Tam Thốn nhân Gian

Chương 497

Chương 497Chương 497
MẸ CÔ LÀ AI Cơ?
Thông qua những hiểu biết từ trước, Vương Bảo Nhạc lập tức đoán ra ba vị ngồi trên cùng là Phùng Thu Nhiên, Diệt Liệt Tử và Du Nhiên đạo nhân, rõ ràng người nữ kia chính là Phùng Thu Nhiên rồi.
Còn những đệ tử đứng sau lưng họ thì có vẻ mặt giống như cả ba, người thì nhắm hai mắt như minh tưởng giống Du Nhiên. Mặc dù hai người đứng bên cạnh Phùng Thu Nhiên không tỏ thái độ gì, nhưng trong mắt vẫn có chút thiện ý.
Chỉ có một người thoạt nhìn chưa tới 30 đứng bên cạnh Diệt Liệt Tử là mặt mày lạnh tanh, nhìn đám người Vương Bảo Nhạc với ánh mắt khinh miệt thấy rõ.
Mặc dù trước kia đã hiểu biết phần nào về Thương Mang Đạo Cung, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến tất cả thì Vương Bảo Nhạc vẫn thầm thở dài, cảm thấy đau đàu. Biết là biết, sau khi tận mắt nhìn thấy và cảm nhận xong thì hắn lại thấy đau đãu với nhiệm vụ lần này
Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng và bách tử Liên bang còn lại cũng có cùng suy nghĩ với hắn. Tất cả đều cúi đầu, trong lòng thầm cảm khái, cũng có vài người thầm hối hận, rõ ràng họ đang nghĩ có lẽ mình đừng nên tới đây thì hơn.
“Tu sĩ Liên bang đều không biết phép tắc, gặp đại năng cũng chằng thèm chào như vậy à? Đúng là lũ quê mùa thấp kém!”
Trong lúc phần lớn bách tử Liên bang đểu căng thẳng cúi đầu thì một lão giả Nguyên Anh ngồi bên dưới đột nhiên cười khẩy rồi nói.
Lão giả này có một mái tóc dài màu đỏ vô cùng bắt mắt, hai mắt hình tam giác khiến người ta có cảm giác bất thiện, lời nói của ông ta cũng mang theo khinh thường.
Ông ta vừa lên tiếng thì Phùng Thu Nhiên chợt nhíu mày như không vui, nhưng cũng không lên tiếng răn dạy. Dù bách tử Liên bang đang căng thẳng vô cùng, nhưng nghe ông ta nói vậy thì cả đám đều cảm thấy như bị sỉ nhục, hô hấp chợt thay đổi.
Rõ ràng câu nói “lũ quê mùa thấp kém” kia khiến người ta khó mà chấp nhận được.
Triệu Nhã Mộng siết chặt nắm đấm, Trác Nhất Phàm cũng nheo mắt lại, Khổng Đạo thì đơn giản nhất, trên người đã bừng sát khí, dù tu vi không đủ nhưng khí thế thì nhất định phải có. Mấy bách tử Liên bang còn lại tuy cũng có vài người vẫn cúi đầu, nhưng cũng có không ít người chọn ngẩng mặt lên và phát khí tức ra.
Vương Bảo Nhạc thì không hề phát khí tức, thật ra, từ lúc bước vào đây tới giờ hắn chưa từng cúi mặt mà vẫn luôn ngẩng cao đầu. Nay nghe lão giả Nguyên Anh đó nói vậy thì ánh mất của Vương Bảo Nhạc quét qua, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ không phải ông đây chưa từng giết Nguyên Anh, một tên Nguyên Anh nho nhỏ như ngươi là cái thá gì.
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi bước lên, ôm quýên cúi đầu với ba vị trưởng lão Thông Thần ở chủ vị.
“Sứ giả Liên bang Vương Bảo Nhạc, phụng lệnh của Tổng thống Liên bang, dẫn theo tu sĩ bách tử Liên bang tới Thương Mang Đạo Cung, bái kiến ba vị tiên bối!”
Vương Bảo Nhạc lớn tiếng nói rõ từng chữ, còn nhấn mạnh bốn chữ sứ giả Liên bang.
Sau khi hắn lên tiếng, bách tử Liên bang đứng sau lưng hắn cũng hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu với ba người Phùng Thu Nhiên.
Tu sĩ á?'
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa lên tiếng thì lại có một tiếng cười khẽ vọng xuống từ bên trên. Người lên tiếng không phải bất kỳ ai trong ba người Phùng Thu Nhiên, mà là tên thanh niên với ánh mắt đày khinh miệt đứng bên cạnh Diệt Liệt Tử.
“Lương Long, ngươi đúng là to gan!”
Trong mắt Phùng Thu Nhiên lóe hàn quang, lạnh lùng mở miệng, nhưng thanh niên tên Lương Long kia lúc này lại lập tức ôm quyền với Phùng Thu Nhiên và sư tôn Diệt Liệt Tử của mình.
“Đệ tử biết sai, có điêu nghe mấy kẻ thấp kém này dám tự xưng là tu sĩ giống chúng ta thì trong lòng lại khó chịu, nhất thời không nhịn được nên mới nói vậy. Mong trưởng lão và sư tôn trách phạt!”
Lần này, không đợi Phùng Thu Nhiên lên tiếng thì Diệt Liệt Tử ngồi bên cạnh cô đã thản nhiên nói.
“Phùng trưởng lão, đệ tử của lão phu thì lão phu sẽ tự mình dạy dỗ! Lương Long, phạt ngươi bế quan một tháng!”
“Tuân lệnh!”
Lương Long lập tức ôm quýên cúi đầu với Diệt Liệt Tử, lúc ngẩng đàu lên nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì vẻ khinh miệt lại càng rõ ràng hơn. Phùng Thu Nhiên ngồi bên cạnh lúc này cũng nghiêng đầu nhìn Diệt Liệt Tử, trong mắt lóe sáng, bầu không khí trong đại điện trở nên vô cùng căng thẳng.
Mấy bách tử Liên bang như Vương Bảo Nhạc thấy mình vừa vào đại điện này đã bị làm nhục hai Lân, dù ai nấy đều im lặng nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu. Ấy thế mà lại phải nhịn chứ không thể trút ra được, phần lớn đều siết chặt nắm đấm.
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc lúc này cũng lóe hàn quang. Hắn vốn là kẻ nóng tính, nhất là còn có chị đẹp ở đây khiến khí thế của hắn càng mạnh hơn. Ngoài ra, theo dự đoán của hắn, nếu mấy người Đoan Mộc Tước đã phái hắn và mọi người tới đây thì nhất định cũng có nắm chắc phần nào, tuy cũng có nguy hiểm về chuyện an nguy của bản thân, nhưng chắc là cũng không lớn lắm.
Mặc dù hắn không chắc lắm, nhưng nếu bách tử Liên bang bọn họ nhịn chuyện này thì về sau bọn họ sẽ bị làm nhục nhiêu hơn nữa. Thay vì nhẫn nhịn cho qua, chi bằng bùng nổ một phen để xem thái độ của Thương Mang Đạo Cung đối với 1'ân hợp tác này rốt cuộc là sao!
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại nổi đóa, ánh mắt lóe lên, trực tiếp bước lên nhìn về phía Lương Long ở bên cạnh Diệt Liệt Tử.
“Vãn bối ở Liên bang đã từng đọc một quyển tự truyện, trong đó có một câu đại loại là mỗi người đều có tiêu chuẩn kép để đối đãi với bản thân và người khác.”
“Vốn còn tưởng nó chỉ có ở Liên bang, nhưng hôm nay vãn bối mới biết, hóa ra ở đâu cũng có việc này!”
“Tu sĩ Liên bang bọn ta vừa tới, thân thể vẫn còn khó chịu nên mới chậm chạp một chút, thế mà đã bị chỉ trích là không biết phép tắc. Chẳng lẽ vị Lương Long đạo hữu này lại chủ động nói leo lúc ta đang bái kiến ba vị tiên bối là có phép tắc à? Ta thật muốn hỏi vị Lương Long đạo hữu này, ngươi lấy tư cách gì để nói leo hả?”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì bách tử Liên bang ở sau lưng hắn đều chấn động, phẫn lớn đều kích động hả dạ, nhưng vẫn có vài người bực bội, thầm than không xong như Lý Di.
Theo bọn họ thấy, chút việc cỏn con như thế, cứ nhịn một lát là được, vừa tới đây cần gì phải gay gắt như thế.
Vương Bảo Nhạc vẫn chưa nói hết, lúc này lửa giận bùng lên xong thì hắn lại hít sâu một hơi, ôm quýên với Phùng Thu Nhiên rồi nói.
“Thu Nhiên tiên bối, vãn bối xúc động nên tức giận, nhưng nghe câu lũ quê mùa thấp kém kia làm ta nhất thời không thể nhịn được, kính mong tiên bối đừng trách.”
Sau khi Vương Bảo Nhạc nói xong, ánh mắt của người thuộc Thương Mang Đạo Cung trong đại điện lập tức đổ dồn về phía hắn. Trong mắt ai cũng lóe sáng, nhìn Vương Bảo Nhạc thêm vài lần. Rõ ràng đa số đều không ngờ người của Liên bang vừa tới đã dám lên tiếng không chút khách khí như thế. Nhất là Phùng Thu Nhiên, lúc này cô cũng nhìn Vương Bảo Nhạc, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ dị.
“Làm càn!”
Trong lúc mọi người đều dồn mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì vị Nguyên Anh tóc đỏ kia hừ lạnh lên tiếng, giọng như thiên lôi vang vọng bốn phương, đồng thời Lương Long đứng sau lưng Diệt Liệt Tử thấy Vương Bảo Nhạc chĩa mũi dùi vào mình thì cũng cười lạnh lên tiếng.
“Ngươi...”
Nhưng hấn chưa kịp nói xong thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên bộc phát tu vi, thân thể như hóa thành một cơn lốc nhỏ lan ra xung quanh, đồng thời còn quắc mắt nhìn thẳng vào vị Nguyên Anh tóc đỏ kia.
“Vô cớ sỉ nhục tu sĩ Liên bang ta, là tiên bối ngươi làm càn mới đúng!”
“Còn ngươi nữa, Lương Long! Ngươi im miệng cho ta, Vương mỗ thân là sứ giả Liên bang, đại biểu cho Liên bang bái kiến ba vị tiên bối, đây là giao lưu tiếp xúc giữa hai nền văn minh, ngươi có tư cách gì mà xen vào hai ĩân, buông lời sỉ nhục!”
“Còn mở miệng lần nữa thì có tin vương mỗ chém ngươi hay không!”
Sát khí trong mắt Vương Bảo Nhạc như ẩn như hiện, sau đó lại ôm quyền nhìn về phía Phùng Thu Nhiên.
“Thu Nhiên tiền bối, Liên bang ta đã cho thấy đủ thành ý để tiến hành Lân kết minh này rồi... Khổng Đạo và mọi người, nói cho Phùng Thu Nhiên tiên bối biết thân phận của các ngươi đi!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Khổng Đạo sau lưng hắn lập tức ôm quýên cúi đầu với Phùng Thu Nhiên.
“Vãn bối Khổng Đạo, gia phụ là Tổng thống Liên Bang Đoan Mộc Tước!”
“Vãn bối Chu Lâm, đệ tử đích truyền của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông!”
“Vãn bối Phương Mộc, gia phụ là nghị viên của hội nghị viên Liên bang!”
“Vãn bối...”
Từng tiếng giới thiệu liên tục vang ra từ miệng của bách tử Liên bang, đồng thời lúc này giọng của Triệu Nhã Mộng cũng thản nhiên vang lên sau lưng Vương Bảo Nhạc.
“Vãn bối Triệu Nhã Mộng, gia mẫu là Vực chủ Sao Hỏa!”
Những lời này vừa ra, ban đău Vương Bảo Nhạc còn chưa kịp phản ứng, đang hưng phấn định lên tiếng nói ra thân phận của mình, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã nhận ra có điều không đúng nên quay phắt đầu lại, hai mắt mở to ngơ ngác nhìn thẳng vào Triệu Nhã Mộng mặt mày bình tĩnh bên kia, đầu óc nổ tung.
“Mẹ cô là ai cơ?”
"filepos0010911967">

Bạn cần đăng nhập để bình luận