Tam Thốn nhân Gian

Chương 248

Chương 248Chương 248
CÓ TIỀN, THÍCH THÌ CHƠI
11 hông bán!”
"*■ Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng khó chịu, mình chỉ mới có 10 mảnh mà đối phương đã tận 19 rồi. Trong lòng hắn cảm thấy rất bực bội nhưng nghĩ đến đây là thành quả do mình tự lực cánh sinh thì không khỏi kiêu ngạo trở lại, xoay người muốn đi tiếp.
Thanh niên Kim Đa Minh vẫn mỉm cười như cũ, dường như vẻ tự tin của hắn sẽ không bao giờ biến mất. Lúc này, hắn nhìn bóng lưng của Vương Bảo Nhạc, thản nhiên mở miệng.
“Một thanh Pháp Binh cấp bảy đổi lấy một mảnh vỡ, ngươi... có đổi hay không?”
Hắn nói xong bèn trực tiếp lấy một thanh chiến đao ra khỏi vòng tay trữ vật, trực tiếp để bên cạnh, tay phải đè lên đó nhìn Vương Bảo Nhạc.
Thanh chiến đao này vừa ra thì lập tức có một cỗ sát khí kinh người nháy mắt bộc phát từ trên thân đao, tạo thành một cỗ gió lốc màu đen ở xung quanh, ầm ầm vang vọng bốn phương, đồng thời còn như huyễn hóa thành một con cá sấu khổng lồ màu đen bên trong cơn lốc đó!
Toàn thân con cá sấu màu đen này đầy những vảy cứng vô cùng dữ tợn, há to cái miệng đầy ráng nanh nhọn hoắt, ngửa mặt lên trời gầm gừ, khí thế mạnh đến mức chấn nhiếp bốn phương, đất trời rung chuyển!
Ngay khi nó vừa xuất hiện, vì uy áp quá lớn mà khiến cho thân thể của con vượn đang khiêng ghế của Kim Đa Minh run rẩy liên hồi, bị hoảng sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống không dám nhúc nhích. Những nữ đệ tử Chân Tức xung quanh cũng thở dồn, sắc mặt tái nhợt. Dường như trên thanh
Pháp Binh này truyền ra một cỗ sức mạnh khiến cho tu vi của bọn họ muốn đình trệ.
Lúc này, tuy không đến mức đất trời biến sắc nhưng mây gió vần vũ, bụi mù giăng kín không gian, tạo thành vô số gợn sóng cuốn phăng đất cát.
Vương Bảo Nhạc như bị thiên lôi đánh trúng, ngơ ngác quay đầu lại nhìn Kim Đa Minh với vẻ kinh ngạc, sau đó lại nhìn thanh Pháp Binh chiến đao cấp bảy đặt dưới tay hắn!
“Ngươi... ngươi nói cái gì cơ?”
Vương Bảo Nhạc đứng đực ra tại chỗ, ngơ ngác hỏi lại.
“Ta nói muốn dùng thanh Pháp Binh cấp bảy này đổi lấy một mảnh vỡ của ngươi, ngươi có chịu không?”
Kim Đa Minh ngồi trên ghế vẫn mỉm cười mở miệng, niềm tin tràn đây, mấy nữ tu bên cạnh hắn thì vẫn điềm nhiên như thường.
“Cấp bảy... Pháp Binh cấp bảy đổi một mảnh vỡ ư?”
Nhìn phản ứng của những người ngồi quanh hắn, Vương Bảo Nhạc cảm thấy như thế giới đảo điên, thậm chí còn cảm thấy bản thân như không cùng giống loài với bọn họ. Nhưng sau khi xác định lại lần nữa thì trong lòng hắn vẫn dậy sóng liên hồi, thậm chí còn có cảm giác hư ảo không chân thật.
Thân là Pháp Binh tu, hắn hiểu rất rõ về pháp bảo, cấp một cấp hai là pháp khí, cấp ba cấp bốn cấp năm cấp sáu được gọi là linh bảo, chỉ có đến cấp bảy mới có thể dùng chữ binh này, gọi là Pháp Binh!
Mỗi một thanh Pháp Binh đều có uy lực kinh thiên động địa, lại quý giá vô cùng, thậm chí có tiên cũng chưa chắc đã mua được. Nếu không có quan hệ và nhân mạch nhất định thì cán bản không thể nào mua nổi!
Cho dù thỉnh thoảng trong đấu giá hội cũng có một thanh nhưng sẽ bị người ta
điên cuồng tranh giành, đẩy giá lên cao đến tận trên trời mà vẫn được người ta cảm thấy là nhặt được với giá hời.
Cho dù là Pháp Binh tu như Vương Bảo Nhạc thì cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn thoáng qua cột khói do Pháp Binh của Chu Đức Hỉ tạo thành mà thôi, còn bộ dạng của nó ra sao thì hắn chưa từng nhìn thấy.
Thậm chí, đối với phần lớn Pháp Binh tu mà nói, mục tiêu cả đời của họ chính là tự tay luyện chế ra được một thanh Pháp Binh. Đồng thời, dù là tu sĩ Trúc Cơ đi chăng nữa thì cũng chỉ những người với bối cảnh và thân phận hiển hách mới có thể sở hữu một thanh Pháp Binh.
E rằng khắp Liên Bang này, người có thể lấy ra Pháp Binh ở cảnh giới Chân Tức cũng chỉ có vị thiếu chủ phá của của tập đoàn Tam Nguyệt này mà thôi.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc không thể không rung động, cảm thấy ngỡ ngàng. Mức độ quý giá của Pháp Binh đã đến mức kinh thế hãi tục, nhưng nay đối phương lại
lẩy ra một thanh để đối lẩy một mảnh vỡ cứ như ném cải trắng thế này...
Cảm giác này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy giống hệt như mình là một đứa bé căm kẹo mút đi tung tăng thì có một người lái chiếc siêu xe đến muốn đổi xe lấy kẹo que của mình vậy.
Thậm chí, hắn cảm thấy siêu xe cũng không đủ để miêu tả mức độ phá của này, có khi lấy khí càu hạng sang thì đúng hơn.
Cảm giác này khiến cho Vương Bảo Nhạc ngu người hoàn toàn, hô hấp cũng dằn dồn dập hơn, hai mắt sáng rực lên. Kim Đa Minh mỉm cười, trong lòng lại thấy tự hào, thầm nghĩ trên đời này chẳng có gì mà ta không đổi được. Không phải khi nãy tên béo này còn hùng hổ không chịu đổi à? Ông đây ném Pháp Binh ra thế này, để xem ngươi có chịu đổi hay không!
Thực ra, cả đoạn đường này hắn cản bản chẳng tìm kiếm mảnh vỡ gì hết, tất cả toàn là đổi lẩy. Ban đầu chỉ dùng linh bảo để đổi, bây giờ còn thiếu có một mảnh nên lấy
luôn Pháp Binh ra cho gọn. Đối với hắn mà nói, Pháp Binh chẳng là gì hết, đổi rồi thì về nhà hỏi xin cha hắn là được. Dù sao thì cũng không bao giờ sợ hết.
Những người bên cạnh của hắn cũng đã quen với kiểu làm việc của thiếu chủ nhà mình, ai nấy đều bình tĩnh như thường. Nhất là vị nữ tu trông như quản gia kia còn mỉm cười, cảm thấy lần này rốt cuộc thiếu chủ nhà mình cũng không tùy hứng quá mức nữa rồi.
“Thiếu chủ đã trưởng thành rồi, không lẩy Pháp Binh cấp tám của mình ra đổi mảnh vỡ. Đúng là ngày càng hiểu chuyện mà!”
“Đổi hay không?”
Đợi cả buổi trời, phát hiện Vương Bảo Nhạc chỉ sáng mắt nhìn thôi chứ không nói năng gì, Kim Đa Minh vừa kinh ngạc lại thoáng nhíu mày bực dọc.
“Đổi chứ?”
Phát hiện ngữ khí của đối phương có vẻ mất kiên nhẫn nên Vương Bảo Nhạc lập
tức hô to, trong lòng kích động vội lấy một mảnh vỡ ra ném qua. Kim Đa Minh đón lẩy mảnh vỡ kia, sau khi nhìn xong thì hài lòng ném thanh Pháp Binh cấp bảy trong tay qua cho Vương Bảo Nhạc.
Ngay khi vừa chạm tay vào thanh Pháp Binh cấp bảy kia thì thân thể Vương Bảo Nhạc run lên, cảm ứng được có một cỗ sức mạnh không sao hình dung được đang liên tục bộc phát ra từ trong thanh Pháp Binh này, cứ như thứ hắn cầm trong tay là một con cá sấu với sức mạnh kinh người chứ không phải Pháp Binh.
Thậm chí, hắn còn cảm thấy mình như biến thành người phàm, dù là tu vi hay lực lượng đều khó mà khống chế được thanh Pháp Binh này. Đồng thời, dựa vào bản lĩnh binh tu của mình, hắn lập tức nhìn ra thanh Pháp Binh này đúng là hàng xịn trăm phần trăm!
“Trời ơi, ta thấy như mình đang nằm mơ vậy!!”
Vương Bảo Nhạc kích động vội vàng nhét
thanh Pháp Binh này vào trong túi trữ vật, sợ tên đại gia kia đổi ý, nhưng rõ ràng hắn đã quá xem thường Kim Đa Minh rồi.
Sau khi Vương Bảo Nhạc thu hồi thanh Pháp Binh kia thì Kim Đa Minh đã đeo kính râm lên lại, thỏa mãn vẫy tay với Vương Bảo Nhạc.
“Cảm ơn đạo hữu nhé!”
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên nhìn đoàn người đang rồng rắn kéo nhau đi kia, nhất là nghe tên đại gia kia lại còn cảm ơn mình như thế, hắn cảm giác giá trị quan của mình đã rối bời.
“Tên này phá của quá đi mất! Lấy Pháp Binh đổi mảnh vỡ mà còn cảm ơn ta nữa...”
Vương Bảo Nhạc lại càng ngơ ngác hơn. Hắn cảm thấy nhất định là do cái nghèo đã hạn chế đầu óc của mình. Hắn thật sự không hiểu nổi kiểu tư duy của mấy người trong tập đoàn Tam Nguyệt kia.
Nhưng Vương Bảo Nhạc có thể khẳng định một điêu là... bây giờ trong lòng hắn không
hề thấy khó chịu tí nào, dường như còn nghĩ, nếu như đối phương còn thiếu vài mảnh thì hay biết mẩy...
Thậm chí, ngay cả cảm giác ganh tị cũng đã biến mất hoàn toàn. Theo như hắn thấy thì người này có thể tìm được nhiều mảnh vỡ Trúc Cơ như thế cũng đúng thôi. Nếu hắn mà không tìm đủ thì mới đúng là thiên lý bất dung, trời đánh thánh đâm ấy chứ.
“Xem như mở mang tầm mắt!”
Vương Bảo Nhạc liên tục hít sâu vài hơi, vừa cảm khái xong thì chợt chú ý đến chiếc ghế mà Kim Đa Minh nằm đúng lý ra phải có hai con vượn khiêng mới đúng nhưng bây giờ chỉ có một con khiêng, vậy nên hắn nghĩ ra một ý hay, hai mắt sáng rực lên, vội giơ tay hô to.
“Kim đạo hữu, chỗ ta còn có hàng tốt không mua được ở bên ngoài này, là con rối cực phẩm đấy, có thể mát xa, xoa bóp, lại có thể làm bảo tiêu cho ngươi. Tóm lại là chỉ cần ngươi mua về thì cái gì nó cũng làm được hết!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói vừa tranh thủ vỗ mạnh lên túi trữ vật, lấy ra ba con rối.
Một con có bộ dạng mỹ nữ, một con là tráng hán, một con là vượn Kim cương phiên bản thu nhỏ!
Con rối mỹ nữ kia xinh đẹp quyến rũ, phong tư vô hạn, mi mục như họa, vừa xuất hiện thì như trám hoa đua nở, kinh tâm động phách.
Con rối tráng hán thì thân thể cường tráng hơn hẳn người thường, khí thế cực mạnh, đứng im tại chỗ đã khiến cho người ta có cảm giác an toàn rồi.
Còn con rối vượn Kim cương thì lại như một ngọn núi nhỏ, trông vô cùng sống động và chân thật!
Hắn không biết đối phương thích kiểu nào nên mỗi loại lại lấy một con ra quảng cáo...
"filepos0005993702">

Bạn cần đăng nhập để bình luận