Tam Thốn nhân Gian

Chương 458

Chương 458Chương 458
CÁC NỮ ĐẾ CỦA ĐAI VƯƠNG
Hắn nhớ lại hơn hai mươi vạn năm của mình, ban đầu còn tốt lành, thân là một quốc sư của một tiểu quốc, hắn nắm quýên cao chức trọng, dã tâm bừng bừng, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại phát hiện một quốc gia mạnh hơn đang cần quốc sư, đối phương lại mời mọc đầy thành ý nên hắn bỏ đi. Mấy nám sau lại có một quốc gia mạnh hơn càn quốc sư đến mời hắn...
Lúc đó, hắn vẫn mang dã tâm cực lớn nên lại sang đó. Cứ thế, mỗi lần hắn trở thành quốc sư của một nước thì không bao lâu sau sẽ phát hiện một quốc gia lớn hơn cần quốc sư. Cứ lặp đi lặp lại như thế suốt hơn hai mươi vạn năm, chính hắn cũng không nhớ rõ mình đã làm quốc sư của bao nhiêu quốc gia nữa.
Có thể nói, hắn đã làm cái nghề quốc sư này đến buồn nôn, dị ứng luôn rồi... Nhưng chuyện này mãi vẫn không có kết thúc, hắn sẽ luôn phát hiện có quốc gia khác cần quốc sư hơn... Cuối cùng, hắn đã phát điên hoàn toàn, không thể chịu nổi nữa, thậm chí chỉ c'ân nghe hai chữ quốc sư thì hắn sẽ nổi điên.
Vậy nên, hắn bắt đầu bỏ chạy, nhưng lần nào cũng không thể trốn thoát, cứ luôn bị bắt về làm quốc sư tiếp... Hắn đã nghĩ đủ mọi cách, dù bày mưu làm cho một quốc gia bị diệt quốc thì vẫn sẽ có quốc gia mới đến bắt hoặc mời hắn làm quốc sư...
Tất cả những chuyện này đều là máu lệ khiến lão giả gào lên thảm thiết. Thứ hắn khao khát nhất bây giờ chính là được sống yên lành. Hắn không muốn làm quốc sư nữa, chỉ cân có thể bình thường thì dù có làm khí linh hắn cũng chịu.
Thể nên, ngay khi thấy được Vương Bảo Nhạc thì hắn lập tức khóc rống lên, quỳ rạp xuống đất gào to.
“Chủ nhân, rốt cuộc thì ngài cũng tới rồi! Đưa ta đi đi, ta nguyện ý trở thành khí linh, ta không muốn làm quốc sư nữa... Sao ngày xưa ta lại ngu ngốc muốn làm quốc sư cơ chứ!”
Sau khi đưa lão quỷ khóc lóc thảm thiết đi, Vương Bảo Nhạc cũng không khỏi cảm khái. Hắn thấy mình lại có hiểu biết sâu hơn về nhân tính rồi.
“Bọn họ phải cảm ơn mình mới đúng, là mình giúp bọn họ biết được bản thân thật sự cần gì!”
“Trở thành khí linh của ta chính là thứ mà họ khao khát nhất!”
Vương Bảo Nhạc đắc ý vỗ bụng, đột nhiên cảm thấy động tác này rất dễ chịu nên vỗ thêm vài cái.
“Hình như còn thiêu thiếu cái gì đó...”
Vương Bảo Nhạc nghĩ ngợi một lúc, cố gắng nhớ lại thì rốt cuộc cũng biết thiểu cái gì-
“Tiếc quá, vẫn là trong mộng tốt hơn, có đồ ăn vặt để nhai.”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu tiếc nuối, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã tràn ngập hứng thú với thế giới của đại hán háo sắc.
“Ta nhớ khi đó đã sáp xếp cho hắn một thế giới mẫu hệ, chỉ có mình hắn là đực rựa!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng lên, bấm niệm pháp quyết, tiến vào trong thế giới của đại hán sắc quỷ nọ.
Thế giới này ban đầu vẫn còn là thời nguyên thủy nhưng qua hơn hai mươi vạn năm phát triển thì đã có nhiều đế quốc tồn tại, liên tục tranh đấu với nhau.
Từ nữ đế đến binh lính của những đế quốc này đều là nữ, không có nam. Thậm chí, sinh lý của họ cũng rất đặc biệt, chỉ cần tiến hành nghi thức nào đó là có thể tự động sinh ra đời sau.
Theo lý mà nói, ném một tên sác quỷ vào thế giới này thì đủ để khiến kẻ đó diễm phúc tề thiên, vô cùng sung sướng...
Nhưng thật ra diễm phúc tề thiên thì hơi quá, sung sướng cũng khá miễn cưỡng, bởi vì sau khi Vương Bảo Nhạc đến đây, tìm tới chỗ của tên sắc quỷ nọ thì hắn để ý thấy nơi này đang cử hành một tang lễ vô cùng long trọng...
Vô số nữ tử mặc khôi giáp binh lính đứng bảo vệ xung quanh, mỗi một người đều cực kỳ xinh đẹp, dáng người bốc lửa, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người khác phái nảy sinh xúc động nguyên thủy nhất...
Trên tế đàn được họ vây quanh lại có một người đang nằm, người nọ toàn thân vô cùng gầy yếu, gần như chỉ còn da bọc xương, đồng thời toàn thân đều cắm rất nhiêu ống truyền dịch.
Đây chính là đại hán sắc quỷ đã bị Vương Bảo Nhạc ném vào đây hơn hai mươi vạn nám.
Hiện tại, hai mắt của hắn mờ mịt, thân thể run rẩy, dịch dinh dưỡng liên tục truyền vào trong cơ thể khiến hắn muốn chết cũng không được. Bên cạnh hắn lúc này lại có hơn mười nữ đế mặc quần áo như đế vương, tất cả đều nhìn về phía đại hán sắc quỷ này với ánh mắt tham lam, đồng thời lại đầy vẻ cạnh tranh và địch ý với những người còn lại.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì thoáng kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp tìm hiểu rõ thì những nữ đế kia đã Tân lượt lên tiếng.
“Đại vương, tang lễ đã cử hành xong rồi, bây giờ chúng ta nên bàn đến đại sự đi!”
“Đúng vậy! Thưa đại vương, quốc gia của bọn ta còn hơn ba mươi triệu thần nữ đang chờ đại vương đến sủng hạnh, xin đại vương hãy đến đó một chuyến!”
“Không được, phải đến chỗ của trẫm trước chứ! Trong quốc gia của trẫm có hơn nám mươi triệu thần tử đã chờ đại vương rất lâu rồi, nếu còn không đến thì e là sẽ có chuyện!”
“Các ngươi đều có thể kéo dài thêm chút thời gian. Lúc quả nhân tới đây thì hai trăm triệu thần tử ở chỗ quả nhân đã sắp sửa tạo phản rồi, nếu đại vương còn không tới thì họ nhất định sẽ tấn công tới đây!”
Mấy nữ đế này luôn miệng tranh cãi, lại có một nữ đế nhíu mày, lạnh lùng nói.
“Đừng cãi nhau nữa, chúng ta phải trưng cầu ý kiến của đại vương. Nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ đưa đại vương lên đài tế thiên để thần tử của các đế quốc tự mình tới, chúng ta lại có thể thu được một số vốn lớn nữa, lúc đó phải phái hộ vệ đứng canh nghiêm cẩn, đừng làm đại
vương bị thương.1
Cô vừa nói xong thì đại hán sắc quỷ nằm trên tể đàn với vẻ chẳng thiết sống kia đột nhiên trợn trắng hai mắt, nước mắt tuôn ào ào, thều thào nói.
“Ta xin các cô, tha cho ta đi, ta thật sự không được nữa rồi...”
Tên sắc quỷ hăng hái, chí hướng rộng lớn năm đó nay đã sụp đổ. Hắn khóc nấc lên, nhưng dù hắn có khóc gào cỡ nào cũng vô dụng, mấy nữ để thống nhất ý kiến, quyết định đưa hắn lên đài tế thiên...
Cũng chính lúc này, đại hán vốn đang tuyệt vọng chợt nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ở giữa không trung, hắn chợt kích động rên rỉ.
“Chủ nhân cứu ta với, cứu ta đi, chỉ cần để ta rời khỏi đây thì bảo ta làm gì cũng được. Ta... ta muốn trở thành khí linh!!”
Vương Bảo Nhạc nhìn đại hán với vẻ đồng tình, sau đó phất tay một cái, ảo trận biến
mất. Lúc xuất hiện lại thì hắn đã ở trong động phủ của mình, ba vong hồn trước mặt đều quỳ rạp trước mặt hắn, oán khí trên người cũng đã tiêu tan không ít. Mặc dù oán khí vẫn chưa được tẩy hoàn toàn nhưng ít nhất thì họ cũng không hề chống cự lại chuyện trở thành khí linh, thậm chí ai nấy cũng đều tha thiết ước ao được làm khí linh.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc vô cùng vui mừng. Hắn cảm thấy mị lực nhân cách của mình rất cao khiến cho ba vong hồn này cam tâm tình nguyện đi theo, nhưng hắn nhìn đứa bé trai xong, lại quay sang nhìn quốc sư lão giả, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Thật ra, Lân đầu tiên nhìn thấy hai vong hồn này thì hắn đã thấy khá quen rồi nhưng mãi mà không nhớ ra, nay gặp lại bọn họ thì cảm giác này lại càng mạnh hơn.
Chắc là đã gặp qua rồi...
Vương Bảo Nhạc xoa mày suy tư hồi lâu nhưng vẫn không có chút manh mối nào nên đành gác qua một bên, sau đó đi báo cáo thành quả hàng phục ba vong hồn này với sư tôn.
Minh Khôn Tử cũng không hỏi nhiêu về việc Vương Bảo Nhạc có thể độ hóa ba vong hồn này trước thời hạn quy định, ông chỉ đưa ba vong hồn này đi để chế tạo Minh Khí cho Vương Bảo Nhạc, sau đó sẽ nhập họ vào làm khí linh.
Đồng thời, ông lại sắp xếp một nhiệm vụ khác cho Vương Bảo Nhạc.
“Đến Vạn Pháp các của Minh Tông để đọc hết toàn bộ thần thông công pháp và tài nguyên ở đó. Dù không thể học được hết thì cũng phải có hiểu biết nhất định, sau khi con hiểu ra thì có thể thử đột phá Trúc Cơ, bước vào Minh Đan cảnh!”
Vương Bảo Nhạc ngoan ngoãn nghe theo lời phân phó của sư tôn. Thật ra, hắn cảm thấy tuy trí nhớ của mình đã khôi phục nhưng vẫn còn chút vấn đề, không được
toàn diện lắm, cần phải đi xem lại tư liệu và thần thông của Minh Tông để biết lại lần nữa mới được.
Thế nên, một tháng tiếp theo, Vương Bảo Nhạc gàn như dành toàn bộ thời gian để ngồi trong Vạn Pháp các lật xem vô số điển tịch và thần thông. Trong lúc ôn học này, hiểu biết của hắn về Minh Tông và Minh Pháp cũng táng lên rất nhiêu.
“Linh Tiên cảnh chia làm nám tiểu cảnh giới, theo thứ tự là Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Thông Thần, Linh Tiên... đối ứng với Minh Pháp thì là Thi Nhan, Dãn Hồn, Liệt Phách, Tống Táng và Quy Khư *!”
(*) Quy Khư: Vẽ mặt người chết, dẫn hồn, chia phách, đưa tang, chôn cất.
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, thông qua những tư liệu này, hắn hiểu được từ Thi Nhan đến Quy Khư thực ra có thể xem là tàng thứ nhất của Minh Pháp, mà Minh Pháp tổng cộng có bảy tầng!
Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc còn thấy được một thần thông rất đặc biệt trong phần lớn tư liệu này. Thẫn thông này khá giống với ảo trận vãng sinh nhưng lại khác hẳn với nó.
Tên của thẫn thông này là... Minh Mộng!
"filepos0010140777">

Bạn cần đăng nhập để bình luận