Tam Thốn nhân Gian

Chương 621

Chương 621Chương 621
CON RỒNG ĐẸP TRAI CÔ ĐỘC
Trong khi rầu rĩ, Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy sự bất công của vận mệnh khiến người ta chỉ đành thở dài bó tay để lại nỗi bùi ngùi tiếc nuối.
“Ngẫm ra Vương Bảo Nhạc mình là Tổng thống Liên bang, cũng là Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung. Tất cả những thành quả mình gặt hái dược đều dựa vào sự cố gắng và mồ hôi của bản thân, làm bạn với máu và lửa, từng bước đi, từng dấu chân đều chẳng có ai giúp đỡ mình, vùng vẫy trong khe hở của vận mệnh như một con rồng đẹp trai cô độc, mới đi được tới hôm nay!”
Vương Bảo Nhạc đứng trước cửa lớn của động phủ, ngẩng đâu nhìn trời xanh, thì
thào lẩm bẩm, trong giọng nói vương nỗi cô quạnh.
Dường như nhớ lại cuộc đời của mình, dù là thể xác hay linh hồn, hắn đều cảm nhận được nỗi thê lương của kẻ một mình đi trên con đường cô độc.
“Còn tên Lý Vô Trần này vừa sinh ra đã là đạo tử. Chỉ cần hắn thức tỉnh là có thể nắm giữ được ký ức của kiếp trước, cũng sẽ trở thành chúa tể duy nhất của Thương Mang Đạo Cung này!”
“Vận mệnh sao mà bất công đến thế!”
“Đời người sao mà bất lực như vậy!”
Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên, đấm một quýên thật mạnh vào vách tường động phủ ở bên cạnh khiến cho động phủ lung lay, cả ngọn núi rúng động, dường như muốn dùng việc này đề trút nỗi ấm ức của mình ra.
Nhưng tất nhiên, chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ. Thế nên, khi Vương Bảo Nhạc đang cám phẫn muốn cất tiếng hỏi trời xanh thêm một lần nữa, trong đầu của hắn bỗng vọng đến tiếng ho của chị đẹp.
“Đủ rồi, ngươi mà còn nói thêm nữa thì có phải chính ngươi cũng tin luôn ấy chứ. Sao hả... Ta không phải là người à? Sư huynh của ngươi không phải là người à? Lý Hành Văn không phải người luôn chắc? Vực chủ Sao Hỏa cũng không phải là người ư? Ngươi thử nói lại câu không có ai giúp đỡ ngươi xem?”
Lời nói của chị đẹp khiến cho Vương Bảo Nhạc lập tức nín thinh. Nhưng hắn vốn mặt dày, chỉ ho một tiếng, không đáp lời của chị đẹp mà dự định cứ tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc ban nãy của mình. Đối với người khác, có lẽ sau khi bị vạch trần sẽ có phần lúng túng, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì quá đơn giản.
Thoáng chốc, hắn đã lại đắm mình trong
cảm xúc căm phẫn kia, thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm nói:
“Kẻ được trời líu ái thường hay vùng dậy từ sự tầm thường giống như Vương Bảo Nhạc mình vậy!”
“Mặt khác, tuy tên Trần sư cọ là đạo tử, nhưng còn chưa thức tỉnh. Mình thì đã là đệ tử kế pháp, tương lai sáng chói, trước khi hắn thức tỉnh thì vốn chẳng có chút đe dọa nào cả. Cho dù hắn có thức tỉnh đi chăng nữa, nhưng đạo tử thì sao chứ? Mình còn là Minh Tử rồi đây! Hơn nữa, giữa mình và hắn đâu có mối thù đào mồ cuốc mả gì.”
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc vỗ bụng, cũng không màng tới nữa.
Mấy ngày nhanh chóng trôi qua, dưới sự dốc sức xây dựng của các tu sĩ đạo cung, điện Thái thượng Trưởng lão thứ tư của ngọn núi chính trong đạo cung đã được xây dựng xong một cách thuận lợi. Quy mô và kiều dáng của cung điện này cũng giống
như cung điện của ba người Phùng Thu Nhiên, trông rất khí thế.
Không chỉ cực kì xa hoa, mà ở bên ngoài đại điện này còn xây dựng một pho tượng khổng lồ của Vương Bảo Nhạc.
Hết thảy những thứ này khiến cho tất cả những đệ tử của đạo cung đến đây rồi sẽ tự nhiên nảy sinh lòng kính sợ. Rất dễ nhận thấy là ngoại trừ chính cung điện này, bốn phía xung quanh còn được xếp đặt rất nhiêu trận pháp, đặc biệt là có liên kết với trận pháp chính của Thương Mang Đạo Cung khiến cho khi Vương Bảo Nhạc trấn giữ ở cung điện này, chỉ cần trận pháp chưa hủy bỏ, cho dù là Thông Thần cảnh cũng chẳng làm được gì hắn.
Trận pháp như vậy, đại điện như vậy, tất nhiên là tiêu tốn không ít, cho nên lúc đệ tử đạo cung đưa mấu chốt của trận pháp đến, Vương Bảo Nhạc đến trước tòa cung điện của mình để tận mắt kiểm tra xong, cảm thấy rất hài lòng.
Hắn đã nhanh chóng dọn ra khỏi đảo Thanh Hỏa, vào ở trong tòa đại điện Thái thượng Trưởng lão thứ tư. Trong lúc vào ở, đệ tử của Liên bang 1'ân lượt đến bái kiến, mãi đến bảy, tám ngày sau, mới xem như yên ắng lại. Mà đệ tử của Thương Mang Đạo Cung cũng đã dần quen với thân phận mới của Vương Bảo Nhạc.
Cùng lúc đó, cũng có không ít đệ tử của Liên bang đã bát đầu thử nghiệm nơi đột phá Trúc Cơ đại viên mãn và Kết Đan đại viên mãn của Liên bang mà Vương Bảo Nhạc đã nhắc đến trên điển lễ trước đó.
Trong đó, Trác Nhất Phàm là người dẫu tiên đi vào, tới nay vẫn còn chưa xuất quan. Còn Hứa Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông cũng là người đãu tiên đi vào Anh Pháp các, đã bắt dẫu trùng kích và đột phá.
Về phân Vương Bảo Nhạc, hắn không lựa chọn đi vào Anh Pháp các để tu luyện ngay. Dù gì hắn cũng mới vừa tới Kết Đan đại viên mãn, còn chưa vượt qua giai đoạn ôn
dưỡng để củng cố lại. Thế nên, thứ đặt ra trước mắt hắn lúc này chỉ là hoàn thiện thần thông của chính mình, khiến cho tu vi của mình đạt tới trình độ trôi chảy.
Cứ thế, thời gian chầm chậm trôi qua, bên Vương Bảo Nhạc cũng trở nên bình tĩnh, thỉnh thoảng nghe vài đệ tử của Liên bang bẩm báo lại, còn phần lớn thời gian là tu luyện tầng cuối cùng của Lôi Tiên Biến và tầng thứ hai của Đế Khải.
Cái đầu tiên tiến triển không nhanh, cái thứ hai lại càng chậm chạp hơn. Nhưng Vương Bảo Nhạc biết việc này không thể nóng vội được, cho nên cũng yên tâm mà cảm ngộ. Mãi đến một tháng qua đi, khi Trác Nhất Phàm xuất quan, cuối cùng hắn cũng đột phá được cảnh giới Trúc Cơ, bước vào Kết Đan!
Bởi vì hắn đã đạt được truýên thừa của Vạn Pháp Chi Nhãn, cho nên sau khi Trác Nhất Phàm xuất quan, Vương Bảo Nhạc bàn bạc với Phùng Thu Nhiên một phen, bèn sắc phong Trác Nhất Phàm vào danh
sách trưởng lão dự bị giống như Khổng Đạo.
Song song đó, Vương Bảo Nhạc cũng lấy một số chiến công ra để cho Trác Nhất Phàm mượn, giúp hắn sau này tu luyện được thuận lợi hơn. sở dĩ chỉ mượn chứ không phải cho là vì Vương Bảo Nhạc đã đọc thuộc lòng “tự truyện quan lớn”, hiểu rõ giữa bạn bè với nhau tuyệt đối không thể cho không. Có lẽ lần dẫu người ta sẽ cảm thấy biết ơn, lần thứ hai sẽ cảm thấy người cũng tốt đấy, nhưng nhiều lăn như thế đa phần sẽ xem điêu đó như lẽ thường tình.
Cho nên, cách tốt nhất để biến một kẻ thành vô dụng chính là khiến cho họ quen với việc ngồi mát án bát vàng, thế thì... người đó sẽ thật sự trở thành kẻ vô dụng.
Thật ra, với tuổi tác của Vương Bảo Nhạc thì vốn không rành những việc này cho lắm. Nhưng Vương Bảo Nhạc có một thói quen, đó là khi mình không hiểu gì đó thì cứ nghe “tự truyện quan lớn”. Điểm này
hắn đã thử nghiệm rất nhiêu lần, làn nào cũng trúng phóc, không hề có ngoại lệ.
Chuyện tốt đối với Liên bang cũng không chỉ có bấy nhiêu, sau khi Hứa Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông - một trong những người tham gia khai sáng ra kỷ Linh Nguyên, bế quan một thời gian trong Anh Pháp các, không ngoài dự đoán, cuối cùng đã đột phá ngay Lân đầu tiên nhờ vào nội tình khổng Lô mà mình tích lũy được.
Đặc biệt là sự đột phá của hắn hơi khác với những Nguyên Anh khác trong đạo cung. Dường như là kiến tha lâu đầy tồ, mức độ trùng kích của hắn càng mạnh mẽ hơn, trong thoáng chốc đã rung chuyển bốn bề. Rõ ràng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng mặt khí thế cũng không thua những Nguyên Anh trung kỳ của đạo cung là bao .
Việc này cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc giật mình, đồng thời hắn cũng nhớ tới Lý Hành Văn và Đoan Mộc Tước. Lúc trước, hắn không có cảm nhận nhiều về Nguyên Anh, chỉ biết là rất mạnh. Nhưng bây giờ so
sánh thì Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên nhận ra có lẽ mình đã xem thường Đoan Mộc Tước và Lý Hành Ván rồi.
Bất kể về tư chất hay là những thứ khác, hai người này đều vượt qua Hứa Tông chủ. Có lẽ sức chiến đấu thật sự của họ không phải là thứ mà những Nguyên Anh bình thường có thể so sánh được. Đặc biệt là sau khi trải qua hai năm lắng đọng lại, e rằng Lân sau gặp lại, với sức chiến đấu hiện giờ của hắn thì chưa chắc đã thắng được.
Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm nhận được chút đe dọa. Có điêu, sự đột phá của Hứa Tông chủ rất có ích cho thế lực của Liên bang, Vương Bảo Nhạc đích thân sắc phong cho hắn vào hàng trưởng lão, như vậy, lấy Vương Bảo Nhạc dẫn đầu, số lượng trưởng lão của phe này đã được hai người.
Đồng thời, còn có hai đệ tử sắp đột phá đến Kết Đan trong danh sách trưởng lão dự bị. Có thể nói, chỉ cần cho Liên bang thêm
chút thời gian nữa, thế lực của họ ở đạo cung sẽ càng lúc càng mạnh.
Trong khi đó, việc nhóm bách tử Liên bang thứ ba đển đây cũng đã được Vương Bảo Nhạc nói ra trước. Nhờ vào quyền thế hiện nay của chính hắn, cộng thêm sự phối hợp của Phùng Thu Nhiên, khiến cho Diệt Liệt Tử dù rất khó chịu nhưng đành phải đồng ý, cũng xem Vương Bảo Nhạc như cái gai trong mắt.
Thế này còn chưa là gì cả. Sau khi trở thành Thái thượng Trưởng lão của đạo cung, Vương Bảo Nhạc cũng đã suy nghĩ kĩ về tương lai của phe mình, đồng thời còn trao đổi với Hứa Tông chủ. Sau khi Hứa Tông chủ được xếp vào hàng trưởng lão không bao lâu, Vương Bảo Nhạc đã nhanh chóng lấy thân phận Thái thượng Trưởng lão của mình đề tuyên bố ba thông báo.
Ba loại thông báo này vừa xuất hiện đã khiến tông môn chấn động!
Điều đầu tiên trong ba loại đó chính là ra sức thúc đẩy và phát triển việc xây dựng linh võng, khuyến khích thương gia gia nhập vào, phá vỡ rào cản khiến cho đệ tử của đạo cung có thể mở cửa hàng tư nhân trên linh võng, vừa đẩy mạnh giao dịch tài nguyên, vừa giúp cho đệ tử của đạo cung có thể kiếm được lợi nhuận trên linh võng.
Trước kia, Kim Đa Minh đã làm việc tương tự như vậy, nhưng hiệu quả rất kém. Điều quan trọng nhất trong đó chính là thân phận và địa vị của hắn không đủ, cho người ta cảm giác như là đang làm trò vặt, thua xa sự chính thức của Vương Bảo Nhạc bây giờ khi dùng thân phận Thái thượng Trưởng lão của mình.
Kể từ đó, chuyện này xem như là đã được xác nhận, đủ khả năng để tiếp tục phát triển. Một khi quy mô được hình thành thì có thể khiến cho linh võng trở thành một phần không thể thiếu trong đạo cung.
"filepos0013412232">

Bạn cần đăng nhập để bình luận