Tam Thốn nhân Gian

Chương 530 KHÓC RỒI À?

Chương 530 KHÓC RỒI À?Chương 530 KHÓC RỒI À?
Cảm giác này khiến hắn rất khó chịu, thầm nghĩ tên tiểu tử này cũng tà môn lắm, nhưng chắc chẳng còn gì nữa, mình vẫn có thể miễn cưỡng chấn nhiếp được nên hừ lạnh một tiếng để bớt xấu hổ, toan lên tiếng.
Chưa đợi thân ảnh khí phách này nói tiếp thì ánh mắt của Vương Bảo Nhạc đã lóe lên, giành nói trước.
“Tiền bối à, không cần làm phiên ngươi tìm từng cái đâu. Nếu như ngươi đã muốn xem thì ta sẽ giúp ngươi, mở hết toàn bộ thế giới nội tâm của ta ra trước mặt ngươi là được!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại.
Lúc trước, hắn đã có suy đoán, nay cũng loáng thoáng hiểu ra nơi có vô số thân ảnh mà mình và hai người Triệu Nhã Mộng bị truyền tống tới hẳn là vùng đất truyền thừa của Thương Mang Đạo Cung.
Chắc là hắn đã khởi động một đạo truyền thừa nào đó nên thân thể mới hôn mê, còn ý thức thì xuất hiện ở đây. Thông qua những gì nhìn và nghe thấy, hắn hiểu rõ nơi ý thức tồn tại chính là thế giới nội tâm của mình.
Người tự xưng là Đế Khải này hẳn là giống với hình chiếu, xuất hiện trong thế giới nội tâm của mình để truyền thụ công pháp. Chẳng qua, tên này vô cùng phách lối, lại xem thường người khác mà thôi.
“Nếu như là thế giới nội tâm của mình thì chắc là mình có thể khống chế phần nào...”
Thấy thân ảnh khí phách khi nãy hãy còn ngông nghênh, vênh váo không ai bằng bị thế giới nội tâm của mình dọa sợ hai lần, Vương Bảo Nhạc cười tủm tỉm, đột nhiên giơ tay lên ngay khi thân thể của thân ảnh khí phách nọ run rẩy.
“Tất cả thế giới, mở ra!”
Tiếng nổ 'âm ầm vang vọng khắp nơi như sấm rền, từng vết nứt đột nhiên xuất hiện. Ngay khi những vết nứt này xuất hiện thì thế giới Minh Tông và thế giới có bức tượng tộc Vị Ương mà Thân ảnh khí phách mở ra lúc trước cũng xuất hiện ngay nơi này.
Theo khí tức khủng bố bộc phát trên từng ngôi sao trong tinh không Minh Tông cùng với khí thế của tộc Vị Ương phát ra từ bức tượng kia khiến đất trời rung chuyển, hô hấp của thân ảnh khí phách nọ cũng dồn dập không yên. Chưa đợi hắn kịp làm quen với hai thế giới này thì thế giới thứ ba đã giáng lâm.
Đúng là thế giới có bức họa khổng lồ kia! Khi bức họa này trải ra, cô bé trong đó không khiến thân ảnh khí phách này chú ý, nhưng khi bộ dạng của người đàn ông tóc trắng, cha của cô bé xuất hiện trong mắt của thân ảnh khí phách này thì thân thể của hắn lại run lẩy bẩy trước nay chưa từng có, thất thanh bật thốt.
“Sát tinh!!! Không thể nào, đây... đây...”
Thân ảnh khí phách run rẩy hét toáng lên, trong lòng lại như gió nổi mưa cuồng.
Vương Bảo Nhạc bất ngờ chớp mắt vài cái, sau đó hắn ho khan một tiếng, ý thức biến ảo ra thành hình dạng nhục thân, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
“Ngươi đang nói nhạc phụ của ta đấy à? Nhạc phụ của ta không thích người khác gọi ông là sát tinh đâu! Ngươi phải chú ý một chút!”
;Nhạc phụ... của ngươi?!
Thân ảnh khí phách quay phắt lại nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt như thấy quỷ.
Rõ ràng, hắn ta không tin lời Vương Bảo Nhạc nói cho lắm, tuy vậy, thế giới nội tâm của Vương Bảo Nhạc tồn tại quá nhiêu thứ mà chính bản thân hắn cũng không thể nào hiểu nổi, nhưng cuối cùng hắn vẫn không tin, hoặc nói đúng hơn là hắn không dám tin nên gầm lên.
“Tồn tại vô thượng của Minh Tông là sư tôn của ngươi? Tồn tại chí cao đã bước ra bước thứ năm, thậm chí còn cao hơn nữa của đạo vực khác là nhạc phụ của ngươi, ngươi...”
Thân ảnh khí phách nói tới đây, chưa kịp dứt lời thì thân thể đột nhiên cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Ngay khi thân ảnh khí phách này mở miệng thì Vương Bảo Nhạc đã giơ tay lên, một đoàn Minh Hỏa nháy mắt ngưng tụ trong tay hắn, dù trong thế giới nội tâm thì vẫn tỏa ra khí tức báng hàn đặc trưng kia.
“Đây là Minh Hỏa, tiên bối đã biết Minh Tông thì chắc là cũng nhận ra nó chứ? Còn nghi vấn của ngươi về quan hệ giữa ta và người yêu ẩy à, vậy thì...”
Vương Bảo Nhạc nói đến đây thì mặc niệm đạo kinh.
Sau khi Vương Bảo Nhạc mặc niệm, một cỗ khí tức như truyền đến từ sâu trong vũ trụ, xuyên qua hệ Mặt Trời và cổ kiếm đồng xanh, giáng lâm xuống thế giới nội tâm của hắn, chấn nhiếp bốn phương khiến thân ảnh khí phách kia há hốc mồm.
Thấy thân ảnh khí phách này giật mình ngớ ra như thế, Vương Bảo Nhạc thầm lấy làm đắc ý, nhưng vẫn ra vẻ thản nhiên ngẩng đầu lên. Hắn phất tay một cái, tầng thế giới cuối cùng được huyễn hóa ra. Hắn cảm thấy nếu tất cả đã xuất hiện hết rồi thì đưa cả trái tim đó ra cũng được, để xem người này có nhận ra hay không.
Hành động của Vương Bảo Nhạc cũng khiến cho thân ảnh khí phách này hiểu rõ hóa ra điều kinh ngạc nhất vẫn chưa xuất hiện. Khi thế giới thứ năm của Vương Bảo Nhạc và trái tim khổng lồ kia xuất hiện trong tầm mắt của thân ảnh khí phách này thì hắn lại hoảng sợ hét to một tiếng, khó mà tưởng tượng kẻ khí phách ngạo mạn như hắn lại có thể cao giọng hét to như thế.
“Đây... Đây... Đây là cấm kỵ!”
Thân ảnh khí phách liên tục hít sâu vài hơi, thậm chí ngay cả khôi giáp trên người cũng không thể duy trì được nữa, lập tức tiêu tán, để lộ ra gương mặt tái nhợt cùng với ánh mắt sợ hãi không dám tin. Thân thể hắn lóe lên như muốn bỏ chạy, nhưng hắn vừa mới động thì trái tim khổng lồ kia đã rung lên một cái, thân ảnh khí phách này lã chã chực khóc, run rầy đứng im, không dám cục cựa nữa.
Thấy đối phương bị dọa như thế, Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình. Hắn chớp mắt vài cái rồi ho khan, ôm quyền cúi đầu với thân ảnh khí phách đó.
“Tiên bối, toàn bộ thế giới nội tâm của vãn bối đã xuất hiện cả rồi, không biết đánh giá còn là hàng đinh nữa hay không?”
“Giáp... Hàng giáp...”
Thân ảnh khí phách mếu máo, hết nhìn trái tim lại nhìn bức họa, sau đó lại nhìn về phía thế giới Minh Tông và tộc Vị ương, cuối cùng chỉ có thể nói vậy mà thôi.
“Đa tạ tiền bối đã đánh giá, còn cả bộ công pháp Đế Khải mà ngươi nói nữa, nếu chỉ đưa có phần đầu thì hơi thiếu...”
“Cho ngươi, cho ngươi hết đẫy!”
Thân ảnh khí phách khóc không ra nước mắt, giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, một đạo hồng quang lập tức bay thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc, chỉ trong nháy mắt đã dung nhập vào ý thức.
Sau khi truyền thừa dung nhập vào, ý thức của Vương Bảo Nhạc chẩn động một cái, vô số tin tức lan ra khắp ý thức của hắn nên khó mà duy trì thế giới nội tâm, chúng nó bắt đầu tiêu tán. Sau khi thế giới nội tâm tiêu tán thì thân ảnh khí phách kia rốt cuộc cũng có thể cử động được, mặt mày nhăn nhó. Hắn quay đầu lại trừng mát lườm Vương Bảo Nhạc một cái, cuối cùng mang theo bất đắc dĩ và hoảng sợ, tranh thủ rời khỏi.
Nhưng nghĩ tới truyền thừa của mình phải giao hết ra như thế thì trong lòng hắn lại thấy ấm ức, dù sao thì đây cũng là làn đầu tiên hắn giao hết truyền thừa ra sau bao năm. Lại nhớ tới bối cảnh của Vương Bảo Nhạc, hắn đành thở dài, trong lòng bắt đầu hối hận vì sao lại chọn tên tiểu tử này.
“Ta chỉ là một hình chiếu mà thôi, hiếp người quá đáng mà!!”
Sau khi buồn bã tự trách một phen, thân ảnh khí phách này mới từ từ tiêu tán. Thế giới nội tâm của Vương Bảo Nhạc cũng liên tục tiêu tán sau khi truyền thừa dung nhập vào ý thức của hắn, chỉ có Vương Bảo Nhạc là ở đó, liên tục dung hợp với truyền thừa.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, không biết qua bao lâu sau, mãi cho tới khi tấm màn đen trên bầu trời ở bên ngoài biến mất, ba khe hở màu đỏ kia lại xuất hiện, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống mặt đất màu đen và ba người Vương Bảo Nhạc đang hôn mê thì thân thể của hắn mới chấn động một cái, từ từ mở mắt ra.
Đâu tiên là ngơ ngác, nhưng chỉ lát sau Vương Bảo Nhạc đã ngồi bật dậy, dõi mát nhìn quanh. Lúc này, hắn phát hiện mặc dù mình vẫn ở khu vực cũ nhưng xung quanh không có những thân ảnh ngồi xếp bàng kia nữa. Sau đó, Vương Bảo Nhạc lại nhìn về phía Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm, phát hiện cả hai đều không sao, chỉ đang hôn mê mà thôi. Lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bất giác nhớ lại những chuyện xảy ra trong lúc hôn mê, sắc mặt dàn trở nên cổ quái.
“Đê Khải...”
Vương Bảo Nhạc thì thào, trong đầu hán lúc này đã in dấu truyền thừa đầy đủ của thần thông này. Trong lúc hắn đang nhớ lại thì thân thể của Triệu Nhã Mộng cũng chấn động, mở mắt ra. Sau khi ngồi dậy thì trong mắt cũng đầy vẻ ngơ ngác, tiếp theo là Trác Nhất Phàm ngơ ngác tỉnh lại.
Hồi lâu sau, cả ba nhìn nhau một cái, Vương Bảo Nhạc nhịn không được mà thấp giọng hỏi.
“Các ngươi... cũng nhận được truyền thừa đúng không?”
“Hình như ta đã nằm mơ, trong giấc mơ có binh trủng... Ta đã bái sư ở đó, sư tôn còn truyền thụ cho ta một bộ công pháp...”
Trác Nhất Phàm trầm ngâm xong thì đáp lại, trong mắt hãy còn vẻ ngỡ ngàng.
“Ta nhớ, bộ công pháp mà sư tôn truyền thụ cho ta tên là... Thần Binh cửu Biến Quyết! Tiếc là chỉ truyền cho ta tới ba biến đầu!”
Nói tới đây, ánh mắt của Trác Nhất Phàm dần trở nên rõ ràng hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng.
Triệu Nhã Mộng xoa trán như đang cố nhớ lại, lúc sau cô mới gật đầu đáp.
“Ta cũng vậy, ta nhìn thấy một gốc cổ thụ khổng lồ giữa biển lửa của một vùng tinh không. Nó tự xưng là Ách Thương, nhận ta làm đệ tử, truyền thụ... Ách Thương cổ Trân!”
“Cũng chỉ là một phần thôi chứ không phải toàn bộ...”
Trong mắt của Triệu Nhã Mộng dần lóe lên tia sáng kỳ lạ, dường như cả tinh khí thần đều trở nên khác xưa sau khi nhận truyền thừa, thậm chí tu vi của cô cũng có điểm đột phá, chỉ cách Kết Đan gần trong gang tấc.
“Nơi này... Không phải hiểm địa, mà là vùng đất truyền thừa!”
Cuối cùng, Triệu Nhã Mộng hít sâu một hơi rồi khoan thai nói.
"filepos0011553409">

Bạn cần đăng nhập để bình luận