Tam Thốn nhân Gian

Chương 447

Chương 447Chương 447
CHAY THOÁT
Cái lá màu đen này cũng không phải tự nhiên mà thành, bên trên có rất nhiều đường vân kỳ lạ, nêu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện phần lớn đường vân này giống với vân da hơn!!
Đây rõ ràng là một chiếc lá được tạo thành từ da người sống!
Lá cây này vừa ra, lập tức có tiếng nỉ non mang đầy vẻ điên cuồng và đau đớn lan ra xung quanh như muốn trấn áp toàn bộ khiến cho đám linh hồn xung quanh đều run rẩy như mất hết ý thức.
Nhờ lá cây màu đen trấn áp, ba vị tu sĩ ngoài hành tinh này đột nhiên bộc phát tốc độ, trực tiếp thoát khỏi trói buộc của hồn hải, bước vào dòng xoáy nọ. Có điều, ngay khi bước vào thì tu
sĩ trên mặt có con rết lại biến sắc, lá cây bị hắn bắn ra nay lại dán trên trán của hắn, nhúc nhích như in lên nếp nhăn trán của hắn, lại giống như đang hút máu.
Rõ ràng bình thường hắn sẽ không dám dùng đến pháp bảo này bừa bãi, một khi dùng tới thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt nên lúc trước khi đuổi theo Vương Bảo Nhạc, hắn thà dùng đám thằn lằn mà mình đã nuôi hơn ba mươi năm chứ không dám lấy lá cây này ra.
Bây giờ, mặc dù không phải lúc nguy cơ nhưng hắn lại có dự cảm một khi tiến vào vòng xoáy này thì khả năng bị nhốt lại sẽ rất lớn, có khi sẽ thành nguy cơ sinh tử.
Sự thật cũng đúng như thế’ Thế giới này tràn ngập ác ý đối với bọn họ, đồng thời lại thiện ý với Vương Bảo Nhạc tới mức khiên người ta căm tức!
Hiện tại, sau khi ba người nhảy vào trong vòng xoáy thì nó lập tức khép
lại rồi biến mất hẳn, lối đi trong hồn hải cũng biển mất, bề mặt hồn hải lại khôi phục lại như cũ, vẫn là âm hồn rên rỉ dậy sóng như chưa từng có gì xảy ra.
Vương Bảo Nhạc cũng đã nhận ra thiện ý của thế giới này dành cho mình từ lâu, hoặc nói đúng hơn là lời triệu hoán mình đã ảnh hưởng tới thê giới này khiến cho hắn không gặp phải bất kỳ ngăn cản nào, thậm chí, còn giúp Vương Bảo Nhạc ngăn cản những kẻ đuổi giết sau lưng. Nhưng trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn không chắc chắn lắm, hẳn bắt đầu hoài nghi những gì chị đẹp đã nói. Hắn cảm thấy không thể nào trùng hợp đến mức mình vừa vào đây thì chị đẹp lại say ngủ được.
“Hoặc là do mình đã nghĩ nhiều rồi, những gì chị đẹp nói không hề sai, hoặc là do... Minh Pháp mà mình tu luyện đã sinh ra biến hóa kỳ lạ nào đó với món Minh Khí này!!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, nhìn quanh một vòng, trong mắt lóe sáng.
Nơi hắn đang ở bây giờ không còn là hồn hải nữa mà là tầng thứ hai của thê giới dưới lòng đất này sau hồn hải.
Mặc dù bầu trời ở tầng này cũng do bùn đất tạo thành nhưng lại là màu đỏ đậm, đồng thời cũng không có nhiều nguồn sáng như ánh sao le lói kia nữa mà nó tự phát ra ánh sáng. Nó không hề lóe lên mà xuyên qua bầu trời đỏ sậm kia khiến cho toàn bộ thế giới chỉ có một màu đỏ rực.
Giống như... màu máu sau khi chết!
Mặt đất bên dưới có vô sô bia mộ!!
Những bia mộ này có lớn có nhỏ, nguyên vẹn hay vỡ nát đều đủ cả, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Ở phía xa, trong khu vực không có bia mộ thì lại có vô số nấm mồ lớn nhỏ!
Một cỗ khí tức tử vong nồng đậm đã lắng đọng ở đây qua bao năm tháng, đầy vẻ tang thương và mục ruỗng.
Vương Bảo Nhạc ngừng thở nhìn quanh, cảm ứng được lời triệu hoán kia lại càng mãnh liệt hơn. Trong lúc hắn đang xem xét hoàn cảnh xung quanh thì một nấm mồ bên dưới đột nhiên sụp xuống, một bàn tay khô đét vươn lên!
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, đang định lùi lại, nhưng bàn tay vừa vươn ra như một tín hiệu, chỉ trong nháy mắt lại có vô số bàn tay khô đét như thế lần lượt vươn lên từ những nấm mồ kia, thậm chí còn có vô số đầu lâu cũng khô quắt như thê vươn lên!!
Trong chớp mắt, toàn bộ mặt đất như ngọ nguậy, đám thi thể kia cũng lần lượt lao ra khỏi những nẩm mồ nọ với tốc độ cực nhanh!
Ngay khi lao ra, chúng há miệng như gào rú, tai thường không nghe thấy
gì, chỉ có lỉnh thức của tu sĩ mới có thể cảm nhận được, tâm thần cũng chấn động từng hồi.
Giống như đã quá lâu không ngửi thấy mùi máu thịt tươi, đám thi thể vừa ngóc dậy khỏi mồ đều nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, sau đó gào rú nhào tới.
Nhưng khi chúng nó vừa tới gần thì Vương Bảo Nhạc nhanh chóng vận chuyên Minh Hỏa trong người mình. Minh Hỏa lập tức xuất hiện trong mắt của hắn, khí tức băng hàn cũng được phóng thích hoàn toàn. Đám thi thể đang xông tới đều hoảng sợ thấy rõ, đồng loạt lùi lại, đồng thời, trong cảm thụ của Vương Bảo Nhạc, lời triệu hoán dành cho mình lúc này lại càng mãnh liệt hơn.
Khi lời triệu hoán đó mãnh liệt hơn thì mặt đẩt vốn đầy nấm mồ trước mặt Vương Bảo Nhạc lúc này lại nổ tung, tạo thành một cái hố lớn.
cái hố này vừa xuất hiện thì tiếng triệu hoán kia lại vang rền trong đầu Vương Bảo Nhạc.
“Minh Tử...”
Chuyện này không hề khiến Vương Bảo Nhạc thấy bất ngờ. Hắn đã đoán là sẽ có tình huống tương tự xảy ra, dù sao thì tầng đầu cũng như thế. Lúc này, trong mắt hắn đầy vẻ quyết đoán, đã đến đây rồi thì cũng sắp sửa biết được nguyên do. Hắn cũng hiểu rõ là mình không còn đường lui nữa nên cắn răng một cái, thân thể lao thẳng đến chỗ cái hố nọ.
Cũng chính lúc này, hư vô trên một nấm mồ gần đó đột nhiên tách ra, tạo thành một dòng xoáy khổng lồ, ba tu sĩ ngoài hành tỉnh cùng với con rối máu màu tím lập tức lao ra.
Ngay lúc bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng ở đây thì đã bị đám thi thể chui ra gào rú xông tới.
Nêu nhìn xuống từ bên trên thì có thể
thấy số lượng thi thể ở đây đã nhiều đến mức không thể đếm xuể, đen kịt một mảnh, lao tới chỗ ba người kia từ bốn phương tám hướng, thậm chí ở phía xa còn có nhiều thi thể hơn đang nhanh chóng chui ra, gia nhập vòng vây.
Ba tu sĩ ngoài hành tinh thấy vậy thì trong lòng ấm ức không thôi, lại thấy Vương Bảo Nhạc đang chạy vào trong một cái hố, rõ ràng đó chính là lối ra vào ở nơi này.
Trải nghiệm trơ mất nhìn Vương Bảo Nhạc chạy thoát ngay trước mất khiến cho cả ba khó mà áp chê nổi sát khí và lửa giận của mình, nhất là vị tu sĩ trên mặt có con rết nọ. Trực giác của hắn rất chuẩn, hắn có dự cảm mãnh liệt, tuyệt đối không thể để tên Vương Bảo Nhạc này tiếp tục chạy thoát được nữa, bằng không thì khó mà nghịch chuyển mọi thứ.
Nghĩ tới đây, sát khí trong mắt của hắn lại bộc phát, vội bấm niệm pháp
quyết, lá cây màu đen kia tiếp tục xuất hiện lên nữa, sau khi ném ra, nó như xuyên qua hư vô, bay thẳng về phía Vương Bảo Nhạc.
Dù xung quanh có vô số thi thể ngăn cản nhưng tốc độ của nó quá nhanh, lại ẩn chứa sức mạnh vô thượng, xuyên thủng những thi thể kia, chỉ trong nháy mắt đã cách Vương Bảo Nhạc chưa tới trăm trượng!!
Với tốc độ kia thì Vương Bảo Nhạc căn bản không kịp chui xuống cái hố, cũng sẽ bị lá cây này xuyên qua người, thần hình câu diệt, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt lập tức trỗi dậy trong lòng hắn.
Không cách nào tránh né, cũng không thể ngăn cản, cầm chắc cái chết!
Nhưng Vương Bảo Nhạc không cam lòng, gân xanh trên trán hắn nổi lên, gầm nhẹ một tiếng, bốn đạo thiên lôi trong người hắn bẳn ra, cố gắng ngăn cản, đồng thời ngay cả Minh Hỏa cũng bừng lên!
Ngay khi Minh Hỏa phát ra thì thế giới này rung chuyển như trời long đất lở, phát ra ý chí vô cùng mãnh liệt. Ý chí này tràn ngập phẫn nộ và lo lắng, lại có tiếng gào rú thầm lặng hóa thành vô sô quy tắc lan ra xung quanh.
Dưới quy tắc ý chí này, vô số mộ kia đột nhiên trồi lên từ dưới đất như bị sức mạnh nào đó dẫn dắt, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở giữa Vương Bảo Nhạc và lá cây màu đen kia, ngăn cản nó lại!
Tiếng bùm bùm liên tục vang lên, đám mộ bia xuất hiện trước lá cây lập tức bị xuyên thủng nhưng số lượng mộ bia quá nhiều, lại xuất hiện quá nhanh, khoảng cách hơn trăm trượng như hóa thành xa xôi hơn. vô sô mộ bia điên cuồng xuất hiện, liên tục ngăn cản, rốt cuộc cũng làm giảm được sức mạnh của lá cây màu đen này.
Mãi cho tới lúc nó xuyên qua tấm mộ bia cuối cùng, tới gần Vương Bảo Nhạc, đánh tan thiên lôi, xuyên qua Minh Hỏa, cuối cùng rơi xuống lồng ngực của hắn!
Toàn thân Vương Bảo Nhạc chấn động, điên cuồng phun máu, cảm thấy có một cỗ cự lực như muốn đánh nát lồng ngực của mình, thậm chí xương cốt của hắn cũng vỡ vụn hơn phân nửa, nhưng hắn vẫn không chết!
Tuy lá cây này rất mạnh, nhưng liên tục bị ý chí của thế giới này làm yếu đi, nhục thân chi lực của Vương Bảo Nhạc lại rất mạnh mẽ, quan trọng nhất là khả năng khôi phục của hắn vô cùng kinh người, tất cả những nguyên do này khiến cho hắn dù bị trọng thương nhưng vẫn giữ được mạng sống!
Hắn cũng mượn cỗ lực trùng kích này để lùi về sau, trực tiếp rơi vào trong cái hố dưới đất, sau đó biến mất. Thứ cùng biến mất còn có cái hố nọ khiên
cho nơi này không còn lối ra nào nữa!!
"filepos0009919786">

Bạn cần đăng nhập để bình luận