Tam Thốn nhân Gian

Chương 674

Chương 674Chương 674
Sư HUYNH, CÓ Ở ĐÓ KHÔNG?
Một kiếm chém qua, tay đứt rung trời!
Theo kiếm quang xé không chém tới, cánh tay đầy vảy đỏ chộp về phía Vương Bảo Nhạc bị chém đứt ngay chỗ cổ tay, phần bị chém đứt cũng lập tức vỡ nát, hóa thành vô số máu tươi hư ảo như một cơn mưa máu, muốn bay ngược về trong cánh tay cụt kia.
Nhưng rõ ràng là không thể, kiếm quang đã chém đứt cánh tay đó lại lóe sáng, chỉ trong nháy mắt đã có một cỗ uy áp khổng lồ đến mức không cách nào diễn tả được đột nhiên giáng xuống. Nó lật ngược về phía đám mưa máu đang định bay ngược lại kia như một bàn tay vô hình.
Chỉ trong nháy mắt, phiến mưa máu kia đã bị đổi hướng, lại bay thẳng về phía Vương Bảo Nhạc. Ý chí của chủ nhân cũ ẩn chứa trong đó lúc này cũng bị quét sạch, biến thành thứ vô chủ. Nó phát ra từng đợt sức mạnh kỳ lạ như hóa thành một thứ đại bổ, chớp mắt đã va chạm với Lôi Đan, Minh Đan ở trước mặt Vương Bảo Nhạc cùng thân thể hắn, sau đó lập tức thấm vào rồi dung nhập.
[ d o c f u L L .v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Sau khi đống máu đó dung nhập, thân thể của Vương Bảo Nhạc chấn động một cái thật mạnh, thẫn chí vốn đang mơ hồ do đã dùng hết sức miễn cương giữ thế cân đối nay như được đút tiên đan, lập tức tỉnh táo lại. Tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động, hắn không kịp nghĩ gì khác nữa, bởi vì trong đống máu vừa dung nhập ẩn chứa sinh cơ khó mà hình dung nổi.
Lôi Đan và Minh Đan của hắn nhận được thứ đại bổ trước nay chưa từng có. Nó như một cơn sóng thần quét ngang tâm thần của Vương Bảo Nhạc, như từng hồi trống vang lên trong đầu Vương Bảo Nhạc. Thân
thể của Vương Bảo Nhạc lác lư, phúc đến tâm thông, hắn hét lớn một tiếng, mượn cỗ sinh cơ này để dồn hết vào việc đột phá của mình.
“Phá cho ta!”
Đột nhiên, thân thể của hắn phát ra ánh sáng chói lóa, khí tức Tinh Thần Nguyên Anh đang dần ngưng tụ ra lúc trước cũng lập tức táng vọt khiến cho toàn thân Vương Bảo Nhạc thoạt nhìn như hóa thành một ngôi sao. Thậm chí, lúc này, khí tức của hắn vẫn đang táng lên.
Tiếng ầm ầm liên tục vang lên trong đầu Vương Bảo Nhạc, khí thế ngút cao!
Một cỗ cảm giác cường hãn liên tục trỗi dậy trong tâm thẫn của Vương Bảo Nhạc khiến hắn thở dồn từng cơn, ra sức ứng phó. Tất cả sức mạnh tu vi trong cơ thể, sức mạnh nhục thân, sức mạnh Lôi Đan và Minh Đan cũng 'âm 'âm bùng nổ, cố gắng mượn cơ hội này để đột phá.
Từ xa nhìn lại, Vương Bảo Nhạc lúc này giống như một ngôi sao mới đang chào đời, ánh sáng phát ra từ trên người hắn ngày càng mạnh hơn, cũng càng lúc càng chói mắt. Thậm chí, ngay cả hành tinh ở trước mặt Vương Bảo Nhạc cũng rung chuyển giống như sự cân đối kia sắp bị phá vỡ, khí tức Tinh Thần phát ra từ chỗ Vương Bảo Nhạc cũng sắp bùng nổ hoàn toàn và sinh ra.
Tất cả mọi chuyện thoạt nhìn có vẻ rất chậm, nhưng thực tế, kể từ khi Trần Thanh Tử ra tay đến lúc Vương Bảo Nhạc hấp thu máu khiến khí tức Tinh Thần bùng nổ đều xảy ra trong nháy mắt. Ngay khi khí tức Tinh Thẫn của Vương Bảo Nhạc sắp sửa bùng nổ...
Một tiếng gào lớn đầy phẫn nộ và đau đớn dữ dội đột nhiên vang lên khắp vũ trụ này. Tiếng hét đó giống như có thề chấn nhiếp tâm thần, khiến khí tức của Vương Bảo Nhạc lay động không yên.
“Tặng đồ xong còn không chịu đi, định ở lại án cơm đấy à?”
Gần như ngay khi tiếng gào kia vang lên thì giọng nói lạnh tanh của Trần Thanh Tử cũng truyền tới từ hư vô. Đến cùng giọng nói đó chính là một đạo kiếm quang.
Kiếm quang này xuất hiện ở hư vô phía xa, chỉ lóe lên rồi biến mất, sau đó lại có một tiếng hét thảm truyền tới từ xung quanh.
“Cút đi, dám hó hé thêm lần nữa thì ta sẽ làm thịt ngươi!”
Lúc tiếng hét thảm đó vang lên thì tiếng hừ lạnh của Trần Thanh Tử cũng hờ hững xuất hiện.
Hư vô rung chuyển, ngay cả vũ trụ này cũng lay động vài cái. Tiếng hét thảm kia cũng đột nhiên ngưng bặt. Dường như có cơn phẫn nộ và không cam lòng ngập trời, nhưng lúc này nó lại không dám hó hé thêm gì, chỉ có thể chọn cách rút lui.
Thứ biến mất cùng nó còn có nửa đoạn cánh tay còn lại, giống như vị tồn tại không rõ này chưa từng tới nơi này. Bấy giờ thì nơi này cũng trở lại như cũ.
Khi nơi này khôi phục lại, không còn ai ngán cản nữa thì Vương Bảo Nhạc bên kia lại hét lớn một tiếng. Trong tiếng hét vang vọng kia, ánh sáng bên ngoài thân thể Vương Bảo Nhạc chợt bùng nổ, hào quang phát ra sáng chói. Ánh sáng chói mắt kia khiến thân thể của Vương Bảo Nhạc giống như một vâng dương nhỏ, đột nhiên phát ra ánh sáng vạn trượng giống như một ngôi sao vừa chào đời. Thậm chí, còn có tiếng nứt răng rắc như vỏ trứng nứt vang lên khắp nơi.
“Đột phá cho ta!”
Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, tu vi ầm 'âm bộc phát, trực tiếp đột phá Kết Đan đại viên mãn, tiến vào Nguyên Anh!
Ngay giây phút Vương Bảo Nhạc bước vào Nguyên Anh, khí tức Tinh Thần cũng bùng lên ngập trời. Dường như có thể thấy bên trong ánh sáng chói mắt đó có một người thu nhỏ đang thư giãn tứ chi, đúng là một Nguyên Anh!
Một trong ngũ đại truyền thuyết, thuật pháp cấm kỵ Tinh Thần Nguyên Anh!
Một cỗ cảm giác mạnh mẽ xưa nay chưa từng có đột nhiên tăng lên trong lòng Vương Bảo Nhạc, cảm giác này giống như có thể nắm giữ tinh thần, nhật nguyệt, giống như có thể rong ruổi khắp vũ trụ khiến cho hô hấp của Vương Bảo Nhạc dần trở nên dồn dập hơn. Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy có một đạo thân ảnh quen thuộc, tay cầm bầu rượu đang giơ lên chào hỏi mình ở phía xa.
“Sư huynh...”
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt nhìn thân ảnh đang giơ bầu rượu kia. Không đợi hán nói thêm gì thì thân ảnh kia đã phất tay
lên, toàn bộ vũ trụ bao gồm cả hành tinh trước mặt Vương Bảo Nhạc đều rung chuyển, sau đó trở nên mơ hồ, chỉ trong nháy mắt đã đồng loạt vỡ nát.
Lúc nơi này vỡ nát, một cỗ sức mạnh ập vào mặt Vương Bảo Nhạc, tiếp theo nó vòng quanh thân thể hắn, sau đó biến mất.
Nhưng trước khi biến mất, giọng của Trần Thanh Tử lại vang lên trong tâm thân mơ hồ của Vương Bảo Nhạc.
“Tiểu sư đệ, thời gian của ngươi không còn nhiêu đâu, ta sẽ đến đón ngươi nhanh thôi.”
Vũ trụ biến mất, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc cũng dần biến mất. Sau khi tất cả mọi thứ đều hóa thành một màu đen thì Trần Thanh Tử mới đặt hồ lồ lên miệng, ngửa cổ uống một hớp. uống xong thì hắn cũng thấy yên lòng, xoay người rời đi, miệng thì hát nghêu ngao.
“Lúc trời đất phân khai, vận mệnh luân hồi dừng lại...”
“Muốn biết người kiếp trước, phải xem kẻ kiếp này...”
“Muốn hay quả lai sinh, nhìn điêu đời này đã tạo...”
Bài ca dao này vốn rất tang thương, truyền ra từ trong miệng hắn lại tăng thêm vài phần ý nhị. Lúc này, thân ảnh của Trân Thanh Tử cũng dàn biến mất, nhưng ngay sau đó thân thể Trần Thanh Tử đột nhiên khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía xa.
Ánh mắt của Trần Thanh Tử như xuyên qua mọi thứ, rơi vào cổ kiếm đồng xanh trong hệ Mặt Trời. Sau khi nhìn một lúc thì Trần Thanh Tử chợt cười lớn.
“Chỉ là một Chủng Tinh Đạo mà dám lớn lối như vậy ư? Nhưng như thế cũng hay, nuôi lớn rồi cho sư đệ ta tẩm bổ cũng được.”
Nói đoạn, Trần Thanh Tử mỉm cười, xoay người đi xa, cuối cùng biến mất giữa hư vô.
Cùng lúc đó, bên ngoài Đạo Tử điện, trong khu vực mũi kiếm của cổ kiếm đồng xanh lại có ánh sáng lóe lên, thân thể Vương Bảo Nhạc đột nhiên xuất hiện. Ngay khi vừa xuất hiện thì hắn chợt ngẩng đâu nhìn quanh, hô hấp cũng dồn dập hơn hẳn.
“Sư huynh...”
Vương Bảo Nhạc thì thào gọi một tiếng, im lặng nhớ lại hành trình vào chiến hạm tộc Vị Ương lần này. Sau khi suy nghĩ từ đầu chí cuối, Vương Bảo Nhạc cũng dần nhìn ra được vài mánh khóe, nhất là cũng hiểu ra phần nào về trận chiến của mình và Du Nhiên Đạo Nhân.
Lúc Vương Bảo Nhạc đang suy tư, hắn cũng không biết chị đẹp trong mặt nạ cũng giật mình không thôi, thậm chí hình dung cô bây giờ bằng từ hoảng sợ cũng không hề quá.
“Tên béo này lại có thể tu thành Tinh Thần Nguyên Anh!”
“Rõ ràng cha ta đã nói đó là cách tấn chức Nguyên Anh mà chỉ những kẻ điên mới đi tu luyện, tên béo chết giẫm này...”
Chị đẹp như muốn phát cuồng, nhưng không phải ghen tỵ mà là nhớ lại những lời cô đã nói lúc trước, sau đó cảm nhận được sức mạnh hễ nói là làm kia, cái cảm giác chỉ càn mình nói Vương Bảo Nhạc không làm được thì hắn nhất định sẽ làm được khiến chị đẹp phát hoảng.
“Có gì hay ho đâu, chẳng phải là vì hắn có một sư huynh tốt à!”
Hồi lâu sau, chị đẹp mới tức giận lầm bầm.
Sau một lúc suy tư và hiểu rõ mọi chuyện, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, lại có thêm nhận thức sâu sác về kinh nghiệm lần này.
“Hóa ra sư huynh thích rình mò, hắn vẫn luôn ở đây!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại ngó quanh quất, cuối cùng ánh mắt chuyển về
phía tòa cung điện đóng báng thứ ba. Sau khi chớp mắt vài cái, Vương Bảo Nhạc đột nhiên hắng giọng một cái.
“Sư huynh, giúp tiểu sư đệ đẹp trai của ngươi mở tòa cung điện thứ ba này ra được không.”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì lại chờ mong cả buổi trời, nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói với vẻ nịnh nọt.
“Sư huynh thân yêu ới ời, ta là tiểu sư đệ Vương Bảo Nhạc mà ngươi thương nhất nè. Bao nám nay ta sống một mình vất vả lắm, sư huynh tu vi cái thế, kiếm khí kinh thiên, giúp ta mở tòa đại điện thứ ba này ra đi mà.”
“Sư huynh đừng có thử ta nữa, mở tòa cung điện này ra đi.”
“Sư huynh, ta giận đó nha!”
“Sư huynh... Ngươi còn ở đó không vậy?”
"filepos0014483344">

Bạn cần đăng nhập để bình luận