Tam Thốn nhân Gian

Chương 268

Chương 268Chương 268
LINH TIÊN QUỲ
LẠY
Sau khi mở miệng và phát hiện bản thân chạy tới đây, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ biến sắc, vội vàng dừng bước, kinh nghi bất định. Thật sự thì định nghĩa của Tinh Hà Lạc Nhật Tông về khu vực này chính là kẻ dưới Kết Đan, tiến vào ắt chết!!
Vốn dĩ bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc và lỗ mãng, mãi đến tận bây giờ mới nhận ra điêu này như thế. Khi nãy vừa đuổi giết Vương Bảo Nhạc lại vừa đề phòng lẫn nhau, hơn nữa cũng vì lời nhắc nhở của Chu Phi nên cả đám đều cho rằng Vương Bảo Nhạc đang tìm kiếm mê tung vụ.
Tất cả những điều này khiến tận giờ này họ mới nhận ra mình đã đến gần cấm khu!!
Thấy đám người phía sau dừng lại, vương
Bảo Nhạc thở hổn hển, lúc này, phần bụng hắn không ngừng chảy máu, trước mắt tối dần, thậm chí toàn bộ cảnh vật dã bắt đầu xoay vòng vòng, thế nên hắn chống tay vịn vào gốc đại thụ bên cạnh, sau đó nhìn đám người nọ.
“Tới đi chứ! Sao không dám đuổi theo vương gia gia của các ngươi nữa thế?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó thở, hắn tháo mũ giáp xuống để lộ gương mặt trắng bệch, khóe môi rỉ máu, hai mắt đỏ ngầu, nụ cười dữ tợn và không chút sợ hãi, chứa đựng sát khí điên cuồng, nhìn về phía bọn họ.
“Chẳng phải các ngươi muốn cướp Pháp binh của Vương gia gia sao? Nó đang ở đây này, các ngươi qua mà lấy!”
Hai chân của Vương Bảo Nhạc như nhũn ra nhưng nụ cười vẫn lộ vẻ mỉa mai. Khung cảnh trước mặt dần trở nên mơ hồ, hình như do dính máu nên dường như biến thành màu đỏ.
“Cả cái tên kia của Ngũ Thế Thiên Tộc nữa, khi nãy ngươi giả bộ chết y như thật ấy, ngươi cũng đi ra đi. Ngươi cứ núp ờ phía sau đi theo như thế, thấy cả đám bọn họ không nhận ra nên tưởng là có thể giấu được vương gia gia thật à?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chẳng những tu vi suy yếu dãn mà cả sinh cơ cũng nhanh chóng mất đi. Hắn cố ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, trong đám tu sĩ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đứng trước có kẻ giật mình xoay đầu lại nhưng cũng có kẻ chẳng bất ngờ chút nào, rõ ràng đã biết từ trước.
Trong ánh nhìn của vài người quay đầu lại, Chu Phí từ từ bước ra ngoài với vẻ mặt âm u lạnh lẽo, cơ thể trong suốt dần dần hiện ra. Rõ ràng hắn đã dùng thủ đoạn đánh lén trong lúc đuổi giết Vương Bảo Nhạc lúc trước nên lúc này mới có thể tàng hình được.
Mà vết thương lúc trước cũng là do hắn có chuẩn bị từ trước nên thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra vẫn có thể chịu đựng được. Hắn vốn muốn làm chim sẻ đứng sau, chờ mọi người giết chết Vương Bảo Nhạc xong thì mới nhân cơ hội ra tay lúc bọn họ tranh giành Pháp binh.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi đã như đèn cạn dầu, mau giao Pháp binh ra đây thì ta sẽ cho ngươi cơ hội tự sinh tự diệt. Ta tin là các đạo hữu khác cũng đồng ý như thế.”
Chu Phi từ từ mở miệng nhưng vẫn cảnh giác nhìn quanh. Thực ra, lúc nãy hắn đã nhận ra mọi người đang tiến vào mép cấm khu nhưng vì lòng tham quá lớn nên không lên tiếng nhắc nhở, chẳng qua bản thân đã đề cao cảnh giác từ lâu.
“Một đám nhát cáy, muốn Pháp binh thì tự lên mà lẩy!”
“Nhưng các ngươi cứ yên tâm, trước khi vương gia gia chết thì nhất định có thể chém thêm vài tên trong số các ngươi, để xem kẻ nào xui xẻo, còn những kẻ khác thì
phải xem cấm khu này có đáng sợ như trong truyền thuyết hay không đã.”
Vương Bảo Nhạc liếc nhìn Chu Phi đẫy khinh miệt, sau đó lại nhìn đám người xung quanh, tay phải ấn mạnh lên đại thụ một cái, mượn lực lùi lại, trực tiếp rút vào khu vực thực vật màu đỏ nọ, cũng chính là trong cấm khu ở phần sau của Mặt Trăng!
Ngay khi bước vào nơi này, dường như hắn nghe thấy một tiếng thở dài vang lên nhưng hiện tại thần chí đang mơ hồ nên hắn cũng không để ý, chỉ cố gắng lê bước tiến lên.
Mỗi bước chân đều khiến toàn thân hắn đau đớn dữ dội, trước mặt lại càng mơ hồ hơn, lạnh lẽo và suy yếu như những ngọn sóng cả liên tục vỗ vào bờ hòng nhấn chìm lấy hắn.
Vết thương trên bụng cũng không thể áp chế được nữa, máu tươi và ruột cũng tràn ra, hắn chỉ có thể dùng tay miễn cưỡng ôm bịt lại. Khôi giáp toàn thân đã hư hỏng nặng nề, có chỗ thì bị nổ tung, chỗ lại hõm
vào. Máu tươi trải dài trên chỗ hắn đi qua, hòa làm một với thảm thực vật đỏ rực ở nơi này, tạo thành cảnh tượng rất thê thảm.
Sau lưng hắn, đám tu sĩ Trúc Cơ khác đều im lặng, cả bọn đanh mặt nhìn Vương Bảo Nhạc. Mức độ khó nhàn của Vương Bảo Nhạc đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ, khiến họ dù sinh lòng đố kỵ và sợ hãi, không định hợp tác với nhau nhưng vẫn có thể nhìn ra được phần nào sự phi phàm của Vương Bảo Nhạc.
Bọn họ tự hỏi, nếu đổi lại là mình thì chưa chác đã làm được như thế, có khi đã ném Pháp binh đi từ lâu hòng đổi lấy cơ hội sinh tồn rồi.
Nhưng bọn họ cũng biết rõ, nếu như Vương Bảo Nhạc ném Pháp binh đi thật, một mặt bọn họ sẽ đi tranh giành thật nhưng tốc độ bọn họ giết chết Vương Bảo Nhạc cũng sẽ nhanh hơn, chứ không thể nào buông tha được.
Dù sao thì trong phân thưởng nhiệm vụ do
Trưởng lão đưa ra cũng không có nhắc tới Pháp binh, cách để nhận được phần thưởng chính là giết chết Vương Bảo Nhạc.
Nên dù cái đầu của Vương Bảo Nhạc không đáng giá bằng Pháp binh nhưng cũng vẫn khiến bọn họ quyết không tha.
Vương Bảo Nhạc vẫn không chịu ném Pháp binh ra, điêu này khiến cho bọn họ im lặng không dám làm bừa, đồng thời cũng biết nhất định là hắn đã nhìn ra được ý đồ của họ. Chỉ riêng việc có thể nhìn thấu bản chất sự việc trong lúc sống còn thế này cũng đủ cho bọn họ cảm thấy kiêng kị rồi.
"Nếu tên này mà gia nhập Tinh Hà Lạc Nhật Tông thì e là sẽ mạnh mẽ hơn bây giờ nhiêu!"
Đây là nhận thức chung của các tu sĩ Trúc Cơ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đúc kết được trong quá trình đuổi giết này.
Nhưng dù là như vậy thì bọn họ vẫn thấy không cam lòng, cho dù phía trước là cẩm khu nhưng thấy Vương Bảo Nhạc cầm theo
Pháp binh đi vào đó, dù là Chu Phi hay những kẻ khác thì cũng phải đỏ hết cả mắt, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, trong mắt của cả bọn dẫn lộ ra vẻ tàn nhẫn và suy nghĩ đánh cược một phen.
Nhưng lúc cả bọn quyết định liều một phen thì xung quanh đột nhiên vang lên tiếng kêu nức nở, thanh âm vang vọng bốn bề với bao nỗi bi ai và cực kỳ quỷ dị, bốn phía cũng dần xuất hiện sương mỏng.
Đây không phải mê tung vụ mà là sương mù mỏng tang màu trắng đục, sau đó lại lục tục có từng thân ảnh của cả đám Nguyệt Linh xuất hiện giữa màn sương...
Không phải vài ba con lẻ tẻ, mà là cả một đàn đông đúc... Giữa không trung lại có một đám Dạ Tiên hiện ra... Cũng không phải vài con mà là cả... một bầy!!
Chúng nó xuất hiện lặng im không một tiếng động cứ như thị vệ đang thủ hộ cấm khu này, theo màn sương lan ra bao trùm cả cấm khu đỏ rực kia, cũng che lấp thân ảnh của Vương Bảo Nhạc, khiến cho đám
người này không thể thấy rõ. cả đám giật bắn người, cấp tốc lùi lại, tim hãy còn đập thình thịch.
Dù vẫn không cam lòng nhưng lúc này không kẻ nào dám nghĩ nhiêu, chỉ có thể dốc hết toàn lực để chạy trốn. Cũng may, dường như đám Nguyệt Linh và Dạ Tiên kia chỉ thủ hộ cấm khu đó, không đuổi theo ra ngoài nên cả đám mới còn giữ được mạng sống.
Cả đám im lặng nhìn lại phía cấm khu, cuối cùng chỉ có thể thầm thở dài, tiếc nuối giải tán. Có kẻ thì bỏ đi nhưng cũng có kẻ chọn lượn lờ quanh nơi này chờ thời, định bụng chờ xem màn sương tan rồi thì có thể vào nhặt xác của Vương Bảo Nhạc hay không.
Cả bọn chẳng nghĩ đến chuyện Vương Bảo Nhạc vẫn còn sống sót vì theo như họ thấy, màn sương buông xuống, bị cả đám Dạ Tiên với Nguyệt Linh bao vây như thế thì Vương Bảo Nhạc chết là cái chắc!
Nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc lại không
bị sao cả!!
Ngay khi màn sương giáng xuống thì Vương Bảo Nhạc quay đầu lại, nhếch miệng cười nhìn đám người đuổi giết mình đến tận đây xuyên qua màn sương mờ, sau đó ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, thân thể lung lay như đèn cạn dầu, đi hoài đi mãi cho đến khi mất hết tri giác. Ngay khi hắn ngã quỵ xuống thì chiếc mặt nạ màu đen nọ bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
Vương Bảo Nhạc đã mất đi ý thức không hề nhìn thấy cảnh một tia sáng nhu hòa bắn ra từ trong chiếc mặt nạ kia. Tia sáng này từ từ chiết xạ ra một thân ảnh hư ảo ở bên cạnh hắn. Đó là một cô gái với mái tóc dài bồng bềnh, một thân bạch y, phong hoa tuyệt đại.
Cô đỡ lấy Vương Bảo Nhạc, dù thân thể của cô là hư ảo nhưng dường như bên trong có một cỗ lực lượng kỳ dị nào đó khiến cô có thể đỡ lấy thân thể của Vương Bảo Nhạc, không để hắn ngã xuống, sau đó đi thẳng về phía trước.
Đoạn đường này đạp trên màn sương, đi vào sâu bên trong cấm khu, số Nguyệt Linh trên đường đi tăng dần, số lượng Dạ Tiên cũng ngày càng nhiều hơn. Đến sau cùng, số lượng Nguyệt Linh và Dạ Tiên sâu bên trong cấm khu tràn ngập sương mù này đã vượt xa con số mà Liên bang đã thống kê được. Nếu bọn họ mà thấy thì nhất định sẽ lấy làm run sợ!
Nhưng quỷ dị nhất chính là vô số Nguyệt Linh và Dạ Tiên kia đều tự động tản ra, chừa một con đường cho cô ấy...
Thậm chí cảnh tượng này chẳng khác gì vương giả quay về, đám Nguyệt Linh và Dạ Tiên kia không những mở đường mà còn... quỳ lạy ở hai bên!!
Chúng dõi mắt nhìn theo cô gái nọ đỡ Vương Bảo Nhạc đã mất đi ý thức đi vào nơi sâu nhất trong màn sương, đến nơi mà trước nay chưa từng có bất kỳ kẻ nào tới được, nơi đó có một cái hố khổng Lô!
"filepos0006409061">

Bạn cần đăng nhập để bình luận