Tam Thốn nhân Gian

Chương 437

Chương 437Chương 437
TÀI LIỆU TOÀN LÀ LỪA NGƯỜI
Liên bang rất rạch ròi và nghiêm ngặt đối với việc phân chia thành trì, ví dụ như mười tám tòa thành ở Trái Đất vậy. Thực ra, xưng hô hành chính toàn là đặc khu, chỉ có đô thành Liên bang và thành Thực Dân của Sao Hỏa mới là chủ thành.
Mà dưới đặc khu thì là thành trì có quy mô nhỏ hơn, những thành trì này phần lớn đều phụ thuộc vào đặc khu, cùng cấp bậc với tân thành của Vương Bảo Nhạc.
Chỉ khi nào tân thành thăng cấp thành đặc khu thì mới xem như thay đổi lớn, tình hình cũng khác hẳn. Dù
sao thì đến nay, Liên bang chỉ mới có mười tám tòa thành, mà đều ở Trái Đất cả.
Vậy nên, nếu như tân thành của Vương Bảo Nhạc ở Sao Hỏa được thăng thành đặc khu thì sẽ có ý nghĩa cực kỳ lớn, Vực chủ Sao Hỏa nhất định cũng sẽ đồng ý, dù sao thì đây cũng là chuyện tốt đối với Sao Hỏa.
Tuy vậy, đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, dù đây không tính là tai họa đối với sĩ đồ của hấn nhưng cũng sẽ khiến tất cả cố gắng của hắn trước đây trở thành công cốc. Dù không tới mức bị đá ra khỏi Sao Hỏa nhưng không thể tránh khỏi việc trở thành trợ thủ của người khác, bởi xét về cả tư lịch lẫn tu vi, hắn đều không đủ để trở thành Thành chủ của đặc khu.
Dựa theo luật pháp Liên bang, chỉ có tòng nhị tước mới có thể nhậm chức Thành chủ đặc khu, một khi trở thành Thành chủ thì sẽ có cơ hội được vào hội nghị viên, trở thành một
thành viên trong đó!
Đây là thay đổi hẳn từ thân phận và địa vị, đồng thời luật pháp Liên bang cũng có tiêu chuẩn rất nghiêm ngặt đối với việc trở thành tòng nhị tước, không thể thay đổi, dù có lập công lao lớn cách mấy thì tổi đa cũng chỉ có thể làm chính tam tước, muốn trở thành tòng nhị tước thì nhất định phải có tu vi Kết Đan!
Đây là luật thép!
Mà Vương Bảo Nhạc chỉ là Trúc Cơ đại viên mãn nên chỉ cần thúc đẩy chuyện này thật nhanh, hoàn thành trước khi Vương Bảo Nhạc chưa Kết Đan thì dựa theo luật pháp Liên bang, nhất định phải phái một vị Kêt Đan tới đây nhậm chức Thành chủ, còn Vương Bảo Nhạc, dù chưa bị chuyên đi nhưng e là sẽ phải trở thành trợ thủ.
Đến lúc đó hắn sẽ là Phó Thành chủ, dù chức vụ vẫn sẽ cao hơn Lý Uyển Nhi một chút nhưng tối đa cũng chỉ
là trên danh nghĩa mà thôi. Từ mặt nào đó thì đây không phải giáng chức nhưng còn nặng nề hơn cả giáng chức!
Dù tất cả mọi người đều hiểu rõ nhân quả trong chuyện này nhưng cũng khó mà nói được gì. cho dù Vương Bảo Nhạc có biết thì cũng không thể phản kháng bởi vì nhìn từ chính diện thì đây hoàn toàn không phải nhằm vào Vương Bảo Nhạc, thậm chí còn thúc đẩy sự phát triển của tân thành, chủ động ra tài nguyên để cống hiến cho Liên bang và Sao Hỏa.
Một khi tạo thành quy mô lớn thì Tổng thống Liên bang và Vực chủ Sao Hỏa sẽ không tiện từ chối, đây cũng chính là dương mưu!
Những lão cáo già trong Ngũ Thế Thiên Tộc lại rất rành việc này, cũng hiểu rõ dù hiện tại các thế lực khác đều có vẻ hữu hảo với Vương Bảo Nhạc nhưng cũng sẽ không ý kiến gì với việc thúc đẩy tân thành trở thành
đặc khu, cùng lắm thì chỉ không giúp đỡ mà thôi, tuy vậy, hành vi khoanh tay đứng nhìn đó cũng là tỏ thái độ đồng ý.
Đối với các thê lực khác mà nói, một khi tân thành trở thành đặc khu thì có nghĩa là sẽ có một lần cạnh tranh lợi ích và thỏa hiệp mới, mang lại lợi ích cho tất cả mọi người.
Cho dù Ngũ Thế Thiên Tộc thất bại thì các thê lực khác cũng không bị ảnh hưởng gì nên kê hoạch này dần lan ra như gió lốc, lại có một loạt tin tức lần lượt lan truyền khấp Trái Đất và trong chủ thành Sao Hỏa.
Những tin tức này nói rõ sự quan trọng của tân thành Sao Hỏa đối với Liên bang, dù không hoàn toàn phủi sạch công lao của Vương Bảo Nhạc nhưng chỉ nói lướt qua, trọng điểm nhấn mạnh đây là công lao của toàn bộ lãnh đạo tân thành Sao Hỏa.
Đủ loại tin tức truyền ra khắp Liên
bang, mấy người Lý Uyển Nhi trong tân thành Sao Hỏa cũng cảm nhận được ác ý ẩn chứa trong dương mưu này!
Mặc dù lo lắng nhưng bọn họ lại không thể liên lạc được với Vương Bảo Nhạc. Lúc này, Vương Bảo Nhạc đang bê quan thần du để dẫn dắt ý chí thần linh, luyện chế thanh Pháp Binh cấp bảy đầu tiên của mình.
Hắn đã thử việc thần du rất nhiều lần, dù đến nay vẫn không thể thành công dẫn dắt ý chỉ thần linh nhưng hắn đã vô cùng quen thuộc với cả quá trình ấy, nay lại tập trung vào ý chí của con hỏa hổ này, muốn dẫn dắt nó.
Hơn nữa, vì đảm bảo thành công nên trước đó Vương Bảo Nhạc đã xem rất nhiều tư liệu, hiểu rõ cái gọi là dẫn dắt này thực ra chính là dụ dỗ, có điều phải tìm được sở thích của ý chí thần linh này mới được.
Sau khỉ thử nghiệm nhiều lần, hắn
phát hiện ý chí hỏa hổ này rất háo sắc. Đây là một con sắc hổ, nó thích hổ hồn cái... là đáp án mà Vương Bảo Nhạc cho ra sau khi thử đủ loại dụ dỗ và điều tra tài liệu, tập trung vào thân phận thần thoại của đối phương nên trước khi bê quan hắn đã sai Lâm Thiên Hạo đi chuẩn bị rất nhiều thú hồn.
Dù những thú hồn này không thích hợp làm khí linh vì chỉ có tu vi chân tức nhưng do số lượng nhiều nên giá trị vẫn rất đắt đỏ. Tuy vậy, vì dụ dỗ con hỏa hổ này, Vương Bảo Nhạc cũng bất chấp vấn đề giá cả.
“Lần này nhất định phải thành công!”
Trong lúc thần du, Vương Bảo Nhạc mang theo vô số thú hồn, quen đường tỏ lối, đi tìm ý chí hỏa hổ kia trong thiên địa mờ ảo. Từ xa nhìn lại, đối phương giống như một vầng mặt trời nho nhỏ đang du đãng trong một phạm vi cố định.
Bộ dạng uy vũ, khí tức mênh mông khiến cho Vương Bảo Nhạc kích động không thôi, nhưng hắn không tới gần nữa mà nhanh chóng ném một thú hồn cái ra.
Thú hồn này vừa ra thì hỏa hổ đang du đãng bên kia lập tức quay đầu lại, thân thể nháy mắt biến mất, lúc xuất hiện lại thì đã ở bên cạnh thú hồn cái, sau đó nuốt chửng lấy nó!
Thấy cách này hiệu quả, Vương Bảo Nhạc vui sướng, vội vàng lùi lại, sau khi ném ra thêm một con thì lòng đầy chờ mong.
“Tới đi cưng!”
Trong sự chờ mong của Vương Bảo Nhạc, con hỏa hổ kia lại nhoáng lên, sau khi nuốt thú hồn thứ hai thì nó định bỏ đi, nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc đã nhanh chóng lùi lại phía sau, ném thú hồn thứ ba ra.
Cứ thế, hắn một đường vừa lùi vừa ném thú hồn ra mà con hỏa hổ kia
cũng ngốc nghếch bị dụ tới, há miệng nuốt thú hồn liên tục. Mãi cho tới khi bị Vương Bảo Nhạc kéo ra một đường thật xa, đến gần nơi bê quan của Vương Bảo Nhạc mà cái loa do hắn chê tác đã được để sẵn, chỉ chờ ý chí cả con hỏa hổ này tiến vào.
“Thê này thì đơn giản rồi, hôm nay ta nhất định sẽ chê ra Pháp Binh cấp bảy!”
Vương Bảo Nhạc kích động ném thêm một thú hồn ra, thân thể lóe lên, đang định để mình quay về thân thể từ trạng thái thần du khiển ý chí của con hỏa hổ nọ chú ý tới khí linh trong pháp khí của mình, từ đó dẫn dắt nó tiến vào.
Nhưng đúng lúc này, sau khi nuốt thú hồn mà Vương Bảo Nhạc vừa ném ra thì con hỏa hổ nọ dừng lại. Trong ánh mắt vốn không có thần thái gì của nó đột nhiên lộ ra vẻ đắc ý và chể giễu, sau đó thân thể lóe lên, không đuổi theo Vương Bảo Nhạc nữa mà xoay
người rời đi.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, sốt hết cả ruột.
“Cái gì thế này? Sao lại khác trong sách đã nói như thế chứ? Không phải ý chí này chỉ có bản năng thôi ư? Sao nó lại ra vẻ chê giễu mình được? Mình... Mình bị một đoàn ý chí không biết đã chết bao nhiêu năm lừa ư?”
“Nó... Nó còn ăn biết bao nhiêu thú hồn của mình như thế!!”
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, lập tức nổi giận, phần vì xót của, phần vì thấy như IQ của mình bị sỉ nhục nên Vương Bảo Nhạc nổi giận hét lớn.
“Quay lại đây cho ta!!”
Lúc này, Vương Bảo Nhạc nổi giận trong khi thần du, lửa giận cũng khác hẳn với thái độ dè dặt của những lần thần du trước đó. có thể nói, đây là lần đầu tiên hắn nổi đóa trong trạng thái thần du, nhưng ngay lúc hắn
bùng nổ thì thân thể hư ảo của hắn khi tiến vào trạng thái thần du cứ như ngôn xuất pháp tùy, trực tiếp ngưng tụ ra ba đoàn Minh Hỏa!
Lúc ở nhục thân thì Minh Hỏa này xuất hiện trong mắt của hắn, nhưng lúc này lại xuất hiện trong trạng thái thần du của hắn rất đỗi quỷ dị, mà sự xuất hiện lẫn bộc phát của Minh Hỏa lập tức khiên cho thê giới hư ảo này rét lạnh.
Hỏa hổ vốn đang tỏ thái độ giễu cợt lập tức run cầm cập, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Nó muốn lùi lại tránh né nhưng tất cả đã muộn, ba đoàn Minh Hỏa lập tức bay ra, trấn áp nó!!
Trong lúc trấn áp, ý chí hỏa hổ này gào to nhưng tất cả đều uổng công. Toàn thân nó run rẩy không thể nào phản kháng, tất cả những việc này cũng khiến Vương Bảo Nhạc há mồm kinh ngạc.
'Như vậy cũng được ư?:
Vương Bảo Nhạc kích động, thử điều khiển Minh Hỏa, ngọn lửa lập tức phóng đại, ý chí hỏa hổ nọ kêu thảm như sắp bị trấn áp đến mức tan biến.
Vương Bảo Nhạc hưng phấn ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ vào ý chí hỏa hổ, lạnh lùng nói.
“Ta vốn muốn chung sống hòa bình với ngươi nhưng nêu đã như vậy thì ta không cần phải khiêm nhường nữa, tự mình tiến vào pháp khí của ta mau, không thì ta sẽ tiêu diệt ngươi!”
Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiêng, con hỏa hổ kia run rẩy, rơi vào đường cùng, trong mắt nó ánh lên vẻ u oán và sợ hãi giống như biết rõ mình không thể trổn thoát được nên lập tức hóa thành một đạo hỏa quang, nháy mắt đã chui vào trong chiếc loa lớn cấp bảy mà Vương Bảo Nhạc đã để sẵn trong nơi bê quan, sau khi dung hợp với khí linh thì bao phủ toàn bộ loa!
cái loa lớn giống như bị thiêu đốt, hóa thành màu đỏ rực, bên trên xuất hiện vô số phù văn. Những phù văn này vô cùng phức tạp, ngay cả kết cấu bên ngoài của cái loa cũng bị thay đổi. Chẳng bao lâu sau, một cỗ uy áp thuộc về Pháp Binh cấp bảy trực tiếp bùng lên từ trong Pháp Binh này. Ngay khi bộc phát thì có hư ảnh một con mãnh hổ màu đỏ xuất hiện bên ngoài loa, ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, vô cùng uy vũ!!
“Tư liệu chỉ toàn nói phét, căn bản không cần dụ dỗ làm gì, trực tiếp trấn áp mới là cách làm đúng đắn!!”
Vương Bảo Nhạc kích động kết thúc quá trình thần du, sau khi quay lại thân thể thì hai mắt đột nhiên mở ra, nhìn cái loa đỏ rực kia, cảm giác được uy áp còn dữ dội hơn cả chiến đao đã tự nổ trước đó, hắn nhịn không được mà đắc ý cười lớn.
“Ta đúng là con trai của thần may mắn mà!!”
"filepos0009721670">

Bạn cần đăng nhập để bình luận