Tam Thốn nhân Gian

Chương 299

Chương 299Chương 299
DỤ DỖ TA?
11 ô thần kinh!”
Trong Học viện Đạo Lam, Vương Bảo Nhạc tắt nhẫn truyền âm.
Lý Di bỗng dưng ngỏ ý làm hòa khiến Vương Bảo Nhạc cảnh giác, dùng mông để nghĩ cũng biết chắc là có vấn đề.
"Ai cũng bảo ngực to óc quả nho, Lý Di này ngực bé mà cũng thiếu não như thế!" Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, có cảm giác IQ của mình đủ để đè chết đối phương, theo hắn thấy Lý Di đây đúng là chồn chúc tết gà, mùi âm mưu bay đầy trời.
"Không đúng, chẳng lẽ Lý Di này..."
Vừa nghĩ tới chuyện âm mưu này nọ thì Vương Bảo Nhạc lại càng cảnh giác hơn, nhất là sau khi soi gương xong, sự cảnh giác của hắn đã lên đến đỉnh điểm, cảm
thấy nhất định là Lý Di có mưu đồ bất chính do mê đắm nhan sắc của mình!
’’Đúng là cái đồ đàn bà vô sỉ, không biết xẩu hổ!”
Vương Bảo Nhạc vừa nghiêm mặt phê phán, trong lòng cũng hí hửng lo rầu. Hắn cảm thấy con người không thể quá đẹp trai được, nếu như đẹp trai cỡ như mình, lúc nào cũng bị người ta nhung nhớ, dòm ngó thì đúng là vừa đau dẫu vừa bất đắc dĩ.
Trong lúc buồn râu, Vương Bảo Nhạc thổn thức lấy ra một túi quà vặt ngồi xuống nhai rôm rốp được vài cái thì có lão sư đến gõ cửa, cung kính báo cáo công tác, cứ thế, một ngày làm việc lại kết thúc.
Lão sư của Học viện Đạo Lam có cả nam lẫn nữ, phần lớn đều là tu sĩ, tệ nhất cũng là Cổ Võ đỉnh phong, tướng mạo thì tạm không nói nhưng dáng người đều không tệ. Ngoại trừ học tử phải mặc đồng phục ra thì lão sư cũng có, thoạt nhìn có vẻ cảnh đẹp ý vui.
"Tuy nói học viện này chẳng có quyền lợi gì nhưng dù sao thì cấp dưới của mình cũng có tới mấy trám người. Nhìn chung thì không khác gì làm Các chủ của Pháp Binh các hết."
Vương Bảo Nhạc ăn cả buổi, cũng làm việc cả buổi, nhất là vị Chủ nhiệm quản lý Học viện Đạo Lam là một thiếu phụ chưa đến ba mươi, tướng mạo cũng xinh đẹp, nhất là đôi mắt ấy. Vương Bảo Nhạc cảm giác trong đôi mắt của cô ta như có một cái móc câu, mỗi Lân nhìn về phía mình đều giống như muốn ngoắc ngoắc mình một cái vậy.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy vô cùng thỏa mãn, thầm nghĩ nếu như không có đại thụ thì sẽ hoàn mỹ hơn.
Chẳng mấy chốc đã đến chiều tà, tới giờ tan học, đủ loại khí cầu xa hoa ra ra vào vào trên không trung học viện, học tử lũ lượt leo lên về nhà.
Thiếu niên của tập đoàn Tam Nguyệt đã hẹn trước với hơn mười bạn học, cả nhóm rời khỏi học viện đến khách sạn Chiến Phủ
chơi. Họ đã hẹn hôm nay sẽ đến khách sạn Chiến Phủ để chiêm ngưỡng mười một thanh chiến phủ khổng lồ kia.
Khi học tử ra về được phân nửa thì Vương Bảo Nhạc cũng đi ra khỏi dãy phòng học, đang định quay về chỗ ở của mình để tu luyện, nào ngờ lại có một vị khách không mời tới đây, khiến hắn bất ngờ không thôi.
Người này chính là Lý Di!
Thật ra tướng mạo của Lý Di cũng không tệ, mặc dù cô ả hay tự luyến, đi tới đâu cũng mang theo gương để soi nhưng điêu kiện của cô ả cũng không tệ, da thịt mịn màng, dáng người bốc lửa đều đầy sức quyển rũ.
Nhất là đôi mông cáng tròn như hai quả mật đào sau lưng, eo thì lại nhỏ nên khiến cho vô số học tử nhìn thấy đều quay sang nhìn không chớp mắt. Ở đây, phần lớn là mấy thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đang độ ngây thơ hay mơ mộng, thấy Lý Di xong thì nhìn đến mức không nhấc nổi chân.
Thấy sức quyến rũ của mình mạnh như thế, Lý Di vô cùng thỏa mãn, bất giác lấy gương ra soi ngắm, sau đó trong mắt của cô ta cũng lộ ra vẻ say mê, trong lòng thì cảm khái, sao mình lại đẹp như thế này...
Mẩy nữ sinh thì hai mắt long lên sòng sọc, có cảm giác như bị người ta mang ra so sánh vậy, nên lúc nhìn Lý Di lại mang theo địch ý, mấy người thẳng tính còn nói thẳng.
"Cái bà già õng ẹo xà nẹo này là ai đây?"
"Già rồi mà cũng dám ra ngoài đong đưa như thế à?"
"Mông to như cái thùng phuy ấy, xấu muốn chết!"
Trong ánh nhìn chằm chằm của các nam sinh và sự bất mãn của nữ sinh, Lý Di hất cằm đi vào, vừa đi vừa hét to.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi mau ra đây!"
Tu sĩ Trúc Cơ khiến âm thanh của cô ta vang vọng khắp nơi, cũng khiến những học
tử xung quanh sững sờ, sau đó nhao nhao sinh ra hứng thú.
Vương Bảo Nhạc vừa đi ra cũng nghe thấy, nhìn ra thì thấy Lý Di đang đứng ở ngoài cổng.
"Vì say mê nhan sắc của mình mà cô ta án mặc hở hang như vậy tìm tới cửa ư?"
Vương Bảo Nhạc lập tức cảnh giác, theo bản năng sờ lên gương mặt tròn vo của mình, sau đó hắn vỗ trán buồn rầu, cảm thấy mình phải kết thúc chuyện này nên đành đi ra cổng.
Vương Bảo Nhạc đi ra, không để ý tới mấy học tử đang đứng hóng hớt ở xung quanh, cũng không đợi Lý Di kịp lên tiếng thì hắn đã nghiêm giọng nói.
"Lý Di, ta biết mình có body mi nhon, mặt mày đẹp trai, lại là bách tử Liên bang, vô địch cùng cảnh giới, thiên tư hơn hẳn người trong Liên bang, đến Tổng thống Liên bang còn phải khen ta là thiên kiêu, nhưng ta không phải người tùy tiện!"
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì đám người xung quanh đều trợn mắt há mồn, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt không dám tin, sau đó lại nhìn sang Lý Di, càng cảm thấy không dám tin hơn nữa.
"Viện trưởng vương đang tự khen bản thân hay là từ chối người ta đẩy?"
"Mặt dày kinh thế..."
"Bà chị tên Lý Di này cũng có nói là thích Viện trưởng vương đâu!"
Ngay cả Lý Di cũng ngu người, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà bùng nổ. Vương Bảo Nhạc bảo hắn không phải người tùy tiện, thế chẳng phải nói bản thân cô ta là loại tùy tiện à?
Nhưng Lý Di lại nhanh chóng cảm thấy nao nao trong lòng, mặc dù mấy lời này của Vương Bảo Nhạc rất gợi đòn nhưng nó cũng xem như nói ra bí mật sâu trong lòng cô ta. Dù sao thì cô ta chỉ muốn lấy Vương Bảo Nhạc để tu luyện thần thông mà thôi nên đành hít sâu vài hơi.
'Vương Bảo Nhạc, ta...1
'Đừng nói nữa!"
Vương Bảo Nhạc khoát tay ngắt lời, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ và phiên não, ánh mắt lại lướt qua gương mặt và vóc dáng bốc lửa của Lý Di nên ho khan một tiếng rồi nói tiếp.
"Ta biết cô muốn cái gì mà, thôi thôi, mong ràng như thế có thể cắt đứt nỗi si mê của cô."
Vương Bảo Nhạc cảm khái rồi bước nhanh tới, trong ánh mắt kinh ngạc trợn trừng của biết bao nhiêu học tử, hắn giang hai tay ra ôm choàng lấy Lý Di.
Lý Di mở to hai mắt, đang định giãy dụa, thậm chí còn muốn tương cho Vương Bảo Nhạc một chưởng, nhưng sực nhớ đến kế hoạch và mục đích của mình nên cô ta hít sâu vài hơi, mặc dù thân thể run rẩy nhưng lại cố dằn cảm giác chán ghét và buồn nôn xuống.
cảnh tượng này khiến cho các học tử còn chưa kịp ra về phải ồ lên. Theo những gì họ thấy thì giữa Lý Di và Vương Bảo Nhạc khó mà xảy ra chuyện thế này được...
"Má ơi, ta không nhìn lầm đấy chứ? Viện trưởng vương của chúng ta lợi hại quá!!"
"Ngay cả chị gái đẹp cỡ này cũng chủ động theo đuổi hắn..."
"Không có thiên lý!! I
Trong vô số tiếng xôn xao la ó này, Vương Bảo Nhạc ôm Lý Di tranh thủ sờ mó mấy cái, cảm thấy cũng không tệ nên muốn sờ thêm mấy cái nữa nhưng vì không muốn Lý Di sàm sỡ mình nên vội buông ra, thản nhiên nói.
"Cô đã được ôm ta cho thỏa lòng rồi đẩy! Giờ cô có thể đi được rồi!"
Trong lòng Lý Di đã máng xối xả, thậm chí còn bắt đầu thấy hối hận, nhưng nghĩ đến thần thông kia, cô ta lại cắn ráng một cái rồi quyết liêu mạng, cố khiến ánh mắt mình có vẻ dịu dàng như nước, toan cẫt lời.
Đúng lúc này, nhẫn truyền âm của Vương Bảo Nhạc đột nhiên rung lên, hắn cúi đầu xem thử thì sắc mặt lập tức biến đổi, trong mắt ánh đầy lửa giận.
"Dám dỡ chiến phủ của ta à?"
Người truyền âm cho hắn chính là vị quản lý Hứa Chân Kinh của khách sạn Chiến Phủ. Hắn lo lắng báo cho Vương Bảo Nhạc biết là Lý Vô Trần của Học viện Hỏa Linh dẫn theo rất nhiều học tử đến đòi dỡ lưỡi phủ của khách sạn Chiến Phủ, hắn lại không cản được lâu nên mới cầu cứu.
'Lý Vô Tràn, ngươi to gan lắm!
Vương Bảo Nhạc nổi trận lôi đình, thân thể nhoáng lên đang định chạy qua, nhưng ánh mắt lướt qua Lý Di, nhất là bờ mông của Lý Di xong thì ném lại một câu.
"Lý Di, ta biết rõ cô si mê dung nhan đẹp trai vô địch vũ trụ của ta, ta có thể cho cô một cơ hội được tắm cùng. Cô hãy đi mua tất cả đồ án vặt trên Sao Hỏa, mỗi món một phần thì ta sẽ chấp nhận thành ý của cô!"
Nói xong, cũng không quản mấy tiếng xì xào bàn tán cực lớn vừa vang lên xung quanh cũng như Lý Di run rẩy trợn mắt, Vương Bảo Nhạc xoay người lấy khí cầu ra, bay thằng tới khách sạn Chiến Phủ.
"filepos0007040306">

Bạn cần đăng nhập để bình luận