Tam Thốn nhân Gian

Chương 870

Chương 870Chương 870
XOẮN XUÝT VÀ PHỦ NHẬN!
Đ ồng thời còn tự mình chia cho Vương Bảo Nhạc một vệ tinh độc lập để làm động phủ và căn cứ cho hắn, thậm chí sau khi trưng cầu ý kiến của Vương Bảo Nhạc thì ông ta lập tức tuyên bố tháng chức cho Vương Bảo Nhạc làm đại trưởng lão của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông, địa vị ngoài mặt không khác gì ông.
Khách khí đối đãi như thế khiến cho Vương Bảo Nhạc thầm sướng rơn, sau khi tạ ơn lão tổ Chưởng Thiên xong thì hắn chọn cách nghỉ ngơi khôi phục trên vệ tinh kia. Hắn biết rõ, chiến tranh vẫn chưa kết thúc, hiện nay chẳng qua chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.
Nên trong lúc cả tông môn đều đang khua chiêng gióng trống chuẩn bị và chỉnh đốn, Vương Bảo Nhạc lại tản tu vi ra, phong ấn toàn bộ trong ngoài mật thất của động phủ. Thậm chí còn lấy mười hai đế khôi và pháp hạm ra để tăng cường đề phòng, đảm bảo không có sơ sẩy gì, sau đó mới thả cô gái có thần niệm của hắn đang bị nhốt trong pháp hạm ra.
“Rốt cuộc là ai đây?” Vương Bảo Nhạc nheo mắt, tập trung nhìn về phía cô gái dù đang căng thẳng tột cùng, nhưng trên mặt đã có ý muốn tìm chết kia.
Nhìn cô gái này một lúc, Vương Bảo Nhạc đột nhiên tản thần niệm ra, sau khi bao phủ lấy cô ta thì kiểm tra kĩ lưỡng một phen. Nhưng sau khi xem xong thì hắn không khỏi nhíu mày, lúc trước trên chiến trường vì quá gấp rút nên không thể nhìn ra, nhưng nay cẩn thận xem xét, nhưng với tu vi của hắn mà vẫn không thể nhìn ra bất kỳ mánh khóe nào từ trên người đối phương. Cứ như thân thể này thật sự chính là chân thân của cô vậy.
Bộ dạng của cô gái này cũng không tệ lắm, nhìn từ bề ngoài thì tuổi chỉ chừng 20, làn da trắng nõn, vóc dáng cũng yểu điệu. Một thân y phục bảy màu trên người cô chẳng những không lấn át nhan sắc kia mà còn tăng thêm cảm giác thuần khiết. Nhưng Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, đối với tu sĩ thì chỉ cần đến Kết Đan thì số tuổi bề ngoài đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần chịu tốn một ít tu vi, khiến bản thân mình trông có vẻ trẻ trung hơn cũng chẳng phải pháp thuật cao siêu gì giữa hàng ngũ cao thủ. Nên tính bề ngoài thì không thể nào phân biệt độ tuổi của một người được, bởi vì chỉ cần đảo thần thức qua là có thể cảm nhận được khí tức nám tháng hay không.
Như cô gái này vậy, mặc dù trong thần thức của Vương Bảo Nhạc thì cô ta vẫn là chân thân, nhưng hắn cũng nhìn ra tuổi tác của cô ta không lớn lắm, tu vi lại không hề tầm thường, đã là Nguyên Anh hậu kỳ rồi.
Có lẽ ở văn minh Tử Kim thì đây chẳng là gì hết, nhưng ở Liên Bang, với độ tuổi này mà có được tu vi như vậy thì đúng là hiếm có. ít nhất theo Vương Bảo Nhạc nhớ, ngoại trừ bản thân mình ra thì những người bạn khác của mình đều không làm được điểm này.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy nghi hoặc, đồng thời cũng không thể đoán ra thân phận của đối phương, nên ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng lên tiếng.
“Khai thân phận thật sự của người đi!”
Lời nói của hắn như gió lạnh thổi qua, khiến cho nhiệt độ trong mật thất cũng lập tức giảm mạnh, tựa như có hàn khí lan tỏa. Thân thể của cô gái kia run lập cập, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, từ từ lên tiếng.
“Vãn bối là Tràn Tuyết Mai, đệ tử cổ Kiếm phong thuộc Thiên Linh Tông của ván minh Tử Kim.”
Nghe cô ta trả lời như vậy thì Vương Bảo Nhạc lại nhíu mày, hàn quang trong mắt cũng dày đặc hơn. Thậm chí hắn còn cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn sợ suy đoán của mình sẽ thành sự thật, một người bạn của mình đã bị hãm hại nên cô ta mới lấy được thần niệm của mình. Hắn muốn trực tiếp sưu hồn, nhưng lại sợ một khi mình đoán sai thì sưu hồn nhất định sẽ tạo thành tổn thương không thể chữa lành cho đối phương.
Vương Bảo Nhạc lại tiếp tục nheo mắt nhìn cô ta một lúc, mặc dù đối phương vô cùng bình tĩnh, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn có thể nhìn ra cảm xúc cáng thẳng và tuyệt vọng trong lòng đối phương. Ý định tự vẫn trong mắt đối phương cũng khiến hắn hiểu ra cô gái này đã chuẩn bị sẽ bỏ mạng ở đây.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc dò xét thì thẻ ngọc truyền âm trong túi trữ vật của hắn cũng phát ra dao động, Vương Bảo Nhạc cúi đầu lấy thẻ ngọc ra, định thám dò thử xem sao, nhưng ngay sau đó hắn lại ngẩng đầu lên, tay phải chỉ về phía cô gái kia.
Muốn chết à?;
Thân thể cô ta lập tức cứng đờ, sác mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân như bị đóng băng, trong đàu không thể sinh ra bất kỳ suy nghĩ nào. Cô ta chỉ có thể đờ đẫn đứng đó, nỗi tuyệt vọng bao trùm toàn bộ tâm thần, ý định tìm chết cũng không thể che giấu được nữa. Nước mắt bắt đầu tràn mi, cô cố gắng nhắm mát để che giấu vẻ yếu ớt của mình, nhưng lúc này đến nhắm mắt cô cũng không thể làm được.
Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên cách không trảo một cái. Một luồng sáng lập tức bay ra từ trong mi tâm của cô ta, đây đúng là thần niệm của hắn, sau khi quay về thì lại bay lơ lửng xung quanh Vương Bảo Nhạc.
Vừa rồi khi hắn xem xét thẻ ngọc truyền âm thì cảm nhận được dao động thần niệm của mình, biết được cô gái tên Tràn Tuyết Mai này muốn nhân lúc hắn không chú ý mà để thần niệm bùng nổ. Không phải để đánh lén hắn, mà là... tự sát!
“Đúng là quyết đoán đấy...” Vương Bảo Nhạc nhìn cô ta một lúc, sau đó cúi đầu nhìn lướt qua thẻ ngọc truýên âm. Là lão tổ Chưởng Thiên truyền âm cho hắn, mời hắn tới đại điện, có chuyện cần bàn.
Sau khi trả lời qua loa thì Vương Bảo Nhạc lại nhìn về phía Trần Tuyết Mai đang bị định thân kia, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ. Ý chí quyết đoán trên người đối phương khiến hắn bất giác liên tưởng đến một người.
Vương Bảo Nhạc im lặng, phất tay giải trừ trói buộc với đối phương. Cô xụi lơ như mất hết sức lực, lảo đảo lùi lại vài bước, vẻ mặt của Trần Tuyết Mai có vẻ khổ sở, toàn thân đều phát ra ý niệm muốn tìm chết, thấp giọng nói.
“Với tu vi của tiền bối, mong ngài đừng làm nhục ta. sống hay chết với ta đều không là gì cả, nếu tiền bối muốn biết chuyện của ván minh Tử Kim thì ta cũng có thể kể rõ, chỉ xin tiền bối cho ta được chết toàn thây, để ta chết cũng còn chút sĩ diện!”
vẻ quyết đoán trong những lời này khiến Vương Bảo Nhạc nghi hoặc hơn cả. Sau khi trầm ngâm, hắn bèn phất tay lên một cái, thân thể thoáng chốc đã biến đổi, từ bộ dạng của Long Nam Tử biến trở lại thành hình dạng vốn có của hắn. Tiếp theo lại nhìn cô Trần Tuyết Mai kia.
“Được rồi, không cần che giấu nữa, thần niệm trên người ngươi là do ta cho, rốt cuộc ngươi là ai đây?” Vương Bảo Nhạc ra vẻ bất đắc dĩ, vừa mở miệng vừa thả thân niệm ra để thăm dò phản ứng của cô gái này.
Hắn không hề nói ra tên của mình, càng không nói ra cái tên của đối phương mà mình suy đoán, nhưng bởi vì đến nay hắn vẫn không dám chắc nên mới thử để lộ mặt thật, để đối phương nhìn thấy thì mình mới có thể phán đoán được.
Nhưng sau khi Tràn Tuyết Mai nhìn thấy bộ dạng của Vương Bảo Nhạc, tuy vẫn thoáng giật mình, nhưng trong mắt vẫn có vẻ ngơ ngác. Điêu này khiến cho vương
Bảo Nhạc cảm thấy lòng mình nặng trịch.
Vài giây sau, hắn mới từ từ nói tiếp.
“Ta không có hứng thú với tin tức của Thiên Linh Tông hay vãn minh Tử Kim gì cả, thứ ta hỏi cũng không phải thân phận của ngươi ở Thiên Linh Tông mà là... thân phận thật sự của ngươi!”
“Ta không hiểu ý của tiên bối là gì... ta không còn thân phận nào khác, có phải là... tiên bối nhận Lâm người rồi không?” vẻ khó hiểu trong mắt Trần Tuyết Mai lại càng rõ ràng hơn, khi nhìn Vương Bảo Nhạc thì trên mặt cũng lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Thấy đối phương như vậy, Vương Bảo Nhạc đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn Trần Tuyết Mai một cái.
“Ta nhắc nhở ngươi một Lân vậy, Liên Bang!”
Lời này vừa ra thì vẻ nghi hoặc của Trần Tuyết Mai lại càng nhiêu hơn nữa, cô chần chừ một lúc rồi lí nhí hỏi.
“Tiên bối, Liên Bang... là một tông môn à?”
“Ngươi thật sự không biết ta? Không biết Liên Bang là gì ư?” Vương Bảo Nhạc nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Vãn bối thật sự không biết.” Trần Tuyết Mai cười khổ lắc đầu, nhìn từ nhịp tim và biểu hiện của cô thì đúng là không có bất kỳ sơ hở gì, giống như cô thật sự không biết những thứ này.
Vương Bảo Nhạc đột nhiên bật cười.
“Xem ra đúng là ta đã hiểu Lâm rồi, chủ yếu là trước kia ta bắt được một tu sĩ ngoài hành tinh tên Vương Bảo Nhạc. Chắc là ngươi cũng không biết tên này đâu, tên béo này đã bị ta bắt nhốt, khi sưu hồn hắn thì ta đã lấy được không ít chuyện khá thú vị,
cũng nuốt một phần linh hồn nên mới cảm nhận được dao động thần niệm của hắn. Nếu ngươi đã không biết thì xem ra hắn đã dùng thủ đoạn nào đó để che giấu ta, ta phải cắn nuốt tên đó hoàn toàn, để tên này hình thần câu diệt mới được!”
Vương Bảo Nhạc nói xong lại cười lạnh một tiếng, cất bước giống như muốn rời khỏi mật thất.
"filepos0018538383">

Bạn cần đăng nhập để bình luận