Tam Thốn nhân Gian

Chương 575

Chương 575Chương 575
TRẬN CHIẾN VÔ SONG
Sau khi hai người lên tiếng, khí thế của bản thân đều đột nhiên bộc phát ngay lúc này. Sau lưng Độc Cô Lâm lúc này lại xuất hiện một biển máu, bên trong biển máu này có chín con cá chép khổng lồ búng người, mỗi làn nhảy lên khỏi mặt nước đều khiến cho biển máu dậy sóng ngập trời.
Thậm chí, cảnh tượng hư ảo này còn tỏa mùi máu tươi thật sự khắp bốn phương khiến cho đỉnh núi dưới chân Độc Cô Lâm như biến thành màu máu.
Vương Bảo Nhạc bên này cũng không hề tầm thường, vô số tia chớp xuất hiện và nhanh chóng lan ra xung quanh, tạo thành một lôi vực phủ kín không gian khiến đất trời biến sắc. Từng tia sét ầm ầm giáng
xuống, lan ra khắp ngọn núi.
Từ xa nhìn lại, hai đỉnh núi dưới chân họ vừa là núi máu lại là lôi sơn, từ khí thế thì xem như thế lực ngang nhau khiến đất trời rung chuyển ầm ầm.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả những người đang theo dõi ở bên ngoài đều giật mình rúng động. Đồng thời, cũng có không ít đệ tử bên trong vùng đất thí luyện chạy đến xung quanh hai đỉnh núi này. Bọn họ không dám đến quá gần nên chỉ đứng nhìn ở khoảng cách mấy trăm trượng, cũng may mà thân thể của tu sĩ khác với người thường nên sau khi dung nhập tu vi vào hai mắt thì bọn họ có thể nhìn cảnh tượng trên chiến trường rõ mồn một.
Nhưng cũng chính vì như vậy nên khi Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm bộc phát khí thế, đứng giữa núi máu và lôi sơn lại càng khiến cho tâm thăn của họ dao động, khí tức hỗn loạn và cảm thấy nặng n'ê.
“Sắp khai chiến rồi!”
“Đây là một trận chiến đỉnh cao, là trận chiến giành vị trí đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh của Thương Mang Đạo Cung!”
“Ai thắng thì sau này sẽ hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh.”
Cả trong và ngoài vùng đất thí luyện, vô số đệ tử đều tập trung cao độ. Những đệ tử đã đặt Độc Cô Lâm sẽ thắng lại càng căng thẳng hơn.
Đệ tử Liên bang cũng vậy, trong lúc tất cả mọi người đều dõi mắt quan sát thì Vương Bảo Nhạc trên ngọn núi hai đỉnh nọ lại đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng lại vung tay phải lên.
Không phải ra tay mà là ném hết tất cả chìa khóa trên người vào sơn cốc ở giữa hai người. Nhưng chiếc chìa khóa phát sáng kia bị ném xuống chẳng khác gì những ngôi sao sáng hạ xuống, rơi hết xuống đáy sơn cốc.
cảnh tượng này khiến cho những người theo dõi ở cả bên trong và bên ngoài đều giật mình làn nữa. Bọn họ không ngờ Vương Bảo Nhạc lại ném chìa khóa ra như thế, nhưng nếu nghĩ kĩ thì cũng hợp tình hợp lý.
Quy tắc của đợt thí luyện này đã bị thay đổi, hoặc nên nói dù là Vương Bảo Nhạc hay Độc Cô Lâm đều không quan tâm, bởi vì họ có quy tắc của riêng mình.
Ấy chính là... chỉ chừa lại một người!
Nhưng dù là như thế thì hành vi ung dung ném chìa khóa ra như thế cũng không phải việc mà người thường có thể làm được. Chỉ riêng hành động này đã khiến trên người Vương Bảo Nhạc ngưng tụ được một cỗ khí thế mạnh hơn nữa, ấy chính là... Thẳng tiến không lùi, là... Không chừa đường lui!
Những người đứng xem xung quanh đều hít sâu một hơi, đệ tử ở bên ngoài lại càng kích động hơn. Lúc này đây, dù Vương Bảo Nhạc là tu sĩ Liên bang nhưng đã nhận được sự kính nể từ tận đáy lòng của rất
nhiêu người ở xung quanh và bên ngoài.
“Khí phách như thế... Trước đây, đúng là ta đã xem thường Vương Bảo Nhạc này!”
“Dù trận chiến này Vương Bảo Nhạc thắng hay thua cũng thế, nếu cơ cơ hội thì ta cũng muốn làm quen với hắn!”
Trong lúc những tu sĩ này có cái nhìn khác về Vương Bảo Nhạc, người sinh lòng kính nể với hành động của hắn còn có Độc Cô Lâm.
Độc Cô Lâm cũng cười lớn, vung tay phải ném chỗ chìa khóa mà hắn thu hoạch được xuống đáy sơn cốc như ném một mớ rác, mắt cũng chẳng nháy lấy một cái. Hắn chỉ giữ lại một chiếc duy nhất, tay phải giơ lên búng một cái, chiếc chìa khóa duy nhất này đột nhiên bay ra, rơi xuống một tảng đá ở giữa hai đỉnh núi, nằm đó lóe sáng.
Người thắng sẽ lấy chiếc chìa khóa này!
Sau khi ném chìa khóa ra, khí thế trên người Độc Cô Lâm cũng tăng mạnh khiến cả bầu trời lẫn mặt đất đều rung chuyển. Đồng thời, những đệ tử mất hết chìa khóa ở xung quanh khi nhìn Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm đều bị khí thế của họ chấn nhiếp, hô hấp cứng lại. Thậm chí, dù có thừa nhận hay không thì trong lòng đều sinh ra cảm giác bản thân thật nhỏ bé.
“Bọn họ mới là thiên chi kiêu tử!”
Có người thấp giọng thì thào, lời hắn nói cũng dẫn tới cộng minh trong lòng người bên cạnh. Bọn họ cảm nhận được sự bá đạo của hai người kia, cũng hiểu rõ dụng ý của cả hai.
Trận chiến này phải chấm dứt trước khi Lân truyền tống tiếp theo diễn ra, khi truyền tống tới thì phải phân thắng bại. Nếu hai người vẫn chưa phân thắng bại thì cả hai người, thậm chí là tất cả mọi người xung quanh đều sẽ bị đào thải và thất bại.
Cũng không ai dám chạy vào sơn cốc để lấy chìa khóa ngay trước mặt bọn họ cả, vì điêu này hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Mặc dù quy tắc là quy tắc, nhưng trong hoàn cảnh toàn tông môn đều theo dõi thế này, cho dù thật sự thành công đi chăng nữa, nhưng kẻ dùng cách này để lọt vào top 3 thì sẽ gặp nhiêu tai vạ sau khi ra ngoài.
Dù sao thì tất cả trong lần thí luyện này đều ở Thương Mang Đạo Cung, ra vào gặp mặt nên rất ít người dám làm liêu như thế, nhất là những người còn ở lại đến lúc này đều xem như kẻ thông minh.
Tuy trong lòng có phần tiếc nuối, nhưng bọn họ đều khống chế được lòng tham, dẹp bỏ hết mọi tâm tư không lành mạnh đi. Thế nên, người thắng trong đợt thí luyện này chỉ được quyết định từ Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm. Người chiến thắng trong hai người sẽ có tư cách nhặt chiếc chìa khóa duy nhất trên mỏm đá kia, dõi mắt nhìn tất cả mọi người bị truyền tống đưa đi và trở thành người đứng đầu trong
đợt thí luyện này.
“Vương Bảo Nhạc, đừng để ta thất vọng!”
Ngay khi vừa ném chìa khóa ra, Độc Cô Lâm lại quát khẽ một tiếng, chiến ý thoáng chốc đã phóng thẳng lên trời, thân thể bước lên, nháy mắt đã phá không lao thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc. Tay phải của hấn giơ lên rồi siết chặt lại, chín con cá chép trong biển máu sau lưng hắn đều kêu to, đồng loạt nhảy ra khỏi mặt nước.
Chúng nó lại như cá vượt long môn, hóa thành chín con rồng đen ngay trên biển máu kia ở giữa không trung, uốn lượn quấn quanh cánh tay phải của Độc Cô Lâm khiến cho một quyền này của hắn như có cửu long chi lực.
Giống hệt như lúc đối chiến cùng Hứa Minh và Lục Vân, lúc này hắn cũng nhắm thẳng về phía Vương Bảo Nhạc.
Đến nay, ở Thương Mang Đạo Cung này ngoại trừ Nguyên Anh ra thì hán chưa từng gặp được người cùng cảnh giới nào có thể làm cho mình dùng tới loại thuật pháp thần thông thứ hai. Tất cả đối thủ đều bị đánh bại dưới cửu Long quyền của hắn.
Trước kia, hắn từng cho rằng Chu Sơ Đạo sẽ là người duy nhất có thể khiến mình dùng tới loại thuật pháp thần thông thứ hai, nhưng nay sự mong chờ này lại chuyển sang Vương Bảo Nhạc. Thậm chí, Độc Cô Lâm cán bản không hề quan tâm tới lá Phong Tín gì cả, hắn chỉ mong có được một trận chiến thỏa lòng, dùng trận thắng này để ngưng thế và tụ ý cho mình.
Trong những suy nghĩ, chiến ý ngút cao và niêm tin tất thắng này, khí thế của Độc Cô Lâm kéo lên bừng bừng. Biển máu sau lưng cuộn sóng, thân thể đang lơ lửng trên không đột nhiên tung ra một quýên về phía Vương Bảo Nhạc.
Một quyền này khiến cho đất trời rung chuyển, thậm chí còn tạo ra một lỗ đen, bộc phát sức mạnh rung chuyển trời xanh, nhất là... trong này còn ẩn chứa cộng minh chi lực, giống như một thanh trường mâu không gì không phá nổi đâm thẳng tới.
“Như ngươi mong muốn!”
Chiến ý trong mắt Vương Bảo Nhạc cũng táng cao, tất cả tia chớp trong lôi vực xung quanh lại 'âm 'âm bộc phát như đang vung múa. Thanh âm của hắn mang theo khí thế và kiên quyết xưa nay chưa từng có, vang khắp bồn b'ê. Vương Bảo Nhạc cũng lao lên, tay phải siết chặt lại, ngay khi tới gần thì phần eo dùng sức, dồn lực vào tay phải. Tu vi toàn thân lay động, Lôi Đan, Minh Đan và Tâm Đan đồng loạt bộc phát, tạo thành cộng minh chi lực, dung hợp cùng ý chí khiến cho khí thế của hắn lúc này cũng 'âm 'âm dâng cao, tung ra một quyền.
Toái Tinh Bạo!
Tăng cường 20% cộng minh!
Một quyền đánh ra khiến đất trời biến đổi, mây tan gió tản, hư không bị xé rách, thêm một lỗ đen xuất hiện khiển cho toàn thân hán cũng giống một thanh trường mâu không gì công phá nổi, lấy quyền làm mũi, đâm thẳng về phía Độc Cô Lâm.
Khoảng cách giữa hai đỉnh núi mà họ đứng chỉ chừng trám trượng. Sau khi cả hai lao ra, nhìn từ xa giống như hai thanh trường mâu tuyệt thế, vô cùng sắc bén nháy mắt va chạm với nhau.
Trời đất rung chuyển, bát hoang chấn động!
Đây là biển máu và lôi vực va chạm!
Đây là núi máu và lôi sơn va chạm!
Đây là... trận chiến vô song của hai đệ tử đứng đầu Thương Mang Đạo Cung!
"filepos0012461412">

Bạn cần đăng nhập để bình luận