Tam Thốn nhân Gian

Chương 301

Chương 301Chương 301
CÓ Gì MÀ KHÔNG DÁM!
LÚC này, hai mắt của đại Viện trưởng Học viện Hỏa Linh đỏ ngầu, toàn lực bộc phát hòng chống cự nhưng vẫn không phải đối thủ của một đao toàn lực do Vương Bảo Nhạc chém ra. Trong tiếng ầm ăm, Pháp Binh hạ xuống, lại thêm một tiếng nổ kinh thiên bộc phát.
Có vô số làn sóng xung kích lan ra xung quanh khiến cho tất cả học tử bên ngoài khách sạn đều hoảng hốt, thậm chí không ít người còn hộc máu, vội vàng lùi lại. Đám lão sư của Học viện Hỏa Linh đều run rẩy dữ dội, liên tục phun máu, thân thể cũng bay ngược ra sau như một con diêu đứt dây.
Đại Viện trưởng của Học viện Hỏa Linh cũng liên tục hộc máu, búi tóc trên đầu bị đánh bung, thân thể bị chiến đao đánh lên ngực lán vài vòng ra sau, rơi vào trong Học viện Hỏa Linh.
Đây là do Vương Bảo Nhạc nương tay, ngay phút sau cùng đã đổi sống đao để đánh không thì một đao này chém xuống, đại Viện trưởng của Học viện Hỏa Linh nhất định sẽ đầu mình hai nơi!!
Nếu như là lúc ở bí cảnh Mặt Trăng thì Vương Bảo Nhạc nhất định không làm được như thế, dù sao thì lúc đó hắn chỉ mới Trúc Cơ, còn chưa có công pháp Trúc Cơ thích hợp. Nhưng sau khi quay lại Trái Đất, Vương Bảo Nhạc đã tu luyện Lôi Đạo Sơ Thiên, nhìn thì giống như chỉ nuôi một đạo thiên lôi trong đùi phải nhưng linh lực bản thân hắn cũng đã được ngưng tụ và luyện hóa nhờ tu luyện công pháp chứ không còn rời rạc như trước nữa.
Đồng thời, bản thân hắn gần đây luôn ở trạng thái đỉnh phong, sau khi dung hợp với Thanh Liên thì ngày càng tốt hơn khiến cho hắn dốc toàn lực thì có thể bộc phát ra chiến lực vượt xa lúc còn ở bí cảnh Mặt Tráng.
Sau khi một đao đánh bay đại Viện trưởng, chấn nhiếp đám lão sư khác, Vương Bảo Nhạc thở dồn quay đầu lại nhìn Lý Vô Trần.
Lý Vô Trần mặt mày tái mét, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin. Hắn biết là Vương Bảo Nhạc mạnh nhưng không ngờ đối phương lại biến thái đến mức này.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi có giỏi thì đừng dùng Pháp Binh!!"
Lý Vô Trần liên tục lùi ra sau, không cam lòng rống to.
"Ngươi dám đánh học tử của ta thì ta sẽ dùng Pháp Binh để đánh ngươi!"
Vương Bảo Nhạc quắc mắt, trực tiếp ném cho đối phương một tội danh, sau đó nhào tới với tốc độ cực nhanh, bởi vì nhục thân cường hãn nên chỉ nháy mắt đã đuổi kịp, giơ đao chém xuống!
"Ta không có..."
Lý Vô Trân nghe xong thì ngớ ra, đang định biện minh nhưng đồng tử chợt co rụt lại, vội vàng chống cự, nhưng sự chú ý của hắn đều tập trung ở chiến đao đang chém xuống nên không thấy hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, sau đó tung một cước nhanh như chớp.
Nhưng phản ứng của Lý Vô Tràn cũng rất nhanh, tái mặt muốn dùng tay trái ngăn cản, xương tay trái của hẳn bị đánh rạn, đau đớn dữ dội khiến trán hán mướt mồ hôi nhưng cuối cùng vẫn ngán được một cước bất ngờ của Vương Bảo Nhạc.
'Nhục thân cũng mạnh đấy!
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, một cước khi nãy hắn không dùng hết sức, dù sao thì cả hai đều là đồng môn, lại không có thù hận gì lớn, chẳng qua chỉ là nóng tính muốn tranh khí thế, muốn cho đối phương một bài học mà thôi. Lúc này, thấy bị ngăn cản thì Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, đạo thiên lôi được nuôi dưỡng trong đùi phải trực tiếp phát ra.
Tiếng nổ lách tách vang lên, một đạo thiểm điện bắn ra từ trong đùi phải của Vương Bảo Nhạc khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Nó xuyên qua bàn tay trái bị thương, truyền thẳng vào hạ bộ trong ánh mắt hoảng sợ của Lý Vô Trần!
Tiếng hét thảm thiết vang tận trời xanh, thân thể của Lý Vô Trần bị đánh bay ngược ra sau. Dù là tu vi, chiến lực hay kinh nghiệm thì Lý Vô Trần đều thua xa người đã trải qua vô số trận chiến sinh tử như Vương Bảo Nhạc.
Nếu như lúc cả hai đều là Chân Tức, Lý Vô Trần còn có thể miễn cưỡng ngang sức với Vương Bảo Nhạc thì bây giờ, cả hai không còn cùng một cấp bậc nữa.
Tất cả học tử xung quanh thấy vậy thì đều trợn mắt há mồm, đám học tử Học viện Hỏa Linh thì run lẩy bẩy, nhìn Vương Bảo Nhạc đầy hoảng sợ.
Nhất là mấy kẻ trước đó mạnh mồm nhất thì càng sợ hãi hơn, cảm giác hạ bộ bỗng dưng đau đớn... Khi nãy, Vương Bảo Nhạc một đao chém bay đại Viện trưởng thì cũng không là gì hết, chỉ có thể nói hắn mạnh mẽ nghịch thiên, không thể khiến mấy học tử này sợ được.
Nhưng một cước đá đũng quàn cùng với tia chớp kia bắn ra lại khiến cho đám học tử Học viện Hỏa Linh đều run rẩy, sống lưng lạnh toát!
"Hắn lại chơi đá hạ bộ kìa!! Một cước này đá trúng thì bảo đảm chim bay trứng vỡ!!"
"Âm hiểm quá đi mất, đá một cước không đủ, lại còn chơi cả tia chớp, dù không đá nát thì cũng nướng chín trứng!"
"Nhất định là tên Viện trưởng vương của Học viện Đạo Lam có thù với trứng! Chẳng lẽ hắn lại có bệnh kín không tiện nói à?"
Trong lúc cả đám học tử của Học viện Hỏa Linh tái mặt lũ lượt lùi lại, đám Kim Đa Trí của Học viện Đạo Lam dù mặt mũi bâm giập nhưng đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu đầy tự hào, ánh mắt khi nhìn Vương Bảo Nhạc cũng khác hẳn.
Lúc trước, bọn họ chỉ xem Vương Bảo Nhạc như một lãnh đạo học viện bình thường mà thôi, nhưng bây giờ bọn họ lại sinh ra lòng cuồng nhiệt và sùng bái Vương Bảo Nhạc!
Trong lòng cả đám vô cùng kích động, thấy cảm động vì Vương Bảo Nhạc ra mặt cho mình. Tuy ràng, người đánh bọn họ không phải Lý Vô Trân mà là học tử của Học viện Hỏa Linh nhưng bọn họ lại cho là Viện trưởng vương không biết chuyện này.
Trong tình huống thế này mà lại ra mặt đi đánh lão sư và viện trưởng của đối phương trả thù cho bọn họ khiến họ cảm động vô cùng.
Nhất là Vương Bảo Nhạc quá mức cường hãn, một đao đánh bay đại Viện trưởng, chân đá nát trứng Phó Viện trưởng, quét ngang một cái đã hất văng bảy, tám lão sư!
Tất cả khiến cho trái tim của cả đám đập rộn lên, sinh ra sùng bái Vương Bảo Nhạc.
Sau khi để ý thấy vẻ mặt của mấy người Kim Đa Trí thì Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, tay phải cầm đao chĩa về phía Lý Vô Trần, thản nhiên nói.
"Đây là hậu quả vì dám đánh học tử của ông đây!"
"Các ngươi nhớ cho rõ, học tử của ta, trừ ta ra thì không ai được phép bắt nạt!"
Vương Bảo Nhạc nói đầy ngạo nghễ, Lý Vô Trần nằm ở đằng xa thâm mắng xối xả. Rồ ràng, hắn cũng có thủ đoạn tự bảo vệ, sau
khi ăn một cước thiên lôi của Vương Bảo Nhạc, mặc dù cũng có phun máu nhưng bên ngoài cơ thể cũng có ánh sáng tím lóe lên, thân thể khôi phục nhanh hơn người thường, lúc này cũng miễn cưỡng đứng dậy.
Lời Vương Bảo Nhạc nói ra khiến hắn cảm thấy tên này đúng là vô sỉ không đổi, bản thân hắn thật sự không hề đánh học tử nên tức giận toan cãi lại.
Nhưng hắn chỉ mới há miệng ra, còn chưa kịp nói gì thì Vương Bảo Nhạc đã cười lạnh một tiếng.
"Ngươi nói đúng, Vương Bảo Nhạc ta là kẻ bao che khuyết điểm như thế đấy!"
"Ta không có..."
Lý Vô Trần ngu người há hốc mồm, hắn không hề nói Vương Bảo Nhạc bao che khuyết điểm, thậm chí lúc nãy hắn còn chưa kịp ho tiếng nào...
"Ta biết rõ ngươi có một em gái, nhưng nó không liên quan gì đến chuyện này cả. Lúc trước, Lý Tú còn muốn giới thiệu chị gái của hẳn cho ta quen nữa là, ta không có hứng thú với em gái của ngươi. Hôm nay, ta nói rõ một điêu, chỉ cần là học tử của ta, chỉ cần gọi ta một tiếng viện trưởng, chỉ cần là người một lòng tôn kính và nghe lời ta thì ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt chúng!"
"Lý Vô Trần ngươi không được, lão sư của Học viện Hỏa Linh ngươi không được, Viện trưởng của các ngươi không được, dù là Tổng thống Liên bang cũng không được!"
Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ mở miệng, trong lòng thì lẩy làm đắc ý, thầm nghĩ chẳng phải là bốc phét thôi à, ông đây sợ ai!
Những lời này của hắn khiến cho học tử Học viện Đạo Lam đều kích động vô cùng, ai cũng lấy làm cảm động. Bọn họ còn nhỏ tuổi, thấy Vương Bảo Nhạc ra mặt vì mình như thế, lại được chứng kiến chiến lực
kinh người cùng với những câu nói khiến họ cảm động tột cùng của Vương Bảo Nhạc, vành mắt của cả đám đỏ hoe.
’’Viện trưởng!!”
”Sau này bọn ta đều nghe theo Viện trưởng, người bảo bọn ta làm gì thì bọn ta sẽ làm cái đó!”
"Viện trưởng uy vũ!"
"Viện trưởng, ngươi có nhận con nuôi không? Từ nay trở đi người chính là cha nuôi của Kim Đa Trí ta!!
Thấy cả đám hò hét như thế, Lý Vô Trần cùng với đại Viện trưởng và những lão sư khác đang khập khiễng chạy tới của Học viện Hỏa Linh đều ngu người, nhất là thấy học tử của trường mình cũng cảm động rưng rưng, bị Vương Bảo Nhạc lừa mà nhìn hắn đầy vẻ sùng bái, thậm chí còn hâm mộ đám Kim Đa Trí thì cả đám người đều giật thót, cảm thấy đại sự không ổn!!
Lý Vô Trần cũng giật mình mở miệng.
"Vương Bảo Nhạc, chúng ta tuy là tu sĩ nhưng lại giữ chức Phó Viện trưởng của học viện, chiến lực cá nhân có là cái gì? Vào ngày Tết Sao Hỏa ba tháng sau, ngươi có dám để học tử của ngươi đối chiến với học tử Học viện Hỏa Linh bọn ta một trận không? Để xem bản lĩnh của đệ tử do ai dạy dỗ mạnh nhất! Ai thua thì là cháu nội của kẻ thắng, sau này gặp mặt thì phải hành đại lễ, gọi một tiếng ông nội!"
Lời Lý Vô Trần nói rất quyết tuyệt, Vương Bảo Nhạc nhướng mày, nheo mắt lại, chĩa chiến đao qua, thản nhiên nói.
"Có gì mà không dám!"
Lúc này, có gió thổi mái tóc của Vương Bảo Nhạc tung bay, lại thêm ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng buông xuống trên mặt khiến cho hắn có vẻ gẫy hơn bình thường, cũng sinh ra một cỗ khí thế khó tả bàng lời.
Trong đám người, mấy cô nữ sinh của Học viện Hỏa Linh và Học viện Đạo Lam lại càng sùng bái Vương Bảo Nhạc hơn, thậm chí còn có người nhỏ giọng rỉ tai nhau.
"Viện trưởng vương... đẹp trai quá!"
"filepos0007082390">

Bạn cần đăng nhập để bình luận