Tam Thốn nhân Gian

Chương 481

Chương 481Chương 481
NGƯỜI TRONG LÒNG
Đối với vượn Kim cương mà nói, trong thời gian Vương Bảo Nhạc không có ở đạo viện khiến nó thấy rất nhàm chán. Đệ tử khác nhìn thấy nó đều có vẻ sợ hãi, chẳng vui chút nào khiến nó lại càng nhớ Vương Bảo Nhạc hơn.
Quan trọng nhất là... mấy con rối của nó đã bị chơi nát, lâu lắm rồi nó không có con rối mới, điều này lại càng làm cho vượn Kim Cương nhớ Vương Bảo Nhạc quay quắt hơn.
Vậy nên, vừa ngửi được mùi của Vương Bảo Nhạc thì vượn Kim cương lập tức kích động mừng rỡ. Nó gào lớn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới chỗ Vương Bảo Nhạc, tu vi của nó bây giờ đã đến Trúc Cơ trung kỳ.
Vương Bảo Nhạc cũng cười lớn, nhanh chóng bay tới bên cạnh vượn Kim cương, mặc dù hắn nhỏ hơn con vượn Kim Cương này nhiêu, nhưng khí thế trên người hắn lại hơn hẳn nó. Chẳng qua, Vương Bảo Nhạc đã che giấu khí tức từ lâu nên sau khi đến gàn hắn lại nhảy lên, đứng trên vai vượn Kim cương, thân thiết vỗ vài cái lên đầu nó.
vượn Kim cương lại càng mừng rỡ hơn, liên tục khịt mũi vài cái, hai tay vỗ bùm bụp lên ngực, sau đó lại nhìn lăm lãm vào Vương Bảo Nhạc.
“Tao hiểu rồi!”
Vương Bảo Nhạc cười lớn, vung tay phải lên, ba con rối lập tức bay ra khỏi túi trữ vật của hắn. Ba con rối này vừa ra thì vượn Kim Cương kích động thấy rõ, tiếng kêu cũng đầy hưng phấn. Nó ôm lấy ba con rối, ánh mắt nhìn Vương Bảo Nhạc còn thân thiết hơn cả chủ nhân của nó.
Sau khi ôn lại chuyện cũ với vượn Kim Cương một phen, Vương Bảo Nhạc đang
định rời đi, nhưng con vượn Kim cương này lại ngửi ngửi mùi trên người Vương Bảo Nhạc một cái, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc. Có lẽ người khác khó mà hiểu được ý nghĩ của nó, nhưng Vương Bảo Nhạc nám đó là chuyên gia nghiên cứu suy nghĩ của vượn Kim cương nên lập tức hiểu ra, sau đó hắn cúi đầu lấy một cái túi thú, dốc ngược một cái, con lừa lập tức lăn ra từ trong túi thú.
Từ sau khi về đến Trái Đất thì Vương Bảo Nhạc đã thu con lừa vào trong túi thú, dù sao thì cha mẹ cũng ở bên cạnh, con lừa này không biết nặng nhẹ nên Vương Bảo Nhạc cũng hơi sợ, lúc này nếu không phải vượn Kim cương ngửi được mùi lạ thì thiếu chút nữa hắn đã quên nó rồi.
Bây giờ, con lừa vừa xuất hiện thì vượn Kim cương đã trợn to mắt nhìn chằm chằm vào nó, sau đó rống to một tiếng. Con lừa vốn đang ngủ mê mệt, lúc này ngã sấp xuống thì mơ màng mở mắt ra, đợi thấy rõ vượn Kim cương thì nó chớp mắt nhìn, thử kêu một tiếng.
Conn!
“Grào!”
Đáp lại con lừa là tiếng gầm lớn của vượn Kim Cương, nhưng chỉ lát sau, hình như một lừa một vượn này kêu qua gầm lại trao đổi xong thì lại phát hiện đối phương rất thuận mắt.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy cũng khá kinh ngạc, đang muốn quan sát thêm một chút, nhưng lúc này trong nhẫn truyền âm lại vang lên giọng nói đây vui sướng của em bánh bao.
“Anh Bảo Nhạc, anh đang ở đâu đấy? Em xuất quan rồi!”
Nghe được giọng của Chu Tiểu Nhã, hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, không rảnh để ý tới con lừa và vượn Kim Cương nữa. Tuy vậy, hắn vẫn cảnh cáo một phen, bảo nó không được ăn bậy ăn bạ, sau đó thì cầm nhẫn truyền âm để trả lời Chu Tiểu Nhã, vừa nhắn vừa chạy thẳng tới chỗ Đan Đạo các.
Sau khi Vương Bảo Nhạc rời đi thì con lừa lại hưng phấn hơn hẳn. Nó rống thêm vài tiếng trao đổi với vượn Kim cương, sau đó không biết hai con nói gì với nhau, lại cầm ba con rối bay đi...
Mấy đệ tử bên cạnh thấy vậy thì đều lấy làm lạ, không biết tại sao trên mặt con lừa và vượn Kim cương lại đầy vẻ hưng phấn và sốt ruột như thế...
Về phần Vương Bảo Nhạc, nhất là nay đã được Lý Uyển Nhi mở ra một cánh cửa lớn đời người, gặp lại em bánh bao thì ánh mắt của hắn lại khác hẳn. Càng khỏi phải nói tới thân ảnh yểu điệu, thướt tha, thuần khiết vô ngần của cô khi đứng giữa biển hoa rực rỡ dưới chân núi Đan Đạo các.
Từ xa nhìn lại, thiếu nữ cúi mặt ngắm hoa tươi, thân hình thon thả, mái tóc dài được buộc hờ lại bằng một sợi tơ hồng để lộ nửa bên mặt xinh đẹp kia.
Biển hoa thược dược bên dưới cũng làm nổi bật vạt váy trắng tinh như sáng lấp lánh dưới ánh nắng buổi ban trưa, phối
hợp với khói thuốc lượn lờ đặc biệt của Đan Đạo các, chẳng khác gì khói sông lững lờ khiến cho người ta có cảm giác xuất trần.
Như nghe được tiếng xé gió khi Vương Bảo Nhạc bay tới, thiếu nữ chợt xoay người lại để lộ ra gương mặt đáng yêu với nụ cười hiên hòa. Có lẽ, do bế quan lâu nám nên da thịt của cô trắng hơn cả tuyết, xinh đẹp vô ngần.
Đúng là Chu Tiểu Nhã!
“ừm, biến thành bánh bao lớn rồi!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên.
Dù sao thì cũng mấy năm không gặp rồi, Chu Tiểu Nhã đã trưởng thành còn xinh đẹp hơn xưa khiến trong lòng Vương Bảo Nhạc nóng lên, không khỏi ho khan một tiếng rồi cười gian nói.
Nghe Vương Bảo Nhạc trêu mình như thế, Chu Tiểu Nhã đỏ mặt giẫm chân.
“Anh Bảo Nhạc lại trêu người ta!”
Dù nói như vậy nhưng trong lòng Chu Tiểu Nhã lại vô cùng ngọt ngào. Cô nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt vui sướng. Trong cuộc sống đơn thuần của cô, Vương Bảo Nhạc là chàng trai cùng tuổi đầu tiên đi vào lòng cô, cũng là chàng trai ưu tú nhất mà cô từng gặp. Cô gần như nhìn Vương Bảo Nhạc tỏa sáng ở đảo Hạ Viện, sau đó một bước bay lên trời ở đảo Thượng Viện.
Dù đang bế quan nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ được nghỉ xả hơi và nghe ngóng tin tức bên ngoài.
Mà mấy năm gần đây, tên tuổi của Vương Bảo Nhạc lại lần lượt xuất hiện theo từng sự kiện, nhìn người trong lòng của mình từng bước đi lên đỉnh cao khiến cho cảm giác sùng bái của người vốn đã cực kì ái mộ Vương Bảo Nhạc như cô lại càng mãnh liệt hơn.
Có thể nói, Chu Tiểu Nhã là đơn thuần, cô khác hẳn với sự bá đạo của Lý Uyển Nhi, cũng không giống với tiên tử xuất trần như Triệu Nhã Mộng. Cô không có dã tâm gì lớn, cô chỉ giống như một em gái nhà bên,
nay được gặp lại người thương xa cách đã lâu, nụ cười của cô rất trong sáng, tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân, bất kỳ ai cũng có thể nghe ra được niêm vui đơn thuần ấy.
Đối mặt với một em bánh bao như thế, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng thả lỏng hẳn, giống như quay lại ngày xưa. Vậy nên, hắn dắt Chu Tiểu Nhã đi dạo quanh đạo viện, ngắm hoàng hôn, xem sao trời, nhìn mặt trời mọc, để lại dấu chân thuộc về hai người bọn họ trên những con đường mòn khắp các ngọn núi.
Đối với Chu Tiểu Nhã mà nói, dù chỉ nám tay Vương Bảo Nhạc thôi cũng khiến tim cô đập rộn lên, mặt mày đỏ bừng, xấu hổ cúi đàu không dám nhìn thẳng vào hắn. Đồng thời, trong lòng cô cũng ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Cô thích nghe Vương Bảo Nhạc kể về chuyện trên Mặt Trăng và Sao Hỏa, thỉnh thoảng còn kinh ngạc kêu to. Đây không phải giả vờ, mà là từng câu từng chữ trong câu chuyện mà Vương Bảo Nhạc kể đều
khiến cô xúc động như chính mình trải qua điêu đó.
Mà sự trong sáng của cô cũng khiến đáy lòng Vương Bảo Nhạc rung động, làm cho thời gian như ngừng trôi. Hắn không biết sau này sẽ ra sao, nhưng lúc này đây, cả hắn lẫn em bánh bao đều rất hạnh phúc và vui vẻ.
Đồng thời, trong mấy ngày kề bên bầu bạn này, bọn họ cũng gặp được không ít người, ví như vị Các chủ của Pháp Binh các vốn gai mắt Vương Bảo Nhạc, nhiêu lãn gây khó dễ cho hắn lúc trước, nay gặp lại Vương Bảo Nhạc thì cứ nơm nớp, căng thẳng, vừa nhìn thấy đã tránh đi thật xa.
Lúc trước, Vương Bảo Nhạc cũng không hề để ý tới vị Các chủ này, hiện tại lại càng không quan tâm, chỉ mỉm cười gật đầu một cái xem như xóa hết mọi mâu thuẫn rồi bỏ đi. Vị Các chủ này nhìn theo bóng lưng của Vương Bảo Nhạc và Chu Tiểu Nhã, trong lòng cũng cảm khái không thôi, sau đó lại cúi đàu thật sâu với bóng lưng của hắn.
Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc còn dẫn theo Chu Tiểu Nhã đi bái phỏng Trần Vũ Đồng vừa quay về sau khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Năm đó, hắn chọn ở lại tông môn, nay đã là trưởng lão của Pháp Binh các, tu vi Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là đến hậu kỳ. Nay gặp lại Vương Bảo Nhạc thì hắn vô cùng kích động.
Hai người ngồi trong động phủ của Trần Vũ Đồng, cùng cảm khái về chuyện quá khứ, em bánh bao thì ngoan ngoãn ngồi một bên pha trà, rót nước cho hai sư huynh đệ bọn họ. Thỉnh thoảng, cô lại chống cằm nhìn Vương Bảo Nhạc, hạnh phúc ngọt ngào hiện rõ trên mặt, mỉm cười cong cong vành mắt trông vô cùng đáng yêu.
Cho đến hai người khi nhắc tới Tạ Hải Dương, người xem như đã dẫn dắt cho họ quen nhau.
“Tạ Hải Dương ở đảo Hạ Viện ấy, đến nay ta cũng không biết rốt cuộc tên này có quan hệ mật thiết với vị cao tầng nào của Đạo viện Phiêu Miễu. Hắn cứ như không có gì không làm được ấy...”
Nói tới Tạ Hải Dương, Trần Vũ Đồng không khỏi cảm khái bật cười.
“Hắn còn ở đạo viện không?”
Vương Bảo Nhạc cũng nhớ tới Tạ Hải Dương và mấy lần làm án của họ trước kia.
“Không còn nữa, năm thứ hai sau khi ngươi tới Sao Hỏa thì hắn đã tốt nghiệp, về sau thì bặt vô âm tín... Sau khi ta trở thành trưởng lão thì còn đặc biệt đi tìm hắn, nhưng hắn cứ như bốc hơi khỏi nhân gian ấy, không tìm được chút dấu vết nào cả.”
"filepos0010604921">

Bạn cần đăng nhập để bình luận