Tam Thốn nhân Gian

Chương 360

Chương 360Chương 360
ĐỒ ĂN!!
G ần như ngay khi Vương Bảo Nhạc điêu khiển Bất Diệt thành, bên ngoài thành trì, bảy tám người khổng lồ kia chống lại từng đợt bắn của Bảo Nhạc Pháo, gào rú tới gần. Thân thể của chúng nó rất khổng lồ, mỗi một bước lại cực kì xa, chỉ qua mấy giây thì đã cách Vương Bảo Nhạc không tới trăm trượng!
Mặc dù cũng phải trả một cái giá lớn, có một người khổng lồ bị Bảo Nhạc Pháo bắn thủng người nhưng nó vẫn mang thú triều đền gần chỗ Vương Bảo Nhạc. Từ xa nhìn lại, Lý Di và Khổng Đạo đều gian nan chống chọi, tòa thành trì của Vương Bảo Nhạc thì trông như sẽ bị thú triều bao trùm...
Nhưng đúng lúc thú triều tới gân, mặt đất rung chuyển dữ dội, bên ngoài Bất Diệt thành đột nhiên xuất hiện một bức tường kim loại khổng ĩô!!
Bức tường này cũng là một phẫn của Bất Diệt thành. Nó vừa xuất hiện thì lập tức ngán cản bước tiến của thú triều, nhờ thời gian này, Bảo Nhạc Pháo liên tục nã pháo, chỉ trong thời gian ngắn đã tạo thành sát thương không nhỏ đối với thú triều.
Nhưng rõ ràng vách tường này vẫn không đủ, chỉ có thể ngăn cản được hơn mười giây thì đã bị đánh sập, nhưng vách tường lại đột nhiên rụt lại, sau đó lại có vách tường thứ hai đột nhiên dâng lên ngăn cản.
Cứ thế, những vách tường này cũng gàn như vô hạn, lặp đi lặp lại, không ngừng rụt lại rồi dâng lên, liên tục ngán cản và kéo dài thời gian của cả đàn thú triều khổng lồ nọ, lại thêm Bảo Nhạc Pháo nã pháo không ngừng khiến cho thương tổn mà thú triều phải gánh chịu dãn tăng lên!
Nguyên lý của nó cũng giống với việc sửa chữa và bảo trì Bảo Nhạc Pháo vậy. Đây cũng chính là hạch tâm lớn nhất của Bất Diệt thành này, đồng thời, chuyện sửa chữa và bảo trì này cũng là vấn đề khó giải quyết nhất. Trước kia, hắn cũng phải suy nghĩ rất lâu mới cho ra được! Thay vì nói pháo đài này cần một nghìn con rối xây dựng và chế tạo, chi bằng nói... bản thân Bất Diệt thành này chính là một con rối xây dựng khổng lồ! cảnh tượng này khiến cho hai mắt của Vực chủ sáng bừng lên, khẽ gật đầu.
“Bất Diệt thành!”
Cô thì thào một tiếng.
Dân chúng Liên bang đang xem livestream lúc này cũng đã ngơ ngác trước những biến hóa liên tục và chiến lực khủng bố của Bất Diệt thành...
Bản thân Vương Bảo Nhạc cũng kích động không thôi, mắt thấy Bất Diệt thành của mình có thể ngăn cản thú triều, hắn lập tức hưng phấn bấm niệm pháp quyết. Trang sách sau lưng hắn lại lật nhanh hơn, mỗi lần sang trang đều bộc phát một lần, không chỉ Bảo Nhạc Pháo, trong đó còn có vô số pháp khí cỡ lớn khác và Hỏa Thần Pháo mà hắn vơ vét được, dù bị hỏng hóc, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không quan tâm, cứ toàn lực vận chuyển, tiếng nổ mạnh vang rền cả Sao Hỏa, lay động cả bầu trời!
Đến cả Vương Bảo Nhạc cũng phải ra sức ngăn chặn đợt thú triều thứ sáu và thứ bảy này, Khổng Đạo và Lý Di thì càng không cần phải nói. Dù bọn họ có tài nguyên sung túc nhưng vẫn rất gian nan. Dù sao thì ứng cử viên sẽ bị loại nhưng hung thú chạy ra sẽ không vì ứng cử viên giảm bớt mà ít đi, thực tế, càng về sau thì lại càng gian nan. Thứ mà họ và Vương Bảo Nhạc cần phải đối mặt chính là áp lực thú triều mà mười ứng cử viên cùng gánh nên dù thành trì của họ đã thành hình nhưng chỉ có thể
miễn cưỡng tự bảo vệ mình để kéo dài thời gian mà thôi. Bọn họ biết rõ, điều mình cần làm không phải tiêu diệt toàn bộ thú triều mà là trụ được lâu hơn những ứng cử viên khác để trở thành người thắng cuộc duy nhất!
Suy nghĩ rất hay, sách lược cũng rẵt thành công nhưng trên chiến trường kịch liệt này, không ai để ý tới một đứa bé trai đã lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hang thần binh.
Đứa bé trai này có đầy đủ tứ chi, thân thể hư ảo, không ai có thể nhìn thấy nó, dù là dân chúng hay cường giả Liên bang đều không thể phát hiện sự tồn tại của nó.
Sắc mặt của nó rất âm trầm, trong người đầy tử khí, ánh mắt cũng vô cùng lạnh lẽo, đầu tiên là nhìn về phía Lý Di, sau khi nhìn trận pháp bên ngoài thành trì của cô ta thì lại quay sang Khổng Đạo, cuối cùng mới nhìn Vương Bảo Nhạc.
Nhưng khi nhìn sang chỗ Vương Bảo Nhạc thì nó đã nhận ra con lừa đang ở trong thành trì, vẻ mặt lạnh tanh của nó chợt
biến thành nghiến ráng nghiến lợi, sau khi suy nghĩ và cân nhắc một lúc thì nó hừ một tiếng, cuối cùng nhắm thẳng phía Khổng Đạo.
Nhưng nó nào hay, con lừa vốn đang hí hửng nàm bẹp trong Bất Diệt thành gặm một khúc xương gà chợt ngẩng đầu lên, hai tai dựng thẳng, mắt thì mở to nhìn về phía thành trì của Khổng Đạo, khúc xương trong miệng cũng rơi xuống, nhễu nhão cùng nước dãi.
Con lừa thậm chí không thèm nhìn khúc xương gà mà khi nãy nó còn thích không nỡ ăn, ánh mắt dần lóe sáng, hưng phấn lẫn kích động tột cùng, nhưng nó sợ dọa thức ăn cực kì ngon lành này chạy như Tân trước nên ngẫm nghĩ một lúc thì từ từ thu khí tức lại, sau đó hòa thành một thể với cảnh vật xung quanh như tác kè, lúc này mới từ từ rời khỏi Bất Diệt thành rồi nấp đi...
Lúc này, đứa bé trai kia dùng tốc độ kinh người, không đếm xỉa tới thú triều và
thành trì của Khổng Đạo, chui thẳng vào bên trong. Vừa thấy tu sĩ thì nó lập tức xuyên qua, tu sĩ nọ lập tức run lên một cái rồi ngã ra đất.
Nó cũng rất thông minh, không giết chóc bừa bãi mà chỉ giết tu sĩ trấn thủ những điểm quan trọng trong thành trì, nhưng thế này lại càng nguy hiểm hơn. Chẳng mấy chốc, dân chúng Liên bang đã thấy tòa thành trì vốn đang ương ngạnh đối kháng với hung thú của Khổng Đạo đột nhiên có trục trặc, màng phòng hộ bỗng vỡ nát.
Khổng Đạo biến sắc, vội kiểm tra kĩ lại, sau khi xem xong thì sắc mặt của hắn lại càng khó coi hơn do nhận được tin báo rằng rất nhiều tu sĩ trấn thủ các điểm quan trọng đã chết rất ly kỳ.
Sau khi hắn đến tận nơi xem xét một cỗ thi thể thì không khỏi hít sâu một hơi. Hắn hiểu trong thú triều Lân này có xen lẫn những tồn tại đáng sợ nào đó khá giống u linh.
Thậm chí, trong số những người đã chết có hai vị thoạt nhìn tu vi chỉ ngang với Khổng Đạo, nhưng đây là hậu thủ mà Đoan Mộc Tước an bài, chiến lực không hề thua gì hắn. Quan trọng nhất là một khi cả hai dùng tới tuyệt chiêu của mình, lấy sinh mạng làm cái giá thì có thể trụ được trước Kết Đan một lúc.
Nhưng hai người này còn chưa kịp dùng đến tuyệt chiêu thì đã chết ngay lập tức, thoạt nhìn có vẻ còn là bị một kích lấy mạng. Nhịp tim của Khổng Đạo bất giác táng nhanh, lại thêm những điểm trấn thủ mấu chốt bị phá. Nếu là bình thường thì còn đường cứu vãn, nhưng nay lại là lúc quan trọng, mới chốc lát thôi mà thành trì của Khổng Đạo đã bị đánh thủng rồi.
Khổng Đạo sa sầm mặt, trong lòng biết đại thế đã mất, dù không cam lòng nhưng cũng chẳng thể xoay chuyển tình thế. Mặt khác, hắn lại có cảm giác nguy cơ rất mãnh liệt, trực giác nói cho hắn biết, nếu như tiếp tục ở lại mình khó mà thoát khỏi kiếp nạn.
Nên trong lúc nguy cơ ngày càng mãnh liệt, hắn lập tức bóp nát thẻ ngọc truýên tống chẳng chút do dự. Ngay giây phút hắn bị truyền tống đi thì thân ảnh của đứa bé trai kia đã nhào tới, xuyên qua thân thể đã trở nên mờ ảo của hắn nhưng lại bắt hụt.
Thấy người bỏ chạy như thế, đứa bé này cũng rất bực mình, nhìn tòa thành đã sụp đổ và đàn thú triều gào rú xông tới, nó lại quay sang chỗ Lý Di và Vương Bảo Nhạc, đang định qua bên Lý Di trước tiên nhưng nó chợt dừng bước, nhìn lại chỗ Vương Bảo Nhạc Tân nữa.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc đang đứng trên tường thành, liên tục bấm niệm pháp quyết khống chế thành trì của hắn bắn phá, đối kháng với thú triều, con quái thú khiến nó cám ghét tận xương tủy ở bên cạnh Vương Bảo Nhạc lúc này lại không thấy đâu.
Điêu này khiến bé trai này dừng lại suy nghĩ, hai mắt lộ hung quang. Nó thầm nghĩ mình và con quái thú kia có thù sâu như
biển, tạm thời không muốn đối đãu với nó nhưng có thể giết tên béo này trước xem như lấy tiền lời cũng được.
Nghĩ vậy, đứa bé trai này lập tức đổi hướng, không đi sang chỗ Lý Di nữa mà nhắm thẳng về phía Vương Bảo Nhạc, tốc độ cực nhanh, vượt qua vô số hung thú trên chiến trường để tiếp cận Vương Bảo Nhạc.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng đang giật mình khi thấy thành trì của Khổng Đạo bị sụp đổ, bản thân Khổng Đạo cũng rời đi. Điêu này khiến hắn cảm thấy rất đỗi quỷ dị. Theo như suy đoán của hắn thì thành trì của Khổng Đạo vẫn còn đủ tài nguyên, dù chống lại thú triều vẫn khá gian nan nhưng không thể sụp đổ nhanh như thế được.
“Khổng Đạo gặp chuyện gì rồi à...”
Vương Bảo Nhạc bỗng cảnh giác hơn hẳn, quay đầu lại nhìn Bất Diệt thành đang bộc phát, thầm nghĩ liệu có nên dùng tới tuyệt chiêu sau cùng hay không. Tuy bây giờ Bất
Diệt thành chỉ có thể xem như vừa hoàn thành sơ bộ nhưng nếu dùng tới tuyệt chiêu này thì vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn, nếu đến lúc quan trọng thì chỉ có thể dùng tới mà thôi.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc cảnh giác và thầm quyết định thì Minh Hỏa trong cơ thể đột nhiên lay động vài cái dù hắn không hề điêu khiển, Vương Bảo Nhạc giật mình, lúc này thân ảnh của đứa bé trai kia cũng tới gần hắn từ phía bên phải với tốc độ vô cùng kinh người, sắp sửa xuyên qua thân thể của hắn...
Nhưng lại có một đạo thân ảnh dùng tốc độ còn nhanh hơn nó, như thể đã mai phục rất lâu rồi, chỉ trong nháy mắt, một tiếng kêu đầy kích động xen lẫn điên cuồng và cực kì hưng phấn đột nhiên vang lên!
Conn Conn!
"filepos0008197453">

Bạn cần đăng nhập để bình luận