Tam Thốn nhân Gian

Chương 240

Chương 240Chương 240
PHONG ẤN VÂN GỖ
Nhìn mẩy trăm mảnh vỡ nằm chỏng chơ ở phía trước, cảm thụ được linh khí kinh người của nó, thậm chí, mỗi lần hít thở đều khiến tu vi trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, may mà những học sinh này đều rất ưu tú ở đạo viện của mình nên đều có thể khắc chế bản thân, cũng có phán đoán và phân tích riêng của mình.
Di tích mảnh vỡ này xuất hiện vô cùng quỷ dị, cho nên dù mọi người đều khao khát nhưng vẫn không có ai mụ đầu nhào lên.
Nhưng thấy cả một khu mảnh vỡ nằm rành rành trước mắt như thế, nếu vì lo sợ có nguy hiểm mà từ bỏ thì đúng là không thể nào, cho nên sau đó lại có không ít người thương lượng với nhau, để cho cơ quan tu và ngự thú tu dùng thủ đoạn, thả một số hung thú và cơ quan nhân đi lên xem thử.
Hoàng Sam cũng điều khiển một con cơ quan nhân đi lên, tuy rằng không đẹp đẽ gì nhưng lại thực dụng. Thoạt nhìn có vẻ giống với con rối nhưng vẫn có điểm khác biệt rõ ràng.
Lúc này đám cơ quan nhân và hung thú kia chậm rãi tiếp cận khu vực đó, Vương Bảo Nhạc và những người khác thì đứng nhìn, chẳng bao lâu sau chúng đã tiến vào giữa bồn địa kia.
Thấy chúng đi qua thuận lợi, thậm chí còn bắt đầu thu thập mảnh vỡ như thế, mọi người lại càng sốt ruột hơn. Vương Bảo Nhạc cũng thở gấp, đang cân nhắc xem có nên dùng phệ chủng để hút mảnh vỡ đến hay không thì lại có biến cố đột nhiên xảy ra!
Mặt đất bỗng phát ra tiếng nổ mạnh, liên tục lắc lư như mặt biển dậy sóng, sau đó lại phập phồng khiến mọi người hoảng sợ thét to. Bên trong bồn địa, dưới chân của một cơ quan nhân chợt hóa thành một dòng xoáy lớn, một con trùng khổng lồ màu tím, to chừng nửa trượng đột nhiên nhào ra từ trong dòng xoáy kia!
Ngay khi vừa xuất hiện thì nó đã há miệng, để lộ hàm răng trắng ởn của mình nuốt chửng lấy con cơ quan nhân kia, sau đó cũng không vội chui vào lại bên trong dòng xoáy mà đứng im đó, quay đầu nhìn về phía người của bốn đạo viện.
Nó vừa dừng lại thì mọi người cũng thấy rõ bộ dạng của nó. Con trùng này không có mắt mũi, thậm chí nói đúng hơn thì nó không hề có đầu, chỉ có một cái miệng mà thôi!
Thân hình to chừng nửa trượng, chỉ mới nhô ra khỏi mặt đất có một đoạn thôi mà đã dài hơn hai ba chục trượng cùng với vô số gai thịt to cỡ nắm đấm mọc chi chít trên làn da màu tím sẫm kia khiến nó trông có vẻ vô cùng đáng sợ.
“Nguyệt cổ!!”
Có người hoảng sợ hét to.
Con trùng này đúng là Nguyệt cổ, bất kỳ cá thể nào cũng có thể sánh ngang với Chân Tức tầng ba tầng bốn.
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi lùi lại không chút chần chừ, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng thế. Những học sinh khác của bốn đạo viện dù cả thấy không cam lòng nhưng đa phẫn đều quyết đoán lùi lại ngay lập tức, cố gắng rời khỏi nơi này.
Bởi vì các đạo viện giới thiệu về nó đều nhẩn mạnh một câu rằng đám Nguyệt cổ này thích sống theo đàn...
Phản ứng của mọi người đã xem như nhanh lắm rồi nhưng vẫn muộn một bước. Gần như ngay khi bọn họ lùi lại thì mặt đất xung quanh liên tục chấn động nổ mạnh. Khu vực quanh chỗ họ đứng liên tục xuất hiện vô số dòng xoáy, từng con Nguyệt cổ với thân hình khổng lồ cũng lục tục chui lên.
Đưa mắt nhìn qua thì số lượng Nguyệt cổ cũng phải vài ngàn con, thậm chí, mặt đất ở đằng xa vẫn đang liên tục rung chuyển, có thể thấy vô số Nguyệt cổ đang liên tục trườn đến đây!
‘Đây là một cái bẫy!
Có người hoảng hốt hét to. Vương Bảo Nhạc cũng thấy da đầu tê rần. Chính lúc này, di tích mảnh vỡ sau lưng bọn họ chợt trở nên vặn vẹo, chẳng mấy chốc đã biến mất chẳng còn tăm hơi...
Nơi này lại là một khu vực ảo ảnh!
Có điêu, ảo ảnh trên bí cảnh Mặt Trăng này lại thật sự xuất hiện chứ không phải hư ảo như mấy ảo ảnh bình thường. Nói cách khác, bồn địa chứa đày mảnh vỡ đã xuất hiện trước mặt họ lúc nãy thật sự có tồn tại!
“Bí cảnh Mặt Tráng này đúng là quỷ dị mà!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy lông tóc dựng đứng. Những gì hắn biết về bí cảnh Mặt Trăng trước kia đều là trên tư liệu và nghe kể. Đến tận lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được mức độ quỷ dị và đáng sợ của bí cảnh Mặt Trăng.
‘Xông ra!:
Mỗi tu sĩ đến đây đều là Chân Tức tầng năm, thậm chí là đại viên mãn, tuy đang kinh hãi nhưng vẫn không hề bối rối. cả đám tề tựu lại với nhau lao thẳng đến một hướng để tìm đường thoát.
Cùng lúc đó, cả đám Nguyệt cổ xung quanh đều phát ra tiếng u u kỳ lạ cứ như đang than khóc, sau đó lao thẳng đến chỗ đám người bốn đạo viện. Thậm chí, trong số đó còn có không ít con phun ra chất lỏng màu đen tanh hôi. Chất lỏng kia vừa rơi xuống đất thì đã ăn mòn mọi thứ, nếu bắn trúng cơ thể con người thì nhất định có thể án mòn cả máu thịt xương cốt, biến tất cả thành một bãi máu loãng!
Chuyện này khiến cho mọi người cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức dùng thủ đoạn của mình, lấy linh bảo ra, vừa chống chọi vừa cố lao ra. Nơi này nhất thời tràn đầy tiếng nổ mạnh, rung chuyển bốn phương.
Vương Bảo Nhạc cũng lao nhanh ra, chỉ trong nháy mắt đã tấn công một con Nguyệt Cổ đang nhào về phía hắn, ầm một tiếng đã giết chết nó, hắn cũng không hề dừng lại, nhanh chóng chạy lên.
Đúng lúc này, cách chỗ Vương Bảo Nhạc khá xa có một tu sĩ của chi nhánh Bạch Lộc đang sợ tái mặt. Hắn đang muốn tránh né nhưng lại không kịp, bị một con Nguyệt cổ phun chất lỏng trúng người. Hắn hét thảm một tiếng, thân thể nhanh chóng bị ăn mòn, thậm chí mặt mày cũng be bét máu thịt, xương tay nhanh chóng bị hòa tan.
Hắn không chết ngay lập tức, vừa hét thảm vừa cố bóp nát thẻ ngọc bảo mệnh trong tay.
Ngay khi hắn bóp nát thẻ ngọc thì thân thể của hắn lập tức được một một quầng sáng bao bọc. Quầng sáng này cũng kéo một vệt dài thật dài nối thẳng lên không trung như muốn phát tín hiệu cầu cứu đến trận pháp bí cảnh Mặt Trăng vậy.
Tốc độ của nó quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, nhưng đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển với tăn suất còn dữ dội hơn nữa.
Tựa như đất rung núi chuyển, tiếng nổ rền trời như có vô số thiên lôi ầm ầm nổ tung trong bí cảnh Mặt Trăng này!
Không chỉ nơi này rung chuyển mà trong phạm vi vô tận, toàn bộ mặt đất của bí cảnh Mặt Trăng đều rung chuyển.
Không chỉ có những học sinh của bốn đạo viện như Vương Bảo Nhạc bị ảnh hưởng mà nhưng tu sĩ của các thế lực còn lại đang đứng ở nơi khác cũng cảm nhận được đợt rung chuyển điên cuồng này.
Không đợi họ kịp phản ứng hay kinh hô gì thì trên không trung của bí cảnh Mặt Trăng đã có dị biến xảy ra, bầu trời vốn tối đen nay lại xuất hiện huyết quang!
Trong lúc huyết quang này lan ra, dường như có thể thấy rõ từng đường vân gỗ lan ra khắp bầu trời. Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi thì Vương Bảo Nhạc và những học sinh của bốn đạo viện kia đã không nhìn thấy rõ phạm vi của nó nữa, nó đã lan ra toàn bộ bí cảnh Mặt Trăng tựa như tạo thành một phong ấn khổng lồ, ký sinh trên trận pháp bao phủ toàn bộ bí cảnh Mặt Trăng. Nó vừa khống chế và phong ấn, cũng cắt đứt tất cả tín hiệu cầu cứu phát ra từ bên trong!
Tiếng nổ mạnh lập tức vang lên khắp toàn bộ bí cảnh Mặt Trăng, cũng trong nháy mắt đã hoàn toàn ngán cách nơi này khiến cho những người bên trong không thể càu cứu bên ngoài, cũng khiến những cường giả Kết Đan ở bên trong bị trận pháp ngăn cản, trong thời gian ngắn khó mà tiến vào trong bí cảnh!
Bên ngoài bí cảnh Mặt Tráng, trong cán cứ của các thế lực, những cường giả Kết Đan kia lập tức giật mình hoảng sợ, có người thử vào bí cảnh nhưng lại bị trận pháp bắn ngược về, không thể nào bước vào được!
“Không xong rồi!”
“Lập tức liên lạc với Trái Đất, báo cho Tổng thống biết, bí cảnh Mặt Tráng xảy ra biến cố lớn rồi!”
Bốn vị Tông chủ đều khiếp sợ và lo lắng không thôi. Nghị viên hội, ngũ thế thiên tộc, lưỡng đại tông môn cũng trở nên điên cuồng. Nhưng người điên cuồng và hoảng loạn nhất phải kể đến tập đoàn Tam Nguyệt. Bọn họ thậm chí còn không tiếc cho nổ bay căn cứ, cố gắng đánh thủng một lỗ hổng trên trận pháp này nhưng vẫn thành công cốc.
Thiếu chủ đang ở trong đó!
Mấy vị Trưởng lão của tập đoàn Tam Nguyệt lúc này vừa bấn loạn lại sợ hãi, hô hấp dồn dập. Nghĩ đến hậu quả của chuyện này bọn họ lại sốt ruột không yên.
Bên ngoài oanh động và sốt ruột thì bên trong bí cảnh Mặt Tráng, tu sĩ của các thế lực cũng vô cùng hoảng sợ, học sinh của bốn đạo viện cũng thế.
Quầng sáng phòng hộ bên ngoài thân thể của học sinh vừa bóp nát thẻ ngọc kia biến mất. Trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, thân thể đã bị một con Nguyệt cổ nuốt trọn.
Vương Bảo Nhạc đanh mặt lại, thấy đồng bọn bỏ mạng như thế, lại thêm vân gỗ và vô số Nguyệt Cổ ở xung quanh, hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn, cảm giác nguy cơ cùng cực liên tục đánh thẳng vào tâm trí của hắn như sóng xô bờ.
To chuyện rồi!!
"filepos0005834456">

Bạn cần đăng nhập để bình luận