Tam Thốn nhân Gian

Chương 487

Chương 487Chương 487
KHAI PHÁ MINH KHÍ
Giống như biết chuyện mình nói ra đều sẽ mang tới rung động cực lớn cho bất kỳ tu sĩ nào trong Liên bang nên Vực chủ Sao Hỏa dừng lại một chút cho Vương Bảo Nhạc có thời gian hấp thu và tiêu hóa rồi mới nói tiếp.
“Sau khi nghiên cứu và chế tạo thành công bom phản linh, truýên tống trận cũng đã được xây dựng rồi, nhưng sau hạo kiếp Sao Thủy thì nó lại bị hủy... Nay trùng kiến Sao Thủy, truyền tống trận trên đó đương nhiên cũng phải xây dựng lại.”
“Chẳng qua... tuy Tân này Liên bang xây lại truyền tống trận, tài nguyên cũng đủ rồi, nhưng cần rất nhiêu linh kiện quan trọng và thời gian nhất định mới có thể chế tạo ra nên mới có chuyện bản tọa đưa bản vẽ
cho ngươi?
Sau khi nói xong thì Vực chủ Sao Hỏa cũng tắt truyền âm.
Nếu đổi lại là lúc Vương Bảo Nhạc vừa tiến vào hệ thống Liên bang, sau khi nghe những lời này thì có lẽ hắn sẽ đám mình trong rung động về việc hợp tác của Thương Mang Đạo Cung với Liên bang. Nhưng nay hắn đã học được cách phân tích và phán đoán tất cả lời nói của người khác nên sau khi Vực chủ Sao Hỏa tắt truyền âm, Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi đó trầm ngâm một lúc, hai mắt đột nhiên lóe lên.
“Thú vị lắm! Lời Vực chủ Sao Hỏa nói ra khiến ta có cảm giác chuyện chế tạo linh kiện này rất cấp bách... Nhưng lại không nói rõ thời gian quy định đó rốt cuộc là bao lâu...”
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, nhớ lại lời Vực chủ Sao Hỏa đã nói thì lại trầm ngâm một lúc. Hắn cũng đoán ra đại khái suy nghĩ của Liên bang, ấy chính là phải xây dựng truyền tống trận để giúp nền văn minh Liên bang được táng cao trong Lân hợp tác này, nhưng đồng thời cũng sợ sẽ mở ra cánh cửa địa ngục.
Tuy nhiên, rõ ràng mấy chục nám ở chung khiến cho bọn họ rất tin tưởng vị Mặc Cao Tử tiên bối kia. Nếu như Mặc Cao Tử thật sự có ác ý, dựa vào tu vi của ông thì đã có thể cưỡng chế thúc đẩy việc này từ lâu rồi.
Cũng chính vì vậy, dù chuyện xây dựng truyền tống trận có phần bấp bênh nhưng cũng xem như miễn cưỡng đi vào quỹ đạo. Vương Bảo Nhạc đoán, sở dĩ không cho ra thời gian quy định cũng là vì Liên bang đang hoàn thành một vài đòn sát thủ và lá bài tẩy của mình...
“Bom phản linh là một trong những lá bài tẩy đó. Thái thượng Trưởng lão đột phá tu vi cũng là một lá bài tẩy. Vậy sau đó sẽ còn lá bài tẩv nào nữa đâv?”
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm, bởi vì hắn chưa từng tiếp xúc với vị Mặc Cao Tử kia nên vẫn luôn cảm thấy việc chế tạo truyền tống trận này không được an toàn lắm.
Mặc dù hắn chưa từng tiếp xúc với Mặc Cao Tử nhưng vẫn tin cao tầng Liên bang không có ai là kẻ ngốc. Tất cả đều là mấy lão cáo già, cũng đúng như lời Vực chủ Sao Hỏa đã nói, trong Liên bang cũng đã có rất nhiêu người cân nhắc tới những bán khoăn và nghi hoặc giống của mình rồi.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi gác việc này qua một bên, bắt đàu bế quan, vừa tu luyện Minh Pháp Dần Hồn của mình, vừa tranh thủ rút ra mỗi ngày một chút thời gian để chế tạo linh kiện cần thiết cho truyền tống trận của Liên Bang.
Cứ thế, lại qua bảy ngày sau, quá trình tu luyện và chế tạo của Vương Bảo Nhạc đều diễn ra hết sức thuận lợi. Lúc này, một đội khảo sát của Liên bang đột nhiên tới đặc khu, sau khi đưa ra xin phép với Vương Bảo Nhạc thì tiến vào hang thần binh, bắt đàu nghiên cứu và điêu tra về độ dày của bức tường bên trong đó.
Việc này Vương Bảo Nhạc không thể từ chối được nhưng trong lòng cũng lập tức đề cao cảnh giác, nhất là qua ba ngày sau lại có đội khảo sát thứ hai tới Sao Hỏa. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, cảm nhận được một cỗ nguy cơ.
“Chẳng lẽ lá bài tẩy thứ ba của Liên bang chính là Minh Khí của mình ư!?”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì lập tức lo sốt vó. Mặc dù cũng muốn giúp Liên bang, nhưng hắn hiểu rõ, nếu việc mình là chủ nhân của Minh Khí được tiết lộ khi tu vi của mình đủ cao thì sẽ là chuyện tốt đối với chính bản thân mình và Liên bang.
Tuy nhiên, nếu bị bại lộ ngay lúc này, có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì với Liên bang, nhưng với mình thì khó mà nói trước được.
Vương Bảo Nhạc không dám đánh cược chuyện này, cũng không thể cược được. Hắn không khỏi thở dài, vừa nghĩ tới chuyện tài sản của mình bị người ta dòm ngó ngày đêm, lại toàn là đại nhân vật dòm ngó thì hắn lại chột dạ.
Dù sao thì Liên bang cũng nhất quyết có cho bằng được Minh Khí này, dẫu Lân này thất bại thì e là chẳng bao lâu nữa cũng sẽ tiến hành khảo sát tiếp thôi.
Thế nên, Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, sau khi mấy đội khảo sát đó tìm kiếm thông tin vài ngày, lấy đủ số liệu chi tiết rồi rời đi thì hắn cũng tranh thủ lúc không ai chú ý mà chui vào trong Minh Chu, triệu tập ba khí linh lại, bắt đầu hỏi thăm tình hình sửa chữa.
Sau khi biết được còn chừng một tháng mới sửa được đến một phần mười thì Vương Bảo Nhạc mới đi ra, bắt đầu vắt óc nghĩ cách.
“Bức tường ngán cản còn lại chắc là có thể trụ được chừng nửa năm thì mới tới mức độ có thể bị cưỡng chế đánh tan... Dù cho lúc đó Minh Khí đã khôi phục nhiêu hơn, Liên bang không thể nào mở ra được đi nữa thì họ nhất định cũng sẽ muốn có được nó hơn, cứ bị dòm ngó mãi như thế sẽ khiến mình cảm thấy lo lắng... Thay vì để Liên bang dòm ngó mãi như thế, chi bằng... mình chủ động đưa nó ra!”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, trong đầu liên tục thôi diễn, lập ra một kế hoạch.
Hán biết rõ sự chênh lệch giữa chủ động và bị động, thay vì lo lắng ngày ngày, chi bẳng chủ động làm một Lân để chấm dứt hậu hoạn.
Kế hoạch này chia làm hai bước, đầu tiên là hán muốn chờ Minh Chu sửa chữa đến một phần mười xong thì chủ động thu hồi bức tường ngán cản, dẫn cường giả của các thế lực khắp Liên bang tới, sau đó lại tiến hành bước thứ hai của kế hoạch bên trong Minh Khí này.
Sau khi thôi diễn kế hoạch hết lãn này đến lần khác ở trong đầu, Vương Bảo Nhạc thậm chí còn ôm cổ họng tập phát ra đủ loại thanh âm tang thương trong mật thất của mình. Gần một tháng sau, khi Vương Bảo Nhạc nhận được thông báo của thuyền linh, nói rằng Minh Chu đã được sửa chữa đến một phần mười, bất kỳ lúc nào cũng có thể mở phòng hộ ra thì hai mắt của hắn lại lóe sáng.
Hắn hít sâu một hơi, sau khi thôi diễn tất cả phương án trong đàu xong thì lập tức sắp xếp tu sĩ trong đặc khu tăng cường theo dõi bức tường ngăn cản trong hang thần binh, đồng thời bản thân hắn thì âm thầm điêu khiển Minh Khí khiến tốc độ tan rã của bức tường được đẩy nhanh.
Thế nên, chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã nhận được báo cáo của tu sĩ trong đặc khu, sau khi nhận được phần báo cáo này thì hắn lập tức truyền âm cho Vực chủ Sao Hỏa, báo cáo chuyện này với giọng điệu khá kích động.
Báo cáo của hắn cũng nhận được sự quan tâm cao độ của Vực chủ Sao Hỏa, thậm chí cô còn tự mình tới đây. Vương Bảo Nhạc trong lòng thấp thỏm nhưng ngoài mặt không để lộ chút nào đi theo Vực chủ Sao Hỏa xem xét một phen. Sau khi rời đi thì cô lại gửi kết quả thăm dò lên cho Liên bang.
Cứ thế, quá trình diễn ra nhanh hơn tưởng tượng của Vương Bảo Nhạc, từ lúc báo cáo về tốc độ tan rã của bức tường ngán cản của hắn gửi lên đến khi Liên bang oanh động, các thế lực khắp nơi hưng phấn ĩân lượt tới đây chỉ diễn ra trong vòng nửa tháng.
Mặc dù thủ lĩnh của các thế lực khác đều đang bế quan như Đoan Mộc Tước nhưng việc bức tường tan rã quá quan trọng, dù bọn họ không thể tự mình tới nhưng cũng phái cường giả của mình tới đây xem xét. Chỉ trong thời gian ngắn, từng chiếc khí càu bay lên từ khắp nơi trên Liên bang, nhắm thẳng tới Sao Hỏa, thậm chí Lý Hành Văn còn tự mình dẫn đội tới đây.
Ngay cả Liên bang cũng phái mấy vị cung phụng tới, trong vòng nửa tháng này, gần như hơn phân nửa tu sĩ Kết Đan của Liên bang đều tập trung ở đặc khu.
Ngoại trừ Lý Uyển Nhi vẫn đang bể quan, Vương Bảo Nhạc, Lâm Thiên Hạo, Kim Đa Minh và Khổng Đạo đều bận bù dẫu bù cổ, vừa phụ trách tiếp đãi, còn phải phụ trách theo dõi tình hình tan rã của bức tường từng giây từng phút.
Cuối cùng, sau khi thu thập tin tức toàn diện, Lý Hành Văn định ra kế hoạch đánh vỡ bức tường ngán cản. Trước khi tiến hành kế hoạch này thì Vương Bảo Nhạc lại chần chừ tìm tới chỗ Lý Hành Văn.
“Thái thượng Trưởng lão, mấy hôm nay trong lòng ta có phần rối rắm, ngài nói xem... việc tốc độ tan rã của bức tường đột nhiên tăng mạnh có phải là do có người điều khiển không?”
Lúc này, Lý Hành Ván đang tiến hành bố trí giai đoạn cuối, nghe Vương Bảo Nhạc hỏi vậy thì ngẩng đầu lườm hắn.
“Sợ cái gì chứ! Mặc kệ nó có người điều khiển hay không, cứ xông vào là biết ngay!”
Vương Bảo Nhạc thầm bất đắc dĩ nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi một câu.
“Thái thượng Trưởng lão gia gia à, ta cũng là lo lắng quá nên mới thế. Lỡ như chủ nhân của thần binh này chưa chết mà vẫn ở trong đó, chúng ta xông vào như thế...”
Vương Bảo Nhạc chớp chớp mắt nhìn Lý Hành Văn.
Lý Hành Ván tỉnh rụi nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc lại đầy thâm ý, sau đó thản nhiên nói.
“Bảo Nhạc à, có biết tại sao Lân này lão phu lại tới dẫn đầu không...”
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác không nói gì, Lý Hành Văn cũng không nói tiếp chuyện này nữa. Ông chỉ cúi đàu nhìn xuống đất, trong mắt lóe sáng, khoan thai nói.
“Trong của nhà mình có chôn bảo vật như thể, chúng ta kiểu gì cũng phải đoán xem nó có chủ nhân hay không, có ác ý hay tai họa ngầm hay không. Trong thời điểm quan trọng thế này, càng không thể để những nhân yếu không ổn định tồn tại... Cho nên, một trăm quả bom phản linh trong cán cứ thí nghiệm Sao Hỏa đã được điêu chỉnh phương hướng, bất kỳ lúc nào cũng có thể phóng ra... Đồng thời, toàn bộ trận pháp hệ Mặt Trời của Liên bang cũng đã vận sức chờ khởi động.”
“Ngoài ra, cũng còn vài chuẩn bị khác nữa, có thể nói... Trừ khi chủ nhân bên trong Minh Khí này thật sự mạnh tới mức chúng ta không cách nào chống lại được, bằng không... dù lão phu muốn phân rõ trái phải, nhưng Liên bang cũng đã có cùng suy nghĩ là nhất định phải lấy cho được thứ đó rồi!”
“Bảo Nhạc, ngươi có hiểu chưa?”
Lý Hành Văn ngẩng đầu lên nhìn Vương Bảo Nhạc một cái.
"filepos0010722112">

Bạn cần đăng nhập để bình luận