Tam Thốn nhân Gian

Chương 841

Chương 841Chương 841
NGHĨA ĐỊA HOÀNG TỘC!

Cho dù là Vương Bảo Nhạc của trước kia hay bây giờ thì ba nghìn hồng tinh đều là một cái giá trên trời, thậm chí nếu như vứt ra bên ngoài thì tu sĩ Linh Tiên cũng phải điên cuồng vì nó.
Cho dù là tu sĩ Hành Tinh nhìn thấy cũng sẽ thấy trong lòng ngứa ngáy, cho nên lúc trước Vương Bảo Nhạc mới từ chối thẳng thừng. Hắn cho ràng Tạ Hải Dương đang lừa tiên mình, nhưng bây giờ, Vương Bảo Nhạc cảm thấy nếu như thật sự có thể dùng ba nghìn hồng tinh để đổi lấy một cơ hội tháng cấp lên Linh Tiên thì... vẫn còn hời chán!
"Một khi ta trở thành Linh Tiên, cộng thêm mặt nạ nguýên rủa nữa thì ta sẽ có tư cách
đánh với Cổ Mặc một trận... Tuy không trông mong gì vào việc thắng thua, nhưng cũng đủ để ta có chỗ đứng rồi!"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, vừa cân nhắc vừa chờ câu trả lời của Tạ Hải Dương.
Cũng không chờ quá lâu, chỉ một nén nhang sau thì giọng nói pha chút ngạc nhiên của Tạ Hải Dương đã vọng ra từ trong thẻ ngọc truyền âm.
"Bảo Nhạc huynh đệ đấy à? Ha ha, cuối cùng ngươi cũng chịu tìm ta rồi sao. Chúng ta là huynh đệ một nhà mà, sao Tạ Hải Dương ta lại lừa ngươi được, ta dám đảm bảo với ngươi, trong thông tin kia thật sự chứa một tạo hóa có thể giúp ngươi thăng cấp lên Linh Tiên. Nhưng ta cũng không muốn lừa ngươi, ta sẽ nói rõ nhé, ĩân tạo hóa này... Có lấy được hay không thì phải xem bản thân ngươi thôi."
"Đương nhiên, nếu như ngươi chịu tốn thêm một chút hồng tinh nữa thì Tạ Hải Dương sẽ cố gắng tìm kiếm quan hệ, thậm
chí còn có thể mang lần tạo hóa này đến trước mặt ngươi ấy chứ, mọi chuyện dễ thương lượng mà.”
Vương Bảo Nhạc có thể cảm nhận được niêm vui sướng qua lời của Tạ Hải Dương, sau khi nói thầm mắng vài câu, Vương Bảo Nhạc bèn hỏi thẳng giá cả.
"Năm vạn hồng tinh!”
Tạ Hải Dương hưng phấn thấy rõ, giọng nói mang theo chút chờ mong.
"Em gái ngươi...”
Vương Bảo Nhạc nghe giá cả xong thì trong đầu hắn lập tức xuất hiện ba chữ trên, ngoài ra còn hai chữ nữa, đó là “Gian thương”!! Thế là trong lòng thầm “Hừ” một tiếng, lập tức mở miệng.
’’Thành giao, ghi nợ trước nhé.”
”Ha ha, Bảo Nhạc huynh đệ đừng đùa thế chứ, chúng ta vẫn nên nói về thông tin đáng giá ba nghìn hồng tinh đó đi.”
Tạ Hải Dương ho khan một tiếng, lái sang chủ đề thông tin.
"Vậy ngươi nói đi."
Vương Bảo Nhạc nói với giọng tức giận.
"À ừm... Cần phải đưa tiên đặt cọc trước."
Tạ Hải Dương hơi chần chừ.
"Hải Dương huynh đệ! Ngươi không tin ta sao?"
Vương Bảo Nhạc cầm thẻ ngọc truyền âm, gần từng chữ một.
"ừm... Thôi được rồi, nếu ngươi đã tìm tới ta thì có nghĩa là đã có ý đồ, như vậy ta cũng không giấu giếm chi nữa. Không căn ngươi trả tiền trước, ta sẽ nói cho ngươi biết nơi xuất hiện của lăn tạo hóa này."
Tạ Hải Dương ngẫm nghĩ, thở dài.
"Trong văn minh Thân Mục của các ngươi chẳng có bao nhiêu người biết được thông tin này đâu, chỉ có những người trong
hoàng tộc mới biết được mà thôi. Có thể nói đây là thông tin tuyệt mật của hoàng tộc trông văn minh Thần Mục."
"Sở dĩ tuyệt mật như thế là do nó liên quan tới nghĩa địa của hoàng tộc ván minh Thần Mục!!”
Nói đến đây, giọng của Tạ Hải Dương bắt đầu nhỏ đi, tăng thêm vẻ thần bí.
"Nghĩa địa ư?”
Vương Bảo Nhạc sững sờ.
"Đúng vậy, là nơi chôn cất của hoàng tộc. Từ người khai sáng ra văn minh Thần Mục, cũng chính là vị hoàng đế dẫu tiên cho đến vị hoàng đế đời trước, tất cả đều được chôn cất ở đây.”
"Trong nghĩa địa hoàng láng này chứa một hồi cơ duyên tạo hóa, các đời hoàng tộc đều vô cùng khao khát, nhưng lại rất khó lấy được. Nếu ngươi lấy được làn tạo hóa này thì ta bảo đảm tu vi của ngươi sẽ có thể đột phá trong nháy mát, đạt tới Linh
Tiên cũng không phải nói chơi!"
Tạ Hải Dương nói một tràng xong thì “Chậc chậc” vài tiếng, không nói thêm gì nữa.
Vương Bảo Nhạc đợi một lúc, thấy Tạ Hải Dương không nói gì nữa thì biết ngay là tên này đang muốn đòi tiên cọc, thế là cố nhịn cơn tiếc của mà hỏi.
"Ta phải đưa hồng tinh cho ngươi thế nào đây?"
"Ngươi chỉ cần đặt hồng tinh lên thẻ ngọc truyền tống là được, mà Bảo Nhạc huynh đệ ngươi thật là, Tạ Hải Dương ta sao lại không tin ngươi cho được. Giới thiệu thông tin cho ngươi mà phải bắt ngươi trả tiên cọc sao? Vừa rồi ta im lặng là vì có chút việc cần xử lý mà thôi."
Lời của Tạ Hải Dương có vẻ phật ý.
Vương Bảo Nhạc cũng lười để ý, truyền tống hết ba nghìn hồng tinh sang bên kia.
Bây giờ nói được rồi chứ.:
Đưa tiên xong, Vương Bảo Nhạc lạnh lùng hỏi.
"Ha ha ha, Bảo Nhạc huynh đệ ngươi thật hào sảng. Yên tâm, từ giờ trở đi cho đến khi ta nói xong, bẩt cứ ai dám quấy rầy đều là kẻ thù của ta, trong quãng thời gian này ta chỉ thuộc về ngươi mà thôi."
Tạ Hải Dương nhiệt tình đến mức buồn nôn, hắn nhanh chóng nói hết những gì mình biết cho Vương Bảo Nhạc nghe.
"Nghĩa địa hoàng lăng này là cấm địa của hoàng tộc văn minh Thần Mục. Nơi đây thậm chí còn có cả thần thông huyết mạch, nó sẽ bài xích mọi kẻ không phải người hoàng tộc. Cho nên sau khi Bảo Nhạc huynh đệ ngươi đi vào nhất định sẽ cảm thấy bị bài xích, giống như cả nghĩa địa hoàng lăng đều không chào đón ngươi, rất chán ghét ngươi, do đó ngươi nhất định phải hành động thật nhanh nhé!"
"Ngoài ra, nếu ngươi vào càng sâu, sự bài xích sẽ càng mạnh mẽ. Cho đến khi tới chỗ
sâu nhất, cũng chính là cửa lớn của nội bộ hoàng láng, sự bài xích ở đó sẽ vô cùng kinh người, cho nên... Bắt đầu từ lúc ngươi bước vào cấm địa, cũng tức là cửa lớn bên ngoài hoàng lăng thì thời gian của ngươi chỉ có một nén nhang mà thôi, cho nên... Theo lý thuyết thì ngươi sẽ không vào được chỗ sâu trong hoàng láng đâu, bởi vì không đủ thời gian, Do ngươi còn cần nhiều thời gian hơn nữa để mở cấm chế trên cửa lớn hoàng lăng."
Vương Bảo Nhạc nghe đến đó thì chợt nhướng mày, dựa theo lời miêu tả của Tạ Hải Dương, trong đầu hắn đã hiện lên hình ảnh đại khái về hoàng lăng. Hiển nhiên hoàng láng này được chia ra làm hai khu vực ngoài và trong, mà ở giữa chính là cái gọi là cửa lớn hoàng láng này.
"Nhưng Bảo Nhạc huynh đệ ngươi cứ yên tâm, Tạ Hải Dương ta thu ba nghìn hồng tinh của ngươi không phải chỉ bán thông tin cho ngươi thôi đâu, lúc ngươi đã đến gần cửa lớn hoàng lăng thì hãy lập tức lấy
thẻ ngọc truýên âm ra nói với ta một tiếng, ta sẽ cưỡng ép truyền tống ngươi vào trong ngay.”
Giọng của Tạ Hải Dương khá tự tin, dường như rất hài lòng với dịch vụ của bản thân.
"Về phần sau khi ngươi được truyền tống vào trong nội bộ láng mộ, chuyện có thể lấy được tạo hóa trong thời hạn hay không thì phải xem cơ duyên của Bảo Nhạc huynh đệ ngươi rồi."
Vừa dứt lời, thẻ ngọc truýên âm rung nhẹ lên, Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc thì dùng thần thức quét qua, trên thẻ ngọc truyền âm này lập xuất hiện một bản đồ, chính là bản đồ của hoàng lăng.
Khi Vương Bảo Nhạc thấy được bản đồ này thì không khỏi híp mắt lại. Sau khi xem xét cẩn thận thẻ ngọc trong tay, hắn nhắm mắt lại, nghiêm túc ghi nhớ bản đồ trong đàu, bản đồ này tuy hơi khác so với những gì hắn đoán, nhưng nói chung thì cũng không khác gì mẩy, quả thật được chia làm hai
khu vực trong và ngoài.
"Bảo Nhạc huynh đệ, ngoài việc giúp ngươi mở cửa lớn hoàng lăng ra, trong ba nghìn hồng tinh của ngươi đã bao gồm hai Tân truýên tống khứ hồi rồi. Chỉ càn ngươi chuẩn bị xong, ta sẽ lập tức truyền tống ngươi vào trong cấm địa hoàng lăng!"
"Cũng giống như vậy, chỉ cần ngươi ra khỏi nội bộ hoàng láng, mở thẻ ngọc ra, ta sẽ lập tức truyền tống ngươi tới chỗ bây giờ ngươi đang đứng!"
"Thế nào, Tạ Hải Dương ta đáng tin lắm đúng không!"
Tạ Hải Dương tiếp tục nói với giọng hăng hái, Vương Bảo Nhạc thì không trả lời mà bắt đầu trầm tư.
Cho đến khi tràm ngâm được hai nén nhang thì Vương Bảo Nhạc cũng phân tích xong mọi thứ trong đầu, ánh mắt của hắn lóe lên.
"Truyền tống ngay bây giờ đi!
"Nghe rõ!"
Tạ Hải Dương cười lớn một tiếng. Cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì, thẻ ngọc truyền âm trong tay Vương Bảo Nhạc lập tức tỏa ra ánh sáng cực mạnh. Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng đã bao phủ toàn thân Vương Bảo Nhạc lại, sau đó biến mất.
Giống như chỉ mới qua một giây, nhưng cũng giống như đã trôi qua rất lâu, lúc cảnh vật trước mắt Vương Bảo Nhạc khôi phục lại thì hắn phát hiện bản thân đã xuất hiện trong một thế giới xa lạ!
Bầu trời màu cam, mặt đất màu đen, xa xa có núi xanh trập trùng. Xung quanh cỏ cây bát ngát, gió đen thảm thiết mang theo khí tức tử vong thổi qua người hắn, nơi đây mang tới cho Vương Bảo Nhạc cảm giác âm u và lạnh lẽo không nói nên lời!
Trên từng cây cột chống trời ở phía xa đều có vô số tia chớp màu đen vằn vện, từng
tiếng “Ầm ầm” vang vọng khắp nơi khiến người khác nhìn thấy đều không khỏi giật mình.
Nơi này... Không còn là ngôi sao của quân đoàn Liệt Mệnh nữa, mà là... Chủ tinh của văn minh Thần Mục, nơi bị phong ấn của hoàng tộc, cấm khu hoàng lăng!
Dõi mắt nhìn xung quanh, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, cảm thấy rung động bởi thủ đoạn của Tạ Hải Dương. Đồng thời ánh mắt của hắn cũng dần trở nên sắc bén hơn.
"Không thể lãng phí ba nghìn hồng tinh được, lẫn tạo hóa này... Ta thề nhất định phải lấy cho bàng được!"
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc biết thời gian có hạn nên không chần chừ gì nữa. Hắn lập tức bay vọt lên, sau khi nhớ lại bản đồ nơi đây thì bay nhanh về phía cửa lớn của hoàng lăng!
Nhưng lúc Vương Bảo Nhạc đang bay nhanh thì bỗng híp mắt lại, sau khi dừng lại cảm nhận một phen, ánh mắt của hắn lập tức trở nên nghi hoặc.
"Hình như có gì đó là lạ?!"
"filepos0017963176">

Bạn cần đăng nhập để bình luận