Tam Thốn nhân Gian

Chương 274

Chương 274Chương 274
GIẾT ĐẾN CĂN CỨ
Phần trước của Mặt Trăng, ở mép của một bồn địa có hơn mười tu sĩ đang giằng co với nhau, từ quần áo thì có thể nhận ra một phe thuộc đoàn nghị hội, một bên thì là tập đoàn Tam Nguyệt, Kim Đa Minh cũng ở trong số đó.
Thậm chí, trong đám người đó cũng đã có tu sĩ Trúc Cơ, rõ ràng là đã lấy được đủ hai mươi mảnh vỡ và Trúc Cơ thành công. Mặc dù Kim Đa Minh đã có đủ hai mươi mảnh vỡ từ lâu nhưng hắn cũng không Trúc Cơ ngay, lúc này hắn đang nằm trên ghế, biếng nhác nhìn đám đệ tử của nghị viên hội kia.
"Các ngươi mà cũng dám đấu với ta à?"
Trong đám đệ tử của nghị viên hội cũng có Trúc Cơ, lúc này đang cám tức trừng mắt nhìn Kim Đa Minh. Mặc dù không rõ tại
sao song phương lại xảy ra mâu thuẫn nhưng lại không thể đánh nhau, vậy nên chỉ có thể trừng mắt lườm nguýt để thể hiện cơn giận trong lòng mà thôi.
Trong lúc tu sĩ hai bên trừng mắt lườm nhau thì cách đó không xa đột nhiên có truyền tống chi lực bộc phát khiến cho tất cả phải ghé mắt nhìn qua, đồng thời thân ảnh của lão bà kia cũng đột nhiên xuất hiện.
Một cỗ dao động của Kết Đan lập tức lan ra khắp nơi khiến cho tu sĩ hai bên đều giật mình, đến cả Kim Đa Minh cũng phải ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
Còn người của nghị viên hội thì giật mình một cái nhưng cũng không bất ngờ gì nhiều. Rõ ràng hai bên này cũng đã biết chuyện có Kết Đan của Tinh Hà Lạc Nhật Tông ở đây rồi.
Trong sự cảnh giác cao độ của bọn họ, thân ảnh của lão bà kia đã hoàn toàn hiện ra, sắc mặt đanh lại vô cùng âm trầm và khó coi, thậm chí trên trán còn nổi cả gân
xanh, sự điên cuồng và bực bội trong lòng đã không cách nào tả được. Ngay khi vừa xuất hiện thì bà ta lại ngửa mặt lên trời hét to.
"Tên tiểu tạp chủng Vương Bảo Nhạc kia, lão thân sẽ không tha cho ngươi đâu!!"
Tiếng hét của bà ta vang ra khắp nơi, khiến cho đám người của tập đoàn Tam Nguyệt và nghị viên hội đều giật mình cảnh giác hơn. Kim Đa Minh thì nheo mắt lại, hắn cũng có nghe phong thanh về chuyện của Vương Bảo Nhạc và Tinh Hà Lạc Nhật Tông.
Hắn vốn còn cho rằng Vương Bảo Nhạc đã chết từ lâu rồi nhưng trông bộ dạng của lão bà này thì trong lòng hắn không khỏi lấy làm tò mò.
Ngay khi hắn vừa sinh lòng tò mò thì lão bà này lại quay ngắt sang nhìn về phía đám người của tập đoàn Tam Nguyệt và nghị viên hội, mắt long lên sòng sọc, rõ ràng là đang muốn phát tiết nhưng bà ta vẫn dằn xuống.
Dù sao thì người của tập đoàn Tam Nguyệt và nghị viên hội đến đây toàn là con ông cháu cha... Trưởng bối của bất kỳ kẻ nào cũng không thể xem thường. Bà ta có thể giết chết Vương Bảo Nhạc nhưng lại không muốn trêu chọc cường giả trực hệ của những người này, nhất là vừa thấy Kim Đa Minh thì bà ta lập tức dằn cơn tức giận, xoay người chạy thẳng về phía sau của Mặt Trăng.
Bà ta không cam lòng, nhớ lại cảnh tượng khi nãy thì vẫn thấy không dám tin, đồng thời cũng hạ quyết tâm, lần sau mà đến gần thì nhất định không cho Vương Bảo Nhạc cơ hội, phải ra tay giết chết Vương Bảo Nhạc ngay lập tức.
Trong lúc bà ta chạy vội về thì ở phần sau của Mặt Tráng, Vương Bảo Nhạc đứng đó nhìn chỗ bà ta đã đứng trước khi bị truyền tống, sau đó lại nhìn đám tu sĩ Trúc Cơ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đang trợn mắt há mồm đầy kinh ngạc vì cảnh tượng khi nãy.
Đám tu sĩ này đều ngu người hoàn toàn, không thể nào tin nổi, đồng thời trong đầu cũng xuất hiện đủ loại suy nghĩ hoang đường. Dù có nằm mơ thì họ cũng không thể nào tưởng tượng ra được cảnh tượng khi nãy. Đường đường là Trưởng lão Kết Đan hùng hổ xông đến lại bị truýên tống đi thẳng sau một cái phất tay và một chữ cút của Vương Bảo Nhạc.
Nghịch chuyển quá lớn khiến cho nỗi mừng rỡ vì thấy Trưởng lão chạy đến của bọn họ lập tức biến thành kinh hãi. Bọn họ cũng hiểu được hạt châu do Vương Bảo Nhạc ném ra có ý nghĩa thế nào, sau đó cả bọn biến sắc, không nén nổi hoảng sợ nên thất thanh hét lớn.
"Đây là... Mê tung vụ!! Mẹ ơi, tên Vương Bảo Nhạc lại có thể thu giữ mê tung vụ vào trong hạt châu, biến nó thành pháp bảo!!"
"Chết tiệt, sao lại như vậy được chứ? Vương Bảo Nhạc có hạt châu thế này thì chẳng phải là muốn truýên tống ai đi cũng được sao? Thế này có khác gì vô địch đâu?!!"
cả đám kinh hãi, không còn nửa điểm chiến ý. Sự cường hãn của Vương Bảo Nhạc khiến cho bọn họ hoảng sợ, đồng thời mê tung châu của hắn lại đánh tan hy vọng của bọn họ. Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong đầu họ chính là bỏ chạy!
Đối với bọn họ mà nói, Vương Bảo Nhạc ở cảnh giới Trúc Cơ tuy không phải vô địch hằn nhưng đã khủng bố đến một mức độ nhất định trong lòng bọn họ rồi, là một tồn tại mà mình không thể chống lại được.
Nhất là, tốc độ và nhục thân của Vương Bảo Nhạc khiến cho hắn duy trì chiến lực liên tục, cả khả năng chịu đòn cũng vượt xa những kẻ cùng cảnh giới. Biến thái như thế, lại sở hữu Pháp Binh quý giá, đây đúng là ác mộng với những người khác nên lúc này họ chỉ hận mình không mọc thêm vài đôi chân nữa để chạy cho nhanh.
Nhưng Vương Bảo Nhạc sao có thể để họ chạy được. Ánh mắt của hắn lóe lên, bộc phát tốc độ, toàn thân như một tia chớp màu đen chớp mắt áp sát một tên. Hắn giơ
tay phải lên, lập tức có một biển lửa ầm ầm bắn ra, đúng là bí kỹ Viêm Bạo của hắn!
Sóng nhiệt kinh người lập tức lan ra xung quanh bao trọn lấy tên tu sĩ đang bỏ chạy nọ. Tên tu sĩ Trúc Cơ này điên cuồng ngăn cản và toan rút lui nhưng trong biển lửa lại có cả tia chớp bay ra đánh lên người, sau đó lại đến ngọn lửa bùng lên nuốt trọn lẩy hắn ta.
Không hề dừng lại, sau khi giết chết kẻ này, Vương Bảo Nhạc di chuyển thẳng tới kẻ khác. Cứ như thế, tiếng kêu thảm liên tục vang lên khắp khu rừng. Mãi cho đến nửa nén nhang sau, khi Vương Bảo Nhạc đá một cước vào hạ bộ của tên tu sĩ Trúc Cơ cuối cùng khiến trứng của hắn vỡ nát, sau đó Vương Bảo Nhạc lại nhìn gương mặt vặn vẹo của kẻ đã từng đuổi giết mình này, đá thêm một cú thật mạnh về phía hạ bộ đã nát bấy của hắn ta.
Tiếng kêu thảm cũng tắt hẳn, tên tu sĩ nằm ngửa ra đó, thân thể run lên bần bật, hai mắt đỏ ngầu dần dại ra, cuối cùng tắt thở bỏ mình.
Vương Bảo Nhạc lạnh lùng nhìn thi thể trước mặt, sau đó bước lên nhặt túi trữ vật của đối phương mở ra xem thử, lấy ra một tấm thẻ ngọc. Túi trữ vật của đám người khác cũng có một thẻ ngọc như thế, tất cả đều đánh dấu một vị trí ở gần đây.
"Có thể triệu tập nhiêu người chạy đến nhanh như vậy, ắt hẳn đây chính là cán cứ của họ rồi."
Lệ khí trong lòng Vương Bảo Nhạc đã phát tiết hoàn toàn. Lúc này, hắn trâm ngâm một chút rồi chạy thẳng tới nơi được đánh dấu trong thẻ ngọc.
Thực ra, địa điểm được đánh dấu này đúng là một trong những căn cứ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông. Nơi này không xa chỗ của Vương Bảo Nhạc lắm. Trên đất có một cái hố sâu khổng lồ, có hơn trăm tên tu sĩ Chân Tức đang ra ra vào vào như đào móc gì đó.
Bên trong hố sâu này có hai nam tử trung niên đang trấn thủ. Bọn họ vừa quan sát những đệ tử khác đào bới, vừa nhíu mày khi nhận được mệnh lệnh của lão bà kia
bảo họ đi giết Vương Bảo Nhạc, đồng thời còn nhắc nhở họ cẩn thận mê tung châu của Vương Bảo Nhạc.
"Mê tung châu?"
"Thú vị lắm!"
Cả hai đều cảnh giác hơn hẳn, được Trưởng lão mở miệng nhắc nhở như thế chứng tỏ nó có điểm kinh người riêng, cả hai nhìn nhau một cái, đang định ra khỏi hố tìm kiếm thì đột nhiên bên ngoài lại có tiếng hét thảm vang lên, kèm theo tiếng hô hoán.
"Có kẻ địch tập kích!!"
Hai người biến sắc, lập tức nhảy ra khỏi hố. Cùng lúc đó, bên ngoài cái hố sâu nọ, Vương Bảo Nhạc cũng đã xông tới, tay cầm Pháp Binh tấn công liên tục.
Hắn khinh thường chẳng buồn ra tay với tu sĩ Chân Tức, trừ phi là đối phương tự mình chán sống mà nhào lên, mục tiêu của hắn chỉ có Trúc Cơ Sau khi tới đây thì trực tiếp tung một quýên Toái Tinh Bạo đánh
chết bảy tám tên tu sĩ Chân Tức không biết sống chết nhào lên. Hắn lại chém ngang một đao, chém một tên tu sĩ Trúc Cơ thành hai nửa, máu tươi vang ra bốn phía, cảnh tượng này tạo thành uy hiếp quá lớn đối với đám tu sĩ Chân Tức xung quanh. Từng đợt hít mạnh vang lên, gần như tất cả Chân Tức đều nhanh chóng lùi lại, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ hoảng sợ và khó tin.
Nhất là, trong số đó còn có một tên thuộc Liên bang bách tử, hắn ta cũng đã Trúc Cơ, lúc này thấy Vương Bảo Nhạc như vậy thì trong lòng hắn ta dậy sóng. Dù trước đó cũng từng nghe nói về chuyện của Vương Bảo Nhạc nhưng nay tận mắt chứng kiến sự cường hãn của Vương Bảo Nhạc thì hắn ta vẫn thấy khó mà tin nổi.
Vương Bảo Nhạc cũng nhìn thấy hắn ta, im lặng thu hồi ánh mắt. Lúc trước, đối phương không hề tham gia đuổi giết mình, hiện tại lại không chủ động ra tay, hơn nữa cũng là Liên bang bách tử nên hắn mặc kệ. Lúc này, không ai ngán cản hắn đi về phía cái hố kia nữa.
Vừa mới tới gần thì lập tức có hai cỗ khí tức kinh người phát ra từ dưới hố, lao thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc. Hắn chẳng buồn đếm xỉa, tiện tay ném mê tung châu ra.
"Cút!"
Hạt châu nổ tung, vô số sương mù tràn ngập trong hố, dù hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia đã lưu ý và cảnh giác lắm rồi nhưng đối mặt với mê tung vụ ập đến bất ngờ thế này thì cán bản không thể làm được gì, chỉ trong nháy mắt... đã bị truyền tống đi.
"filepos0006523299">

Bạn cần đăng nhập để bình luận