Tam Thốn nhân Gian

Chương 856

Chương 856Chương 856
VIỆN TRỢ CHƯỞNG THIÊN
TÔNG!
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì đồng tử không khỏi co rụt lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chủ tinh văn minh Thẫn Mục ở nơi xa. Đưa mắt nhìn sang những bụi bặm và thi thể đang dần lan ra xung quanh, không thấy bất kỳ ai còn sống cả, đồng thời dao động thuật pháp vẫn còn âm ỷ ở nơi đây cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc trở nên im lặng. Hắn vận chuyển tu vi, giơ tay phải lên vung mạnh về phía trước.
Vương Bảo Nhạc vung tay là để thi triển một trong số những công pháp thần thông mà hán học được trong Thương Mang Đạo Cung, thần thông này không có sức tấn
công gì, tác dụng duy nhất của nó là để tạo ra một hình ảnh phản chiếu quay ngược thời gian.
Cảnh giới Thông Thần cũng có thể sử dụng thẫn thông này, chẳng qua phải xem đối tượng thi triển là ai, nếu như tu vi của người đó vượt xa người thi pháp thì ngoài thất bại ra bản thân người thi pháp cũng sẽ bị cắn trả.
Nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc đã có lòng tin hơn hẳn, cho dù mọi thứ ở đây là do tu sĩ Hành Tinh gây ra thì hắn cũng có thể thừa nhận tác dụng cắn trả. Nếu như không phải của tu sĩ Hành Tinh thì tất nhiên thần thông quay ngược thời gian của hắn sẽ thành công.
Thế là trong nháy mắt, khi tay của Vương Bảo Nhạc vung lên, tinh không trước mặt hắn lập tức biến hóa. Hắn thấy được những tu sĩ của ba đại tông môn đã từng trú đóng tại đây, hắn cũng thấy được nơi tinh không xa xa kia đột nhiên có... Hàng
vạn chiến hạm bảy sắc và mấy vạn tu sĩ đang xông tới.
Ngay sau đó... Chính là một trận đại chiến long trời lở đất. Trong những tu sĩ mặc áo bảy sắc kia có vài tên là Linh Tiên đại viên mãn, họ vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ tu sĩ của ba đại tông môn đều bị họ tiêu diệt với tốc độ nhanh như sét đánh. Không chỉ như vậy, thậm chí xung quanh nơi đây còn có cả phong ấn.
Rõ ràng phong ấn này là dùng để ngán ngừa trường hợp tin tức bị lộ ra bên ngoài. Nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy phong ấn này đã không còn tác dụng gì nữa, điều này nói rõ rằng... Văn minh Tử Kim đã không cần phong tỏa tin tức nữa.
Dựa vào hình ảnh phản chiếu của thần thông quay ngược thời gian, Vương Bảo Nhạc đã đoán được thời gian diễn ra trận chiến.
"Trận chiến này xảy ra vào chín ngày trước!"
Vương Bảo Nhạc nheo mát lại, sau khi giải trừ thần thông, trong lòng hắn đã có phán đoán sơ lược về mọi thứ diễn ra nơi đây. Đồng thời hắn cũng cúi đầu nhìn về phía chủ tinh văn minh Thần Mục, bây giờ thứ hán quan tâm nhất chính là bản thể của mình...
Tuy rằng Vương Bảo Nhạc không cảm nhận được bản thể bị liên lụy, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên long cho lắm. Lúc này, Vương Bảo Nhạc đứng trong tinh không quét mắt nhìn quanh, thậm chí còn tỏa thần thức ra bao phủ cả chủ tinh ván minh Thần Mục. Vương Bảo Nhạc lập tức thấy được bản thể của mình, bởi vì nơi đây vô cùng vắng vẻ nên bản thể của hắn không bị ảnh hưởng gì, lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Nhưng... Vương Bảo Nhạc thấy được những môn phái nhỏ trong chủ tinh nay đã ít hơn phân nửa, tuy rằng rất ít dấu vết của chiến tranh, nhưng dân số bây giờ lại ít đến mức đồng tử Vương Bảo Nhạc phải co rụt lại.
”ít đi gần 80% dân số... Là do mấy năm nay ta không v'ê nên không biết dân số dẫn dần ít đi, hay là do ván minh Tử Kim đây?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy do dự, hắn muốn thi triển quay ngược thời gian lần nữa, nhưng đúng lúc này, ánh mắt và thăn thức của hắn lập tức tập trung vào... Thánh Đào Môn nám đó hắn từng đến!
Mấy năm gần đây Thánh Đào Môn trên chủ tinh đã phát triển vượt bậc, huy hoàng đến mức chưa từng có, đương nhiên là do địa vị của Vương Bảo Nhạc táng lên nên họ mới được như bây giờ. Khi hắn phát triển vượt trội ở Chưởng Thiên Hình Tiên Tông thì Thánh Đào Môn trên chủ tinh Thần Mục đã bát đầu trở nên thịnh vượng, thế lực cũng tăng lên không ít.
Do Đức Khôn Tử đã hoàn toàn phục tùng Vương Bảo Nhạc nên ông ta cũng có được đãi ngộ trước đây chưa từng có, tu vi của ông ta cũng vì vậy mà tăng lên một cảnh giới, trở thành tu sĩ Thông Thần trung kỳ.
Mà bây giờ, Đức Khôn Tử đang ngơ ngác đứng trong Thánh Đào Môn, toàn thân chi chít vết thương. Ông ta nhìn tông môn gần như trống trơn, toàn thân run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng và ngơ ngác.
"Đức Khôn Tử!"
Một giọng nói quen thuộc giống như được truyền đến từ hư vô, vang vọng trong đầu Đức Khôn Tử, toàn thân ông ta run lên bần bật, hô hấp cũng lập tức trở nên dồn dập.
"Chủ nhân!!"
Đức Khôn Tử đáp lại, ông ta giống như một người sáp chết đuối nắm được bàn tay của hy vọng, lại giống một người đang vô cùng sợ hãi lại nhận được sự bảo vệ. Đức Khôn Tử lập tức kích động, nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh.
"Không cần tìm đâu, nói cho ta biết, gần đây đã xảy ra chuyện gì!"
"Chủ nhân ơi, chúng ta tiêu rồi, Thánh Đào Môn tiêu rồi, văn minh Thần Mục cũng
tiêu rồi. hoàng tộc mất hết nhân tính, ngay cả bọn ta cũng giết..."
Đức Khôn Tử không khống chế được cảm xúc của bản thân, đau đớn kêu gào.
"Ba vị thân vương của hoàng tộc thông đồng với văn minh Tử Kim, mở cánh cửa truýên tống cho văn minh Tử Kim giáng lâm... Đây là chuyện của nửa tháng trước, bây giờ đã không còn là bí mật gì nữa."
"Đám người văn minh Tử Kim này vừa xuất hiện thì nhanh chóng tiêu diệt Khôn Thái Vạn Hòa Tông khi ba đại tông môn vẫn chưa kịp đề phòng... Nghe nói Khôn Thái Vạn Hòa Tông đã mất đi 80% đệ tử. Ngay cả lão tổ Vô Vân của họ cũng bị thương nặng, nghe đồn cuối cùng bà ta phải thiêu đốt tu vi để chạy trốn, đến nay vẫn chưa biết sống hay chết."
"Sau đó chính là chủ tinh Thần Mục, đại quân của văn minh Tử Kim đến tiêu diệt quân đoàn của ba đại tông môn, mở phong ấn của hoàng tộc để họ thoát ra. Sau đó
chúng gần như giết hết 80% tu sĩ trên chủ tinh... Nếu như không phải ta trốn nhanh thì sợ rằng cũng không được gặp chủ nhân ngài rồi.”
"Chủ nhân ơi, ngài cũng là hoàng tộc mà, Thánh Đào Môn cùng một giuộc với hoàng tộc đó, lúc đâu ta còn mừng thâm, nhưng tại sao cuối cùng ngay cả bọn ta cũng giết chứ."
Đức Khôn Tử vừa nói vừa ứa nước mắt, Vương Bảo Nhạc không khỏi lặng im, chợt nhớ lại lúc trước quả thật hắn từng vô tình lừa Đức Khôn Tử rằng mình là người của hoàng tộc.
Không ngờ... Có thể nói bây giờ hắn cũng được như xem là người của hoàng tộc rồi.
"Sợ rằng bây giờ hai đại tông môn còn lại cũng sắp tiêu rồi, đến nay ván minh Tử Kim đã không thèm che giấu hành động của mình, khắp ván minh đều truyền ra tin tức bọn chúng đã chia ra hai đường đánh hai tông môn còn lại rồi!"
Giọng điệu của Đức Khôn Tử vô cùng căm uất và hoang mang, hắn ta thật sự nghĩ mãi không ra tại sao hoàng tộc lại giết cả người của mình, nhưng trong lòng của hắn cũng đã có suy đoán riêng, có lẽ hoàng tộc cũng chia làm hai phe đối lập nhau...
Lúc nghe Đức Khôn Tử nói xong Vương Bảo Nhạc đang đứng trong tinh không bèn nheo mắt lại, cảm thấy đau đầu vô cùng. Căn cứ vào thời gian thì hắn đoán được, chắc hẳn Vân Hạc Tử của hoàng tộc và đám người của văn minh Tử Kim đã cho ra hai sách lược khi hắn tiến vào nghĩa địa hoàng lăng.
Sách lược thứ nhất chính là quăng pho tượng kia chìm vào cửu u hòng phong ấn Vương Bảo Nhạc lại. Họ nghĩ rằng cho dù hắn lấy được tạo hóa thì cũng khó mà trốn khỏi Cửu u, sau đó sẽ chết ở trong đó, nhưng bọn họ lại không biết thân phận thật sự của hắn.
Mà sách lược thứ hai chính là... Cuộc chiến tranh được phát động sớm này.
"Trước tiên tập trung sức mạnh tiêu diệt Khôn Thái Vạn Hòa Tông... Sau đó chia làm hai đường tấn công hai đại tông môn khác cùng một lúc..."
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc không khỏi trở nên lạnh lẽo, hắn biết rõ bây giờ bản thân nhất định phải giúp đỡ hai đại tông môn này chống lại văn minh Tử Kim. Một mặt là do đối phương sẽ không bỏ qua cho hắn, một mặt khác thì là...
"Văn minh Thần Mục này sớm đã lọt vào mắt xanh của ông rồi, bây giờ nếu ta từ từ phát triển thì sớm muộn gì cả nền ván minh cũng sẽ thuộc về ta. Sau đó ta sẽ thi triển thuật pháp dẫn dắt nó dung hợp với mặt trời của Liên Bang, từ đó táng cấp độ của Liên Bang lên, không ngờ đám ván minh Tử Kim bọn ngươi... Lại dám cướp của ta!"
Vương Bảo Nhạc cắn mạnh răng, nếu bỏ đi thì hắn cảm thấy không cam lòng, nhất là khi tu vi của hắn đã tăng lên, có một thân phận chính thống hơn. Hơn nữa hắn còn là
thủ lĩnh của trăm vạn âm hồn và mười hai hoàng đế.
Nếu nói Vương Bảo Nhạc có thể tự mở một thế lực riêng thì cũng không khoa trương chút nào.
Thế là sau một hồi suy xét, Vương Bảo Nhạc an ủi Đức Khôn Tử đang trên bờ vực sụp đổ vài câu. Sau đó toàn thân hắn nhoáng một cái, hóa thành cầu vồng nhanh chóng bay về phía Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
Trong lúc bay nhanh, Vương Bảo Nhạc nheo mát lại, lấy thẻ ngọc truyền âm ra hỏi thăm. Tiếc rằng những tu sĩ văn minh Thần Mục mà hán quen biết, cho dù là Lăng Ư Tiên Tử hay là quân đoàn trưởng của quân đoàn Hắc Giáp cũng không hề trả lời hán. Rõ ràng hoặc là họ là đã chết, hoặc là do nơi đó đã bị ván minh Tử Kim phong tỏa, khiến cho tin tức không thể truyền ra ngoài!
Thu thẻ ngọc lại, Vương Bảo Nhạc quyết định cho dù thế nào đi nữa thì hắn cũng phải đi qua đó xem thử.
"Nếu như Chưởng Thiên Hình Tiên Tông đã bị tiêu diệt thì thôi vậy, nhưng nếu như vẫn chưa bị diệt... Thì đây chính là lúc ta hoàn toàn vùng lên ở văn minh Thân Mục!!"
Nghĩ tới đây, tốc độ của Vương Bảo Nhạc nhanh hơn, người hắn tỏa ra một luồng uy áp trước đây chưa từng có, không giống của Linh Tiên hậu kỳ. Cộng thêm sự tăng cường của Đế Hoàng Khải, tốc độ bây giờ của Vương Bảo Nhạc nhanh đến mức như muốn xé nát tinh không, phóng thẳng đến Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
Cùng lúc đó, bên ngoài Chưởng Thiên Tinh đang diễn ra một trận đại chiến ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong của cả tông môn!
Vô số tu sĩ và chiến hạm của Chưởng Thiên Tông đang điên cuồng chiến đấu với đại quân của văn minh Tử Kim trên tinh không.
Mà tình hình chiến đấu vô cùng bất lợi đối với Chưởng Thiên Hình Tiên Tông. Chưởng Thiên Tinh đã sụp đổ hơn phân nửa, vệ tinh xung quanh bây giờ chỉ còn lại ba cái, vô số bụi bặm, đá vụn, mảnh vỡ, thi thể nằm chất chồng khắp nơi!
Vô cùng thảm thiết!
"filepos0018260352">

Bạn cần đăng nhập để bình luận