạo được những người khác đỡ lấy đút đan dược, lúc này, mặc dù vết thương vẫn còn rất nghiêm trọng nhưng ít ra cũng miễn cưỡng giúp bản thân giữ được tỉnh táo. Hắn hiểu rõ sai lầm Tân này đã khiến mình cửu tử nhất sinh, thậm chí nếu như không phải Vương Bảo Nhạc xông vào cứu thì e là hắn đã biến thành một cái xác rồi.
Điêu này khiến hắn sinh ra cảm giác phức tạp, nhìn Vương Bảo Nhạc nhưng không biết phải nói sao cho phải, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
‘Vương Bảo Nhạc, ngươi đúng là hồ đồ!
Vực chủ Sao Hỏa phong ấn hang thần binh lại xong thì tức giận quay lại trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm khắc.
Vương Bảo Nhạc cười khổ, đang muốn lên tiếng thì Khổng Đạo đã cắn răng nói.
“Vực chủ, chuyện này là do ta lỗ mãng, không liên quan gì tới Vương Bảo Nhạc...”
“Ngươi im miệng cho ta! Ngươi còn biết là mình lỗ mãng à? Trước khi tới lão phu đã nói gì với ngươi hả!!”
Vực chủ Sao Hỏa còn chưa lên tiếng thì vị lão giả tóc đỏ mặc quân trang đã nổi giận. Là vị cung phụng hàng đầu của quân đội Sao Hỏa, quan hệ của ông và Đoan Mộc Tước vốn rất tốt. sở dĩ Khổng Đạo đi đến Sao Hỏa cũng là do nám đó ông và Đoan Mộc Tước đã cùng phát hiện ra hắn trong biển hung thú.
Có thể nói, lão giả này cực kỳ coi trọng Khổng Đạo nên sau khi biết hắn gặp nạn thì lập tức chạy đến cứu, nay lão giả vô cùng tức giận nhưng khi nhìn Vương Bảo Nhạc thì lại khác hẳn, trong mắt đày vẻ thưởng thức lẫn cảm kích.
Ông hiểu, nếu như Vương Bảo Nhạc chờ bọn họ đến mới định đoạt thì e là Khổng Đạo đã bỏ mạng lâu rồi.
Ánh mắt này khiến Vương Bảo Nhạc chớp mắt im lặng. Vực chủ Sao Hỏa thì trừng Vương Bảo Nhạc thêm một cái, sau đó lại khiển trách Kim Đa Minh và Lâm Thiên Hạo, cuối cùng mới nói với ba người bọn họ...
“Lần sau không được làm như vậy nữa!!”
Nghe thấy câu này thì Vương Bảo Nhạc xem như thở phào nhẹ nhõm thật sự. Hắn cũng phát hiện mình bình thường không sợ trời không sợ đất, nhưng không hiểu sao lại sợ vị Vực chủ Sao Hỏa này...
Lúc này, hắn lại bước lên, đang nghĩ xem nên nịnh nọt Vực chủ Sao Hỏa thế nào thì cô đã hừ một tiếng.
“Được rồi, đừng có ra vẻ đáng thương nữa! Bản tọa đã đến thì sẽ xem tân khu của ngươi xây dựng thế nào, nếu như còn sai lầm nào nữa thì nhất định sẽ trừng phạt!”
“Vực chủ cứ yên tâm, cái khác ta không dám nói nhưng tân khu này tuyệt đối không có vấn đề gì. Nửa nám qua thuộc hạ đã vất vả làm lụng đến mất án mất ngủ...”
Vương Bảo Nhạc vỗ ngực tỏ thái độ.
Vực chủ Sao Hỏa cũng trừng mắt nguýt hắn một cái rồi cắt ngang, sau đó không nói thêm gì nữa, chỉ dẫn đầu kiểm tra.
Mặc dù kiểm tra rất nghiêm ngặt và kỹ càng nhưng tốc độ cũng không chậm. Với tu vi của Vực chủ Sao Hỏa, bình thường chỉ cần nhìn lướt một cái là có thể nhìn ra cấu trúc và vấn đề nên nửa canh giờ sau Vực chủ Sao Hỏa đã phát hiện ra vài vấn đề, bảo Vương Bảo Nhạc tranh thủ sửa chữa, lúc này mới hoàn thành khảo sát và rời đi.
Từ đầu chí cuối cô đều không nhìn Lý Di lấy một cái, cũng chẳng nói câu nào với cô ta, có vẻ như không muốn nhìn tới. Điêu này khiến cho Lý Di vốn còn tưởng rằng mình sẽ được khen ngợi phải ngẩn ra.
Lão giả tóc đỏ cũng như thế, mặc dù ông khá nghiêm khắc với Khổng Đạo nhưng đối với Vương Bảo Nhạc, Lâm Thiên Hạo và Kim Đa Minh thì lại hài lòng ra mặt, mỉm cười tủm tỉm với bọn họ luôn miệng, còn Lý Di thì ông chằng nhìn lấy một cái, trước khi đi mới nhìn một cái đẫy thâm ý, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Điêu này khiến cho Lý Di căng thẳng thấy rõ, không khỏi nhìn sang đại thụ. Đại thụ vẫn giữ im lặng, đến lúc gần đi mới thở dài nhìn Lý Di một cái, nói không nên lời, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, cũng chằng thiết nói gì.
Sau khi tới đây, thấy đám người Vương Bảo Nhạc đều nhảy vào trong hang thần binh cứu người, chỉ có một mình Lý Di đứng bên ngoài thì hắn biết là cô ta đã làm sai rồi!!
Nếu không có hình tượng so sánh thì thôi, nhưng ai nấy đều biết Vương Bảo Nhạc có mâu thuẫn với Khổng Đạo. Mặc dù có xích mích nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn không chút do dự, liêu mạng xông vào hiểm cảnh để cứu người ngay lập tức.
Cách làm này dù có phần nông nổi nhưng đều là người trẻ tuổi nên phải có nhiệt huyết, tuy hành vi không ổn nhưng lại ghi điểm trong lòng người khác.
Cho dù vì nguyên nhân gì đi chăng nữa, Lý Di chọn cách không theo, nhìn thì có vẻ như chiếm lý, thực tế dù cách làm của cô ta không sai nhưng lại khiến người ta mất cảm tình, hơn nữa, còn trừ rất nhiêu điểm cảm tình...
Hoàn cảnh quan trường của Liên bang lại lẩy người làm gốc, đôi khi thêm điểm trong lòng người khác lại vô cùng quan trọng. Nhất là, thân phận của Khổng Đạo lại không hề tầm thường...
Ánh mắt của đại thụ khiến Lý Di run lên, sắc mặt từ từ tái đi. Rõ ràng, lúc này cô ta cũng đã nhận ra, bất giác nhìn v'ê phía Khổng Đạo, lại phát hiện hắn đang nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt phức tạp.
Ngay cả Kim Đa Minh cũng thầm lắc đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ Lý Di này dồn hết dinh dưỡng vào ngực nên óc mới teo như quả nho như thế?
Cứ thế, sau khi mấy người Vực chủ rời đi thì tân khu lại khôi phục như thường, nhưng thực tế Lý Di cảm giác được rõ ràng là mình đã bị cô lập... Mặc dù Khổng Đạo không nói gì nhưng tu sĩ quân đội dưới trướng hán lại so sánh Vương Bảo Nhạc với Lý Di, sau đó lại lạnh nhạt hẳn với phe cô ta.
Lâm Thiên Hạo từ đầu chí cuối đã không ưa gì cô ta, ngay cả Kim Đa Minh cũng chẳng nhiệt tình như trước nữa...
“Vương Bảo Nhạc, nhất định là do ngươi cố ý!”
Lý Di quay về chỗ của mình, sau đó nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm thề nhất định phải đá Vương Bảo Nhạc để leo lên nắm quyền!
Trong lúc Lý Di bên này thề thốt tức giận thì Vương Bảo Nhạc lại thở phào một hơi, ánh mắt lộ vẻ kỳ dị. Hắn nghĩ tới chuyến đi vào hang thần binh, phệ chủng chỉ hấp thu trong thời gian cực ngắn mà tu vi của hắn đã đề cao không ít.
Điêu này khiến hắn nhịn không được mà bắt đàu suy nghĩ nhiêu hơn, đồng thời cũng phát hiện sau khi đàn muỗi của mình cứu Khổng Đạo, mặc dù đã bị tiêu diệt hơn phân nửa nhưng vẫn có hai còn vẫn còn sống và đang ở bên trong hang thần binh!
Nhờ tầm nhìn của hai con muỗi này, Vương Bảo Nhạc đã thấy được hàn băng bên trong hang thần binh đang nhanh chóng tan rã. Sau khi tất cả khôi phục lại thì hắn miễn cưỡng điêu khiển hai con muỗi này khiến chúng nó nhanh chóng bay xuống, dần dần đến được điểm cuối của hang thần binh... nơi có bức tường kia!!
"filepos0008538488">

Bạn cần đăng nhập để bình luận