Tam Thốn nhân Gian

Chương 865

Chương 865Chương 865
CƯỜNG THẾ GIÁNG LÂM!
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc, lại cân nhắc thân thể của mình xong thì không thể không thừa nhận lúc trước bản thân mình có phần tưởng bở. Tu vi đột nhiên tăng vọt khiến mình sinh ra ảo giác rằng bản thân là vô địch.
“Cấm chế của chiếc nhẫn trữ vật này thì dễ nói rồi, thêm chút sức nữa là mở được, nhưng con người giấy bên trong... đúng là quỷ dị.” Vương Bảo Nhạc nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tim không khỏi đập rộn lên. Hắn xem như đã hiểu vì sao lúc trước tu sĩ Hành Tinh tộc Vị Ương kia gặp nguy cơ lớn như vậy mà vẫn không mở chiếc nhẫn trữ vật này ra.
sợ là vừa mở ra... không càn ai ra tay thì con người giấy kia đã giết chết kẻ sở hữu rồi.
“Nếu vậy thì tại sao tên Hành Tinh tộc Vị Ương kia lại lấy được nó, còn để được vào nhẫn trữ vật chứ?” Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc thấy khó hiểu vô cùng, đồng thời cũng xác định được suy đoán của mình trước đó, mấy thứ trong nhẫn trữ vật này... đúng là rất khó lường!
“Thứ nằm trong chiếc bình nhỏ kia chắc chắn là bí tịch tuyệt thế!” Vương Bảo Nhạc hưng phấn, hai mắt sáng rực lên. Mặc dù hắn vẫn thấy khó hiểu, không rõ tại sao trong bí tịch tuyệt thế lại có ba chữ kẻ có tiên, nhưng chắc là có ý đồ cao thâm nào đó rồi.
“Kỳ tích thường diễn ra trong hoàn cảnh bình thường...” Vương Bảo Nhạc chợt hiểu ra, đây là một câu nói nàm trong tự truyện quan lớn. Lúc trước hắn vẫn không hiểu lắm, nhưng bây giờ hắn chợt cảm giác khả năng lĩnh ngộ của mình lại táng lên.
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc cẩn thận thu hồi chiếc nhẫn trữ vật này. Nhưng hắn vẫn thấy không yên lòng nên bỏ chút tâm tư bố trí cả đống phong ấn trên đó. Sau khi làm xong thì hắn mới yên tâm phần nào.
“Đợi khi ông đây tới Hành Tinh cảnh, có lẽ vẫn chưa đủ sức đối phó với con người giấy kia, nhưng kiểu gì cũng sẽ có cách vượt qua nó để lấy mấy món kia ra.” Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, lúc này mới nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi đó để khôi phục tinh thần và tu vi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đoàn chiến hạm của hắn và quân đoàn thứ nhất lướt nhanh giữa tinh không, cuối cùng cũng tiến vào lãnh địa của Tử Kim Tân Đạo Môn.
Trước kia ở biên giới lúc nào cũng có quân đoàn trú đóng phòng hộ, nhưng nay nơi này lại trống không, giống như cửa chính mở toang để mặc cho kẻ khác tùy ý ra vào. Thậm chí xung quanh vẫn còn dao động thuật pháp còn sót lại, nhất là trong thăn
thức của Vương Bảo Nhạc có thể cảm nhận được... dao động thuật pháp này còn mãnh liệt hơn ở phía xa!
Loại mãnh liệt này khiến Vương Bảo Nhạc thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trong cảm giác của hắn, những dao động này vẫn đang diễn ra chứ không chỉ là dư âm, điều này chứng tỏ chiến tranh vẫn chưa kết thúc.
Chỉ cần chưa kết thúc thì chứng tỏ bọn họ không đến muộn.
Vương Bảo Nhạc dùng thần niệm ra lệnh, tất cả tu sĩ trong đoàn bao gồm đại quản gia và Lăng Ư Tiên Tử đêu đẩy nhanh tốc độ, đoàn chiến hạm bay nhanh tới chủ tinh của Tử Kim Tân Đạo Môn.
Cùng lúc đó, một trận chiến tranh tương tự như Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đang diễn ra ở bên ngoài chủ tinh của Tử Kim Tân Đạo Môn. Chẳng qua tình huống vẫn tốt hơn Chưởng Thiên Hình Tiên Tông một chút. Mặc dù thực lực tổng thể của Tử Kim
Tân Đạo Môn yếu hơn Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, nhưng đây cũng bởi do chủ lực của Thiên Linh Tông không dồn hết vào nơi này mà là Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
Lúc này tu sĩ hai bên đầu đang chờ viện quân đến, người giao chiến cùng lão tổ Tân Đạo đúng là Hữu trưởng lão của Thiên Linh Tông, tu vi của hắn ta cũng là Hành Tinh sơ kỳ giống với lão tổ Tân Đạo. Nên dù trận chiến của hai người khí thế bừng bừng, rung động bốn phương, nhưng vẫn rơi vào thế giằng cơ chứ không ai làm gì được đối phương.
Nhóm tu sĩ Linh Tiên ở đây cũng vậy, nên chiến trường nơi này giống như một cối xay thịt khổng Lô, khiến cả hai bên đều vô cùng lo láng. Mặc dù tử vong không nhiều lắm, nhưng gần như mỗi người đều bị thương.
Nhất là càng kéo dài thì thể xác và tinh thần của hai bên đều mệt mỏi nhiêu hơn,
nhưng chỉ cần viện quân không đến thì trận chiến này vẫn phải tiếp tục. Mặt khác, nếu Thiên Linh Tông có thể phong ấn xung quanh Tử Kim Tân Đạo Môn, khiến cho truýên âm từ bên ngoài không thể truýên vào thì Tử Kim Tân Đạo Môn cũng có thể làm điều tương tự. cả hai tự phong ấn lẫn nhau, khiến cho chiến trường nơi này như bị cô lập. Trừ khi có người tự vào đây báo tin, bằng không tin tức bên ngoài chẳng thể nào truýên vào đây.
Cho nên vị Hữu trưởng lão kia vốn dĩ không biết chưởng tọa và Tả trưởng lão của hắn ta đã thua thảm ở Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Thậm chí hắn ta còn đoán là lúc này Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đã bị diệt, còn chưởng tọa và tả trưởng lão thì đang trên đường tới đây đúng theo kế hoạch.
Không chỉ riêng gì hắn ta nghĩ vậy mà vị lão tổ Tân Đạo kia cũng lo lắng không thôi, ông ta đang chờ lão tổ Chưởng Thiên tới đây giúp đỡ, đây cũng là hy vọng duy nhất của ông ta. Ngoại trừ hy vọng này thì ông
ta chẳng còn lựa chọn nào khác nữa. Mục tiêu của đối phương ngay khi trận chiến này vừa bắt đầu chính là để cầm chân, khiến cho ông ta chẳng có khả năng một mình bỏ chạy.
Chỉ có tử chiến tới cùng, cược ràng dù Chưởng Thiên Hình Tiên Tông không có khả năng thắng thì vẫn có thể cầm chân đối phương. Nếu được như vậy, lão tổ Tân Đạo tin chắc vị Hữu trưởng lão này sẽ chọn ngưng chiến khi bản thân và đại quân phe Thiên Linh Tông đều mệt mỏi.
Cứ như vậy, hai bên đều đang so xem viện quân của ai tới trước, cũng đang so sức chịu đựng của nhau, để xem ai có thể kiên trì tới phút cuối. Cho nên khỏi nói cũng biết mức độ thảm thiết của trận chiến này lớn tới cỡ nào.
Tiếng nổ mạnh, tiếng gào thảm, tiếng khóc than liên tục vang lên khắp chiến trường.
Đúng lúc này, tinh không phía xa bỗng lóe sáng, ban đầu ánh sáng hãy còn nhỏ nhoi,
nhưng ngay sau đó đã trở nên chói lóa. Từ xa nhìn lại, giống như có từng ngôi sao băng lướt tới. Hai phe đang giao chiến thấy vậy thì tâm thần đều chấn động vô cùng.
Không cần phân biệt gì nhiêu, vị Hữu trưởng lão kia lập tức nhận ra đây không phải viện quân của Thiên Linh Tông, không khỏi biến sắc. Lão tổ Tân Đạo thì khó nén nỗi kích động trong lòng, mặt mày hưng phấn thấy rõ. Đồng thời lại có dao động cực mạnh bất ngờ lan ra giữa tinh không, những ngôi sao băng chói lóa kia ầm 'âm xông vào giữa chiến trường!
Những ngôi sao băng kia đúng là chiến hạm tự bạo của Vương Bảo Nhạc cùng với chiến hạm của quân đoàn thứ nhất. Chúng giống như những lưỡi đao sắc bén đồng loạt đâm thẳng vào chiến trường, lại có vô số tu sĩ thuộc quân đoàn thứ nhất của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, mười vạn khôi lỗi bình thường và mười hai khôi lỗi hoàng đế của Vương Bảo Nhạc xông vào chiến trường dưới sự dẫn dắt của đại quản gia, nhắm thẳng vào phe Thiên Linh Tông!
Không chỉ như vậy, ngay khi vị đại quản gia kia của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông xuất hiện đã vận chuyển tu vi, phát thần niệm vang khắp chiến trường.
“Tả trưởng lão của Thiên Linh Tông đã bị giết, chưởng tọa trọng thương, đại quân tử thương vô số nên đã tan tác. Chưởng Thiên Hình Tiên Tông ta đại thắng, phụng lệnh lão tổ đến đây viện trợ Tử Kim Tân Đạo Môn!”
Những lời này khiến cho tu sĩ Thiên Linh Tông vốn đã mệt mỏi tột độ trên chiến trường biến sắc, trong lòng như dậy sóng. Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là không tin, nhưng... Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đã tới đây thì chỉ có một khả năng, đó chính là đại quân tấn công của họ đã thất bại.
Tâm thần dao động thế này là điều tối kỵ trên chiến trường, không chỉ bọn họ mà ngay cả Hữu trưởng lão bên kia cũng vậy. Nhưng ông ta nhanh chóng gạt nỗi bất an trong lòng qua một bên để gầm lớn.
“Nói bậy, đám Tử Kim Tân Đạo Môn tiểu nhân giữ lại một nhánh quân này để tung tin thất thiệt, nhiễu loạn quân tâm của ta!” hắn ta vừa nói vừa bộc phát tu vi, cưỡng chế trấn áp quân tâm của Thiên Linh Tông. Đồng thời cũng không tiếc bất chấp hậu quả, tấn công về phía đại quản giá, nhưng lại bị lão tổ Tân Đạo vừa cười lớn vừa ngán cản.
Cùng lúc đó, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc cũng nhoáng lên một cái, bay ra khỏi pháp hạm của mình. Hắn dõi mắt nhìn chiến trường, giơ tay phải lên búng nhẹ một cái. Chỉ phong bắn ra, trực tiếp rơi vào giữa hai vị Linh Tiên đang giao chiến ở cách đó không xa.
Vương Bảo Nhạc có biết vị tu sĩ Linh Tiên của Tử Kim Tân Đạo Môn trong hai người đó, đây đúng là vị quân đoàn trưởng Hắc Liệt đã che chở cho bà già Mặc Long và có sát khí với hắn lúc trước. Hiện tại người này đang rơi vào hiểm cảnh, giống như không trụ được lâu nữa.
Sau khi chỉ phong với tu vi hùng hậu của Vương Bảo Nhạc tới gần hai người đó thì ầm ầm nổ tung, tu sĩ Linh Tiên sơ kỳ của văn minh Tử Kim biến sắc, vội vàng rút lui. Nhưng hán ta vẫn bị ảnh hưởng, miệng liên tục phun máu. Còn quân đoàn trưởng Hác Liệt thì mặt mày tái nhợt, sau khi lùi lại thì quay đàu nhìn xem người đã cứu mình là ai. Sau khi thấy Vương Bảo Nhạc thì thân thể ông ta run lên, hai mắt trợn to, trên mặt đầy vẻ không dám tin.
Vương Bảo Nhạc cũng không để ý tới vị quân đoàn trưởng Hắc Liệt kia nữa, cứu ông ta chỉ là tiện tay mà thôi. Lúc này hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía hai vị tu sĩ Hành Tinh đang giao chiến, đôi mắt dần nheo lại.
Trên đường tới đây hắn cũng đã nghĩ kĩ rồi, lần này tuy vì vấn đề chiến lược mà nhất định phải giúp đỡ Tử Kim Tân Đạo Môn. Nhưng hắn vốn không ưa đám Tử Kim Tân Đạo Môn này, nên đã hạ quyết tâm là phải tìm cơ hội để làm thịt đối phương một vố trong lần cứu viện này mới được.
"filepos0018444527">

Bạn cần đăng nhập để bình luận