Tam Thốn nhân Gian

Chương 694

Chương 694Chương 694
THIÊN LA ĐỊA VÕNG
Trong phút chốc, trong bốn con mắt một lớn ba nhỏ ở sau lưng Vương Bảo Nhạc, ngoại trừ Minh Yểm Chi Mục vẫn còn đó, ba con mát màu đen khác lúc này đã rời khỏi khu vực phía sau hắn. Khi chúng xuất hiện trở lại đã ở phía trước hắn, cũng đồng loạt mở ra khi chùm ánh sáng trắng bắn tới.
Lần mở mắt này không giống với lúc trước, ngoài sức mạnh đông cứng thì còn có khí tức hủy diệt điên cuồng tỏa ra từ ba con mắt màu đen. Ngay khi chùm sáng trắng nhấn chìm chúng, ba con mắt mày đen này lại ầm 'âm tự nổ.
Dao động dữ dội lập tức làm khắp nơi rung chuyển tạo ra lực trùng kích cực mạnh. Mặc dù không thể chống lại một kích đến
từ chiến hạm tộc Vị ương nhưng lại khiến chùm sáng này lan rộng ra và trở thành hào quang che phủ. Ở một mức độ nào đó, điêu này cũng tương đương với việc làm nó suy yếu.
Mà sự suy yếu này cũng khiến cho cơ thể Vương Bảo Nhạc dưới sự bảo vệ của Đế Khải, mặc dù bị chấn động phải lùi lại mấy trám trượng, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, nhưng không hề phụt máu. Trong khi đó, trạng thái của Phùng Thu Nhiên lại hơi miễn cưỡng, vốn dĩ vết thương của cô vẫn chưa khỏi hẳn, lại phải trải qua chiếm đoạt hồn thể và kiềm chế Thông Thần. Trong ánh hào quang đang lan rộng, khóe miệng cô tràn ra máu tươi, dốc sức lùi lại khiến cho tu sĩ Thông Thần tộc Vị Ương bị cô kiêm chế triển khai bí pháp dung nhập vào ánh sáng đang lan tới để bỏ chạy.
Chưa hết, rõ ràng Du Nhiên Đạo Nhân vô cùng tức giận về sai Tâm này, vừa không thể chấp nhận được tổn thất vừa căm thù Vương Bảo Nhạc hơn gấp mấy lần, đến độ không chết không thôi.
Lần này, xem như Du Nhiên Đạo Nhân đã tự cầm đá đập vào chân mình, ông ta đang nghĩ, nếu không phải mình muốn vây đánh viện trợ thì sẽ không triển khai Dung Hồn Diệt Pháp Linh Trận, đương nhiên sẽ không cho Vương Bảo Nhạc cơ hội, đồng thời thiệt hại cũng sẽ không lớn tới vậy.
“Vương Bảo Nhạc, lão phu sẽ giết chết ngươi!”
Trong chiến hạm tộc Vị Ương ở Sao Thủy, đầu tóc của Du Nhiên Đạo Nhân bù xù, trong mắt ánh lên tia sáng đỏ. Trước mặt ông ta có một ao nước và một cơ thể đang ngâm mình trong đó.
Trên cơ thể này chi chít những vết nứt giống như được chắp vá, chính là chiến y hạch tâm có thể dung hợp với chiến hạm Tử Đạo đã bị Vương Bảo Nhạc cho nổ lúc trước.
Du Nhiên Đạo Nhân đang cố gắng hợp nhất với chiến y này, đồng thời sửa chữa và phục hồi chiến hạm. ông ta thật sự không thể ra ngoài, nhưng ý muốn giết vương
Bảo Nhạc của ông ta lại vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù lúc này ông ta không thể ra ngoài, nhưng điêu đó cũng không ảnh hưởng đến sự sắp xếp của ông ta. Chùm ánh sáng tạm thời bộc phát ra lúc trước chỉ là một trong số đó.
Gân như cùng lúc Vương Bảo Nhạc đối mặt với chùm ánh sáng, mệnh lệnh của Du Nhiên Đạo Nhân đã được truyền đạt đến các tu sĩ đạo cung đang ẩn náu, chuẩn bị phục kích Liên bang trong tinh không.
Những người này đều đang chờ lệnh. Bởi vì đã ẩn thân hoàn toàn giống như bị ngán cách, cho nên họ không biết chuyện đang xảy ra ở bên ngoài. Lúc này, sau khi nhận được mệnh lệnh, vẻ mặt của các thủ lĩnh tộc Vị Ương trong chiến hạm này đều biến đổi, lập tức ra lệnh điêu khiển chiến hạm, trong nháy mắt tất cả đã hiện thân, lao vun vút về phía Vương Bảo Nhạc theo hình quạt.
Cùng lúc đó, để tiêu diệt Vương Bảo Nhạc hoàn toàn, sau khi Du Nhiên Đạo Nhân thực hiện một loạt sắp xếp thì nghiến ráng ken két, giơ tay phải đặt lên bộ chiến y đã bị hư hại trước mặt. Cũng không biết ông ta triển khai bí pháp gì, con mắt đang nhắm nghiên của chiến y đột nhiên mở ra.
Thẫn thái và sự cám hận đối với Vương Bảo Nhạc ở trong con mắt đó giống hệt như Du Nhiên Đạo Nhân, như thể đây là một ông ta khác.
“Vương Bảo Nhạc!”
Chiến y chậm rãi lên tiếng, giơ ngón trỏ của bàn tay phải một cách khó khán lên rồi chạm nhẹ vào mặt ao. Chiến hạm dung hợp mảnh vỡ Thiên Đạo của tộc Vị Ương đột nhiên rung động. Những gợn sóng màu đen lan ra khắp chiến hạm, cuối cùng ngưng tụ tại vị trí tế đàn trung tâm. Trong khi những tia sáng màu đen liên tục tụ lại, dao động khuếch tán lên bầu trời, tốc độ rút tinh nguyên Sao Thủy cũng lập tức táng nhanh giống như đang tích lũy sức mạnh,
tỏa ra một luồng khí cơ dung nhập vào tinh không, như thể đang định vị chỗ của Vương Bảo Nhạc.
Khi khí cơ này định vị tới, Vương Bảo Nhạc đột nhiên biến sắc. Yểm Mục Quyết và Đế Khải của hắn không phát hiện ra điêu bất thường gì, thế nhưng lúc này, Tinh Thân Nguyên Anh của hắn đột nhiên mở mắt. Cảm giác nguy cơ mạnh mẽ lập tức tỏa ra từ Nguyên Anh, hiện lên khắp người Vương Bảo Nhạc.
“Không đúng!”
Cảm giác nguy cơ này khiến Vương Bảo Nhạc đột nhiên bộc phát tốc độ, không chút do dự. Hắn lướt nhanh về phía xa, mặc dù Phùng Thu Nhiên không thể phát hiện ra nguy cơ này, nhưng cũng nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Vương Bảo Nhạc. Do đó, cô không nói gì, giữ tất cả các thắc mắc ờ trong lòng rồi bay nhanh theo phía sau.
Nhưng tinh không này đã nằm dưới sự sắp đặt của Du Nhiên Đạo Nhân từ lâu, không
khác gì thiên la địa võng. Nhất là những chiến hạm được che giấu và chuẩn bị phục kích trước đó, sau khi xuất hiện theo lệnh của Du Nhiên Đạo Nhân, chúng bao trùm cả một vùng rộng lớn theo hình quạt. Cho dù Vương Bảo Nhạc cố gắng tránh né, cuối cùng cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi.
Thế là chẳng mấy chốc đã có hơn mười chiến hạm phát hiện ra tung tích của Vương Bảo Nhạc. Ngoại trừ thẫn thông trận pháp đến từ chiến hạm, còn có rất nhiêu tu sĩ đạo cung và tộc Vị Ương gửi thân trên tu sĩ đạo cung lao ra khỏi chiến hạm, tiến thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
Mặc dù tộc Vị Ương trong bọn họ không tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Vương Bảo Nhạc, nhưng ít nhiều cũng đoán được phần nào từ mệnh lệnh của Du Nhiên Đạo Nhân. Còn những tu sĩ đạo cung kia, mặc dù người nào cũng khao khát chiến công, cũng muốn giết Vương Bảo Nhạc để đổi lấy phần thưởng, nhưng họ cũng không ngốc, không ít người cũng nhìn ra dường như có
điêu bất thường. Dù sao sự kỳ lạ trong mấy con mắt màu đen khổng lồ phía sau lưng Vương Bảo Nhạc cũng đủ để khiến tâm trí của bất cứ ai sợ hãi.
Do đó, nhìn họ như đang tới gần, nhưng không hề có ý định sẽ chiến đấu một mất một còn. Điêu họ phải làm là kiềm chế và ngán cản, như vậy vừa an toàn lại có chiến công. Ý tưởng này mặc dù hay, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì chẳng khác gì cả.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc đang vô cùng lo lắng, cảm giác bất an từ tận xương tủy khiến sát ý trong mắt hắn trở nên mãnh liệt hơn. Hắn có dự cảm rất mạnh mẽ, một khi bị trì hoãn thì lần này chác chắn sẽ thập tử nhất sinh.
“Có lẽ cách duy nhất không phải nhanh chóng chạy trốn, mà là... giết!”
Vương Bảo Nhạc có tính cách quyết đoán, sau khi có quyết định thì hắn nheo mắt lại. Cơ thể chợt nhoáng một cái, chẳng những không tránh né những chùm sáng trận
pháp do chiến hạm bắn tới và vô số tu sĩ đang bay đến, mà còn bộc phát tốc độ và phóng tới một lần nữa.
“Đế Khải!”
Trong khi lao ra, Vương Bảo Nhạc thầm hét nhẹ, Đế Khải trên người hắn lập tức ngọ nguậy, vô số kinh mạch màu đỏ lan ra, vung vẩy bên ngoài cơ thể khiến Vương Bảo Nhạc trông giống như một con hung thú vô cùng đáng sợ.
Mặc kệ những chùm sáng trận pháp của chiến hạm bắn tới rơi lên người hắn tạo thành dao động, bởi chúng đã bị các kinh mạch màu máu chặn lại khiến cho những chùm sáng trận pháp đang bắn tới chỉ có thể tiêu diệt những kinh mạch màu máu chứ không thể làm tổn thương đến bản thể của hắn. Dù những kinh mạch đó cho đã bị xóa đi, nhưng lại được hình thành ngay lập tức.
Nhìn từ xa, cơ thể của Vương Bảo Nhạc giống như một chiếc chiến xa, đánh đâu thắng đó, khí thế hừng hực.
‘Yểm Mục!
Trong khi những kinh mạch màu máu này liên tục bị bắn phá rồi lại được tái sinh, con mắt màu đen phía sau Vương Bảo Nhạc đột nhiên chấn động. Mặc dù không mở ra, nhưng ý chí ẩn chứa trong đó dường như vô cùng hưng phấn. Trong lòng Vương Bảo Nhạc liên tục xuất hiện những ý nghĩ khiến hắn điên cuồng giết chóc. Thậm chí, vì khao khát giết chóc quá mạnh mẽ cho nên đôi mắt màu đen phía sau Vương Bảo Nhạc cũng khiến cho tinh không gần đó trở nên méo mó.
Tất cả những điều này lập tức khiến Phùng Thu Nhiên giật mình. Trong mắt cô, Vương Bảo Nhạc lúc này dường như đã trở nên xa lạ, mà người cảm thấy run sợ hơn cô chính là các tu sĩ đạo cung và tộc Vị Ương đã bay ra khỏi chiến hạm để ngăn cản bọn họ.
“Đây là cái gì!?”
“Hắn là Vương Bảo Nhạc sao? Không thể nào!”
Tên này có vấn đề!
Những tu sĩ đạo cung này hoảng sợ toan lùi lại nhưng đã muộn mất rồi. Ngay khi Vương Bảo Nhạc lao nhanh tới, Minh Yểm Chi Mục ở phía sau hắn đột nhiên mở ra.
Con mắt màu đen và đồng tử màu đen này mang đến cho mọi người ảo giác thần vận, như thể... đó là một con mắt thật sự vậy!
Sức mạnh đóng báng của con mắt tà ác, điên cuồng và khát máu khiến cho vạn vật bất động.
Trong nháy mắt, tinh không chấn động. Trong sự hoảng hốt của các tu sĩ có mặt ở đây, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã đâm vào trong giữa bọn họ.
Dưới lớp Đế Khải, khóe miệng của Vương Bảo Nhạc chảy ra máu tươi. Hắn biết rằng đây là do mình đã khống chế quá nhiều tu sĩ trong cùng một lúc dẫn đến thiếu sức khiến Yểm Mục phản phệ.
“Phản phệ thì phản phệ, cần phải có đủ Yểm Mục để chống lại nguy cơ đáng sợ kia mới được!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên sát ý, lập tức ra tay.
"filepos0014897691">

Bạn cần đăng nhập để bình luận