Tam Thốn nhân Gian

Chương 375

Chương 375Chương 375
THANH ÂM TRONG HANG!
í( r I 1 heo đuổi con gái Hiệt thật đẩy!” Sau khi bị đuổi ra khỏi phòng làm việc của Lý Di, Kim Đa Minh đi vào chiếc khí cầu xa hoa của mình, bất đắc dĩ rời khỏi trong sự bảo hộ của hơn trám hộ vệ.
Ăn hoa quả do bảy tám hầu gái xinh đẹp bên cạnh đã bóc, Kim Đa Minh nằm trong lòng một cô mà cảm khái. Hắn cảm thấy Lý Di rất có tính khiêu chiến nên suy nghĩ không biết có nên đổi cách khác, dùng lại chiêu cũ, ném tiên ra cho nhanh hay không...
“Không được, ta phải dùng sự chân thành của mình để làm cô ấy rung động, để cô ấy biết rõ, chỉ có nhào vào vòng tay mình mới an toàn.”
Kim Đa Minh nghiêm mặt, cảm thấy chuyện này mình phải nghĩ kỹ hơn mới được.
Trong lúc Kim Đa Minh đang bận nghĩ xem phải tăng cường mối quan hệ với Lý Di thì Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng đã hoàn toàn ổn định tu vi của mình. Thực ra, mấy hôm nay có vẻ như hắn đang kiểm tra quá trình xây dựng thành trì nhưng phần lớn thời gian là để tìm nơi có thể khiến quá trình tu luyện Minh Pháp của mình nhanh hơn một chút.
Hắn phát hiện, mặc dù càng ở gần hang thần binh thì tốc độ tu luyện Minh Pháp lại càng kinh người nhưng đồng thời cũng có vài khu vực cho ra hiệu quả tương tự.
Tuy nhiên, tựu chung lại thì hang thẫn binh vẫn tiện nhất, có thể tưởng tượng được, nếu như vào trong phong ấn thì có lẽ tốc độ tu luyện sẽ lên đến trình độ khó mà hình dung nổi.
Như vậy cũng giống như có một miếng bánh ngọt khổng lồ đặt ở đó nhưng Vương Bảo Nhạc lại khó mà vào trong ăn được, không phải là không thể, mà là do quá nguy hiểm.
Trong lúc xoắn xuýt và tiếc nuối thì quá trình xây dựng sơ bộ của tân khu cũng từ từ đi vào giai đoạn kết thúc. Tiếp theo là công tác xây dựng khác nhưng dựa theo kế hoạch của Vương Bảo Nhạc thì bây giờ cần phải bắt đầu nghiệm chứng trình độ dung hợp của thành trì và trận pháp.
Không chỉ thời gian Vực chủ Sao Hỏa đặt ra để đưa dân cư đến chỉ còn lại ba tháng, trong khoảng thời gian này, Vương Bảo Nhạc nhất định phải đảm bảo tân khu của mình sẽ không xảy ra vấn đề gì, cho dù có thì cũng phải lập tức điêu chỉnh và sửa chữa.
Nhất định không thể đợi đến lúc 100 triệu dân cư chuyển tới thì lại xảy ra vẩn đề, nếu không xử lý tốt thì sẽ gây tai nạn vô cùng nghiêm trọng.
Vương Bảo Nhạc cực kỳ xem trọng chuyện này nên sau khi việc xây dựng trụ cột sơ bộ hoàn thành thì hắn lập tức xin chỉ thị của Vực chủ Sao Hỏa. Vực chủ Sao Hỏa cho Vương Bảo Nhạc quyền hạn nhất định ở phong ấn, sau khi chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ thì hắn thử mở phong ấn thần binh ra một lần.
Theo tiếng ầm ầm vang lên, sau khi làm xong đủ loại công tác phòng hộ thì phong ấn hang thăn binh được mở ra một góc nhỏ. Tiếng rống và gầm gừ của hung thú lập tức vọng tới, thú triều mênh mông vô tận lập tức ào ra.
Ngay khi chúng nó lao ra, khu vực đã bị chặn kín ở hang thần binh lập tức có vô số đạo linh ti mỏng manh mà mắt thường không thể nhìn thấy đột nhiên xuất hiện, cắt ngang cắt dọc. Tiếng kêu thảm và rên rỉ vang lên không ngừng, máu thịt bắn ra khắp nơi, vô số phần tay chân bị cắt đứt rơi thẳng xuống đất.
Vương Bảo Nhạc và đám Lý Di, Kim Đa Minh, Khổng Đạo, Lâm Thiên Hạo đều nghiêm mặt đứng ở trung tâm chỉ huy, nhìn cảnh này trong màn hình theo dõi.
Không ai lên tiếng nói chuyện, ánh mắt đều dán chặt vào màn hình. Sau khi thấy cảnh tượng máu me tung tóe bên kia, cũng thấy thi thể và máu thịt rơi xuống mặt đất đều nhanh chóng phân giải và biến mất, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Có thể những người khác không hiểu toàn bộ nhưng hắn lại hiểu rõ là đám thi thể và máu thịt đó đã trở thành một phần năng lượng của trận pháp.
Hồi lâu sau, khi thấy quá trình phòng hộ và giết chóc bên trong hang thần binh đều bình thường thì Vương Bảo Nhạc lại thử mở rộng phong ấn ra một chút nữa, thả nhiêu hung thú ra hơn. Quá trình nghiệm chứng này kéo dài suốt mấy ngày liên. Trong quá trình này cũng phát hiện ra rất nhiêu vấn đề, khi đó Vương Bảo Nhạc lập tức đóng phong ấn lại, bắt đầu tập hợp người lại để sửa chữa và hoàn thiện những vấn đề này.
Mãi cho đến ba ngày sau, khi tất cả đểu sửa chữa xong xuôi thì lại mở phong ấn ra, cứ lặp đi lặp lại như thế suốt một tháng trời. Trong quá trình liên tục sửa chữa và tu bổ này thì lớp phòng hộ bên ngoài hang thần binh đã vô cùng hoàn mỹ, thậm chí, thỉnh thoảng lại có hung thú Kết Đan xông ra nhưng vẫn bị trận pháp ở đây giết chết.
Đến lúc này, Vương Bảo Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, sau hai tháng mở phong ấn ra thì thú triều cũng đã giảm đi nhiêu nên Khổng Đạo lại xin được bắt đâu chức trách chính thức của hắn... chính là kiểm tra tình huống làm tan bức tường hàn băng cản trở bên trong hang thần binh định kỳ.
Dù bên trong phong ấn này vẫn có nguy hiểm tồn tại nhưng quân đội vẫn an bài rất nhiêu người vào đó trong những mốc thời gian tương đối an toàn, tiến hành kiểm tra và tìm kiếm.
Sở dĩ nói tương đối là vì dường như gương mặt quỷ dị kia cũng không phải lúc nào cũng xuất hiện. Dựa theo phán đoán của Liên bang thì bản thể của nó nàm ở bên dưới bức tường hàn băng, gương mặt huyễn hóa ra trước đó chẳng qua chỉ là thần thông của nó tạo thành mà thôi.
Cứ thế, trong lúc mọi người cáng thẳng dõi theo thì Khổng Đạo cắn răng, dẫn người tiến vào bên trong phong ấn. Không ai biết tình hình bên trong là thế nào, may mà một nén nhang sau thì mấy người Khổng Đạo đã nhanh chóng lao ra, theo sau là vô số hung thú gẫm rú chạy ra, sau đó lại bị trận pháp giết chết.
Mọi chuyện lặp đi lặp lại suốt nửa tháng, sau nhiêu Tân thám dò, thông tin về hang thần binh cũng được Vương Bảo Nhạc tổng kết ra và báo lại cho Vực chủ Sao Hỏa.
Nhìn phần tài liệu này, đến Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy căng thẳng. Thật ra, dù đám người Khổng Đạo đi vào trong thời gian an toàn thì vẫn có không ít thương vong, đồng thời đến nay vẫn chưa thật sự đến được chỗ bức tường kia. Hung thú bên trong thật sự quá nhiều, càng đi xuống sâu bên dưới thì số lượng càng khổng lồ.
Vương Bảo Nhạc cũng cảm ứng được trong những lần mở phong ấn ra, chỉ cần mình ở gần hang thần binh thì Minh Hỏa của mình lại sinh động trước nay chưa từng có. Nếu không phải xung quanh có quá nhiêu người thì Vương Bảo Nhạc đã nhịn không được mà tu luyện thử xem sao rồi.
Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc thật sự không nhịn được nữa nên thả đàn muỗi ra, cho chúng nó vào bên trong phong ẩn thám dò cùng người của quân đội.
Ngay khi tiến vào, thông qua tầm nhìn của đàn muỗi mà Vương Bảo Nhạc đã thấy được đường hàm bên trong. Xung quanh toàn là bùn đất màu đỏ sậm, một cỗ cảm giác tà ác liên tục kích thích tâm thân của Vương Bảo Nhạc, càng đi sâu xuống dưới thì bùn đất lại càng đỏ thẫm hơn, giống như bị tưới máu vậy.
Cùng lúc đó, hắn cũng thấy bóng dáng của đám hung thú kia, chúng là... Vô số viên thịt mọc ra trong vách tường xung quanh, thỉnh thoảng lại nhúc nhích một chú, một khi bị vỡ thì sẽ có hung thú dữ tợn hoặc những cái xác sống đáng sợ.
Cảnh tượng giống hệt với hang máu mà Lâm Thiên Hạo đã mất tích, chẳng trách mấy người Vực chủ Sao Hỏa lại đoán hang máu đó có liên quan tới thăn binh!
Vương Bảo Nhạc ngưng tụ khí tức, khống chế chín con muỗi đi theo các tu sĩ quân đội đến điểm tập kết. Đây là nơi sâu nhất mà ngày nay tân khu do Khổng Đạo đại diện quân đội có thể đi đến. Tuy nói vẫn cách bức tường hàn báng một đoạn nữa nhưng nơi đây có rất nhiều viên thịt, chỉ cần một chút dao động nhỏ cũng có thể khiến chúng nó thức tỉnh, trừ khi có thể thanh lý được hết, bàng không thì khó mà đi tiếp được nữa.
Vậy nên, sau khi bố trí một vài pháp khí, người trong quân đội tranh thủ quay lại, nhưng Vương Bảo Nhạc khống chế đàn muỗi không rời khỏi. Sau một lúc trâm ngâm thì hắn quyết đoán khống chế chín con muỗi này bay thẳng xuống bên dưới hang!
Vì không còn tu sĩ quân đội nên tốc độ của chín con muỗi này lại nhanh hơn, một đường bay thẳng xuống, Vương Bảo Nhạc cũng không rõ chúng nó đã bay được sâu đến đâu nhưng hắn cảm giác được, với tu vi của mình hiện tại mà cũng sắp mất đi cảm ứng với đàn muỗi, đến khi tới cực hạn có thể khống chế được thì hắn rốt cuộc cũng thấy được điểm cuối của hang thần binh.
Nơi đó có một phong ấn hàn băng khổng lồ, tràn ngập hàn khí vô cùng đáng sợ. Vương Bảo Nhạc chưa kịp xem xét cẩn thận thì bề mặt hàn băng này đột nhiên rung mạnh lên, bên trên xuất hiện một gương mặt khổng lồ vô cùng dữ tợn. Nó nhìn chằm chằm vào chín con muỗi do Vương Bảo Nhạc điều khiển, bỗng nhiên mở miệng.
“Minh Tử...”
Thanh âm này không đến từ Trái Đất mà là một loại ngôn ngữ Vương Bảo Nhạc chưa nghe qua bao giờ. Nó như chú ngữ vậy, vừa vang ra thì đã xuyên qua mấy con muỗi, xuất hiện trong đầu Vương Bảo Nhạc khiến toàn thân hắn run lên dữ dội, hô hấp dồn dập, Minh Hỏa trong cơ thể có dấu hiệu mất khống chế.
Điêu khiến hắn hoảng sợ hơn nữa là dù hắn chưa từng nghe loại ngôn ngữ mà đối phương đã dùng nhưng không biết tại sao khi nó vang lên thì hắn bỗng phát hiện mình lại nghe hiểu được!!
"filepos0008479730">

Bạn cần đăng nhập để bình luận