Tam Thốn nhân Gian

Chương 464

Chương 464Chương 464
TỬ THẦN
Một nám trong Minh Mộng bằng với một ngày ở hiện thực.
Đối với ba tu sĩ ngoài hành tinh bị nhốt trong ba tâng thế giới dưới lòng đất do Minh Khí tạo thành này, từ khi mất tung tích của Vương Bảo Nhạc đến giờ thì chỉ mới hơn một ngày mà thôi.
Trong lòng bọn họ cũng rất tức giận, quyết tâm muốn giết chết Vương Bảo Nhạc lại càng mãnh liệt hơn, cũng không hề lo lắng hay sợ hãi gì cả. Với kinh nghiệm và kiến thức của mình thì bọn họ có thể nhìn ra được, thế giới dưới lòng đất do Minh Khí tạo thành này hẳn là ở trong trạng thái phong bế nào đó. Sau khi nhận thấy nhất thời khó mà tìm được lối thoát ra thì bọn họ bắt đầu nghĩ đến chuyện tìm kiếm sâu hơn.
Hoặc là tìm được Vương Bảo Nhạc, hoặc là tìm thấy lối ra. Theo bọn họ thấy thì chỉ cần tốn chút thời gian thì đương nhiên có thể hoàn thành một trong hai mục tiêu này, thậm chí có thể còn hoàn thành cả hai cùng một lúc ấy chứ.
Thực tế cũng đúng như vậy, ba người có đẫy đủ tài nguyên, thủ đoạn cũng không h'ê tầm thường, nhất là trong tay còn giữ một bí thuật mà lão tổ đã ban cho, chuyên môn dùng để phá giải cấm chế. Bí thuật này càn ba người đồng thời thi triển thì mới có thể hoàn thành, lại chuyên nhắm vào trận pháp cấm chế, có uy lực vô cùng kinh người.
Nếu cho bọn họ một chút thời gian thì đúng là có thể thoát khỏi Minh Khí hoặc tìm thấy Vương Bảo Nhạc.
Chẳng qua... bọn họ nằm mơ cũng không thể ngờ, chỉ mới qua một ngày thôi mà tình thế đã nghịch chuyển!
Cũng như lúc này, ba người đã tìm được một điểm khá yểu ở tầng thứ hai của thế giới dưới lòng đất này, sau khi tập hợp lại thì dốc toàn lực đánh thủng nó khiến bầu trời do bùn đất tạo thành chấn động, dường như xuất hiện một dòng xoáy. Ban đầu dòng xoáy còn xoay khá chậm nhưng sau khi bọn họ liên tục thi pháp thì lại nhanh chóng chuyển động.
Sau khi tăng tốc thì ở giữa dòng xoáy đó xuất hiện một lối đi, có điêu, hiện tại vẫn chưa ổn định. Nhìn bộ dạng của nó giống như như chẳng bao lâu nữa thì có thể nối liền tăng thứ nhất và tàng thứ hai với nhau.
Một khi bọn họ bước vào thì có thể dùng lại cách ấy ở tầng thứ nhất để mở lối thoát khỏi Minh Khí này. Mà dự định của bọn họ cũng là sau khi đảm bảo bản thân có thể an toàn rời đi thì sẽ nghĩ cách đả thông xuống tàng còn lại để tìm cho bằng được Vương Bảo Nhạc.
“Chờ đến khi chúng ta quay lại tàng thứ nhất, mở được lối ra thì phải lập tức hạ phong ấn, sau đó đi tìm tên béo chết tiệt kia! Có lẽ, tên của hắn không phải Vương Bảo Nhạc. Trừ khi hắn là đồ ngốc, bằng không ai lại đi khai tên của mình cho chúng ta biết chứ...”
“Dù có phải hay không thì cũng là một con chuột! Hắn còn giỏi đào hang hơn cả chuột!”
Vẻ mặt của ba người đều vô cùng khó coi. Ở chính mẫu tinh của mình lẫn các nền văn minh khác mà họ đã đến đánh cướp chưa từng thấy tên tu sĩ Trúc Cơ nào nhiêu thủ đoạn, khó chơi và quyết đoán đến mức dị thường thể này!
Vừa nghĩ tới chuyện tu vi của Vương Bảo Nhạc chỉ mới là Trúc Cơ thì sắc mặt của cả ba lại sa sầm xuống. Bọn họ thừa nhận ban đàu là vì xem thường Vương Bảo Nhạc, muốn bắt sống nên mới nương tay khiến đối phương bắt được cơ hội.
Mà cơ hội này lại khiến cho tình huống trở nên bị động.
“Cứ đánh thông đã rồi hãy tính! Nhưng chúng ta cũng đừng tìm lâu quá, phải nhanh chóng quay lại mẫu tinh, vừa để báo chuyện này cho lão tổ biết, mặt khác cũng không thể bỏ lỡ tiệc mừng thọ của lão tổ được. Dùng cái hộp đá mà chúng ta tìm được trong phế tích của nền văn minh ở Vân Tinh kia làm quà mừng thọ, nhất định sẽ có thể khiến lão tổ hài lòng, lại thêm tin tức ở tinh hệ này thì nhất định có thể đổi được ba viên Thông Thần đan ấy chứ!”
Tu sĩ trên mặt có con rết tràm ngâm một lúc rồi nói.
Hai người khác nghe vậy thì mắt sáng rỡ lên, đang muốn tiếp tục triển khai bí pháp cùng thủ lĩnh để củng cố lại lối đi này thì dị biển bất ngờ xảy ra.
Từng tiếng nổ ầm ầm đột nhiên vang ra từ trên bầu trời bằng bùn đất, ngay cả đám bia mộ dưới đất cũng rung chuyển dữ dội, lại có từng đợt gợn sóng mà mắt thường có
thể thấy được đột nhiên biến ảo trên bầu trời của tầng thứ hai, nó như mặt nước bị ném vô số tảng đá vào.
Biến hóa bất ngờ ập tới khiến cho cả ba người biến sắc, còn không đợi họ kịp phản ứng thì đất trời đã nghịch chuyển. Toàn bộ thế giới lúc này đã đảo nghịch, bầu trời biến thành mặt đất, còn phần mặt đất có đày bia mộ kia lại hóa thành bầu trời!
Không chỉ như thế, trong lúc từng làn sóng kia liên tục ùa tới thì có hai cái đầu quỷ đáng sợ xuất hiện bên cạnh họ, bộ dạng vô cùng dữ tợn, mặt xanh nanh vàng, trên đỉnh dẫu có sừng lớn, trên mặt cũng có đầy phù ván lập lòe, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị và hung tàn.
Hai cái đàu quỷ này vừa xuất hiện thì đã há miệng táp mạnh về phía hai tu sĩ trong số đó!
Tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng hay chống cự lại nổi. Thủ lĩnh là tu sĩ trên mặt có con rết cùng với tu sĩ mặt ngựa bên cạnh hắn giật mình hoảng sợ toan lùi lại, nhưng căn bản không kịp. Hai người bị cái dẫu quỷ đó nuốt vào, sau đó biến mất ngay lập tức!
Sau khi bọn họ biến mất thì thế giới vừa mới nghịch chuyển này mới bình thường trở lại, ngay cả gợn sóng cũng biến mất. Tất cả những dị biến và thanh âm 'âm 'âm khi nãy cũng dừng hẳn, trở nên vô cùng yên tĩnh, nhưng ba tu sĩ ngoài hành tinh nay chỉ còn lại có một mình tu sĩ mặt chữ điền nọ. Hắn ta lập tức biến sắc, trong lòng vô cùng hoảng sợ, rõ ràng đã bị chuyện này làm cho giật mình. Hắn run rẩy bộc phát toàn bộ tu vi, linh thức cũng tản ra, thấp thỏm lùi lại, cảnh giác cao độ.
Thậm chí, trong lúc bỏ chạy hán còn không chút do dự mà bấm niệm pháp quyết, mi tâm, tứ chi và huyệt thái dương của hán đều mọc vảy màu tím, tổng cộng có chín cái vảy, phát ra khí tức vô cùng kinh người.
Đây chính là tuyệt chiêu của hắn, bởi vì mỗi làn thi triển đều hao tổn sinh mệnh nên không đến lúc sống còn thì hắn nhất định sẽ không dùng tới, lúc này cũng là bị dọa sợ nên mới dùng tới nó theo bản năng.
Trong lúc tim đập thình thịch vì sợ hãi và cảnh giác cao độ, tu sĩ mặt chữ điền này bộc phát tốc độ mãi cho tới khi bay hơn nửa nén nhang mà xung quanh vẫn bình tĩnh như thường, không xuất hiện nguy cơ gì cả.
“Chẳng lẽ vừa rồi ta và bọn họ đã khởi động vào cấm chế nào đó của món Minh Khí này ư?”
Trong lòng tu sĩ mặt chữ điền cảm thấy hồ nghi, hai cái đầu quỷ đột nhiên xuất hiện cùng với biến hóa của thiên địa khi nãy đã mang tới cho hắn cảm giác vô cùng đáng sợ. Đồng bọn bên cạnh lại bị nuốt chửng chỉ trong nháy mắt, sống chết không rõ cũng khiến hắn cảm thấy bất an. Lúc này, thấy tất cả vẫn bình thường thì có phần chần chừ, trong lòng cũng xem như nhẹ nhõm được phần nào.
Nhưng ngay khi hắn vừa thở phào một hơi thì bên dưới mặt đất tràn đẫy bia mộ lại lặng lẽ xuất hiện làn khói màu đen. Ban đàu đám khói đen này khá mỏng, nhưng chỉ sau vài giây thì đã tràn ngập cả trời đất, lan ra khắp nơi khiến cho toàn bộ thế giới này bị khói đen bao phủ. Thậm chí, cúi đầu nhìn xuống thì mặt đất bên dưới giống như đã hóa thành một biển mây mù!
Chuyện này khiến cho vị tu sĩ mặt chữ điên này lập tức biến sắc, đang muốn tiếp tục lùi lại, nhưng chỉ trong nháy mắt thì toàn thân của hắn ta đã run lên, hai mắt mở to. Hắn nhìn thấy trên bầu trời do bùn đất tạo thành có một khu vực như bị máu tươi thấm đẫm, phút chốc đã tạo thành một vòng tròn giống hệt như vầng tráng máu khắc lên nền trời!
Vầng trăng máu này cũng phát ra cảm giác vô cùng quỷ dị, sau khi khói đen và trăng máu xuất hiện thì thế giới này lại có tiếng rên rỉ văng vẳng từ đâu đó vọng tới.
Dù tu sĩ mặt chữ điên có cố lắng tai nghe cỡ nào thì cũng không thể nghe rõ, nhưng trong lòng vẫn bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi, mặt mày tái nhợt, tu vi ẵm 'âm bộc phát, chín cái vảy trên người phát ra ánh sáng chói mặt, có vẻ như nó đã mang tới khí thế cho hắn quát lớn một tiếng!
“Kẻ nào! Giả thần giả quỷ!!
Ngay khi tu sĩ mặt chữ điên quát lên thì đồng tử của hắn ta đột nhiên co rụt lại. Trong màn sương đen trước mặt hắn lúc này lại có bóng dáng một chiếc thuyền nan xuất hiện, trên thuyền có một thân ảnh mặc áo đen đang khoanh chân ngồi đó, trước mặt đặt một mái chèo có đèn. Chẳng qua là vì khói đen quá dày nên không thấy rõ bộ dạng, nhưng một cỗ cảm giác lạnh gáy quỷ dị vẫn dâng trào trong lòng của tu sĩ mặt chữ điên này.
Giống như một loại kính sợ và sợ hãi theo bản năng đến từ sâu trong linh hồn, in dấu sâu trong huyết mạch của hắn, truyền qua nhiêu đời từ thời tổ tiên của hắn trong thời kỳ viễn cổ dành cho thân ảnh này!
cảm giác này cũng giống như kẻ phàm tục nhìn thấy tử thần đển từ hoàng tuyền vậy!
Tất cả sợ hãi hóa thành run rẩy nhưng dẫu sao thì tu sĩ mặt chữ điên này cũng là Nguyên Anh. Hắn lại trải qua bao phen chiến đấu lẫn giết chóc, dù lúc này đã hoảng sợ tột độ, nhưng hắn ta cũng biết rõ đây là nguy cơ sinh tử nên hét lớn một tiếng rồi phóng thẳng tới chỗ chiếc thuyền nọ. Trong lúc bay đi còn bấm niệm pháp quyết, chín chiếc vảy trên người hắn cũng phát sáng dữ dội hơn, tạo thành chín tia sáng mang tính hủy diệt tấn công chiếc thuyền nọ!
Trong nháy mắt, chín tia sáng đó đã bắn lên thuyền, nhưng chiếc thuyền này cứ như không hề tồn tại. Nó không hề bị ảnh hưởng, chín tia sáng ẩn chứa sức mạnh hủy diệt khổng lồ đó xuyên thấu qua nó, bắn vào màn sương đen ở phía xa.
Cảnh tượng này khiến cho trong lòng của tu sĩ mặt chữ điên run lên dữ dội, mặt mày tái mét, nhanh chóng rút lui.
Ngay khi hắn bỏ chạy thì Vương Bảo Nhạc đã mở mắt ra, miệng thì thào hai chữ.
“Thi Nhan!”
"filepos0010262196">

Bạn cần đăng nhập để bình luận