Tam Thốn nhân Gian

Chương 820

Chương 820Chương 820
SÁT Cơ NGẬP TRỜI!
Liệt Diễm Lão Tổ bên này cũng hoảng sợ nữa là vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị ương kia. Toàn thân ông ta như bị thiên lôi đánh trúng, tâm thần khiếp sợ tột độ, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, linh hồn phảng phất bị đánh tan trước uy áp này.
Rõ ràng... khí tức này mạnh đến mức đủ để khiến cả mộ thế giới chấn động, mà loại cảm giác như có một tồn tại ở sâu trong tinh không sắp sửa thức tỉnh và giáng lâm xuống nơi này liên tục dâng tràn trong lòng lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương và Vương Bảo Nhạc.
“Đừng có mà tỉnh lại thật nhé...” Trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng rung động
không thôi, lúc trước sở dĩ hắn không dùng tới Đạo Kinh nhiều là vì trong mấy lần dùng tới trước đó, cảm giác này đã vô cùng mãnh liệt. Thậm chí Vương Bảo Nhạc còn cảm thấy nếu mình cứ dùng mãi như thế thì e là tồn tại đó sẽ thật sự thức tỉnh.
Nhưng lúc này hắn cũng không quản được nhiêu nữa, theo một từ nhạc phụ vừa ra khỏi miệng khiến tất cả mọi người giật mình, Vương Bảo Nhạc bỗng quay đầu lại, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi trong chớp mắt. Trong lúc bỏ chạy hắn còn liên tục na di, toàn thân lập tức biến mất, khi xuất hiện lại đã ở cách đó mấy trăm dặm, sau đó lại tiếp tục na di!
Cùng lúc đó, vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương kia hãy còn đang run rẩy, mặc dù nhìn thấy Vương Bảo Nhạc bỏ chạy, nhưng ông ta lại không dám đuổi theo. Một mặt là khí tức này quá mạnh, cảm giác bản thân chỉ như một con kiến hôi, chỉ cân một suy nghĩ của đối phương là mình sẽ nổ tung khiến cho nỗi sợ trong lòng ông ta bộc phát
vô hạn. Mặc khác... thì là do câu mà Vương Bảo Nhạc nói ra khi nãy.
Một tiếng nhạc phụ cứu ta kia không thể không khiến cho vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương kia dao động đôi chút, nên trong lúc ông ta hoảng sợ chùn bước thì Vương Bảo Nhạc đã na di hơn bốn lần, kéo giãn được khoảng cách giữa hai bên ra hơn hai nghìn dặm.
Tất cả nói thì có vẻ chậm, nhưng lại diễn ra chỉ trong chớp mát, toàn bộ quá trình từ khi Đạo Kinh bộc phát cho tới lúc Vương Bảo Nhạc bỏ chạy không vượt quá nám giây. Đồng thời sức mạnh Đạo Kinh cũng vậy, sau khi Vương Bảo Nhạc bỏ chạy thì nó cũng dân tán đi, giống như chưa từng xuất hiện. Điêu này khiến cho vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương kia cảm nhận được thì không khỏi giật mình bất ngờ, sau đó lại trở thành biến sác, trong mắt lộ ra lửa giận còn điên cuồng hơn trước đó.
“Ngươi dám gạt ta!” lúc này vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương đây cũng lấy lại
tinh thần, biết rõ khí tức vừa rồi nhất định là ảo giác mà đối phương dùng một vài thủ đoạn nào đó tạo thành. Mặc dù ảo giác này rất chân thật, nhưng từ phản ứng của đối phương cũng đủ thấy tất cả những thứ đó đều là giả.
Cảm giác bị đùa bỡn thêm lần nữa khiến cho vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương này ngửa mặt lên trời gào thét, tóc tai bù xù giơ tay phải lên trảo một cái, bắt lấy thi hài do thiên đạo chúc phúc vỡ vụn biến thành. Không rõ ông ta dùng thuật pháp gì mà hai mắt của thi hài này đột nhiên mở ra, toàn thân lại hừng hực thiêu đốt rồi biến thành một sợi tơ đỏ như ẩn như hiện, hòa vào hư vô. Ngay sau đó, chúc phúc truyền tống của vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương này cũng biến mất, ông ta bước tới một bước, men theo sợi tơ đó để đuổi theo. Sát khí trong mắt và trên người đậm đặc vô cùng, giống như dù bây giờ có ngộ sát nhiêu hơn nữa thì ông ta cũng bất chấp, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Ấy chính là... bám xác tên đầu heo kia ra, bàng không ý niệm đó sẽ vướng mắc trong đàu, ảnh hưởng tới con đường tu hành của ông ta về sau!
Trong lúc vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương này đuổi theo, Liệt Diễm Lão Tổ thông qua mặt nạ để theo dõi toàn bộ sự việc vẫn rung động không thôi. Cho dù khí tức do Đạo Kinh dẫn dắt đã biến mất, nhưng ông vẫn vô cùng ngưng trọng chứ không h'ê có cảm giác như bị đùa bỡn như lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương kia. Ông mở to hai mắt, dần ngẩng đầu lên, không phải nhìn về phía ngôi sao nơi Vương Bảo Nhạc đang ở mà là sâu bên trong vũ trụ.
Hướng mà ông nhìn qua đúng là nơi phát ra dao động khủng bố đến mức khó mà hình dung bằng lời kia theo cảm thụ của mình.
“Hướng này... là bên ngoài đạo vực Vị Ương!” Liệt Diễm Lão Tổ thì thào xong thì lại im lặng.
“Có thể dẫn động khí tức của cường giả ít nhất cũng là cường giả bên ngoài... lại có thuật pháp Bản Nguyên của Trân Thanh Tử. Kẻ này...” sau một hồi lâu Liệt Diễm Lão Tổ mới thu hồi tầm mắt, khi nhìn v'ê phía Vương Bảo Nhạc trong màn hình thì ánh mắt lại đây thâm ý.
Cùng lúc đó, thứ cũng bị Đạo Kinh của Vương Bảo Nhạc làm chấn động còn có mặt nạ của chị đẹp đang ở trên người Vương Bảo Nhạc bản thể nằm trong quan tài dưới lòng đất chủ tinh Thần Mục. Lúc này mặt nạ cũng rung lên vài cái như có dấu hiệu thức tỉnh.
Vương Bảo Nhạc đương nhiên không biết những chuyện xảy ra ở chỗ Liệt Diễm Lão Tổ và chị đẹp. Lúc này, sau vài làn na di thì cảm giác nguy cơ sâu trong lòng hắn vẫn không hề biến mất. Vương Bảo Nhạc lại tiếp tục na di hai Lân, nhưng cảm giác đó vẫn tồn tại, cho dù hắn dùng thuật pháp Bản Nguyên để biến ảo thì cũng vậy, cảm giác bị người ta tập trung kia chẳng những không giảm bớt mà còn mãnh liệt hơn.
“Chuyện gì đây!” Trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thấy bất an, sau khi lại na di thêm lần nữa, hắn nheo mắt lại, hai tay bấm niệm pháp quyết rồi vung lên. Thân thể của hắn lập tức 'âm 'âm nồ vang, Yểm Mục Quyết toàn lực thi triển. Không phải lưu chuyển trong cơ thể của hắn mà là biến thành một con mắt khổng lồ xuất hiện sau lưng Vương Bảo Nhạc. Con mắt này ẩn chứa cảm giác lạnh lẽo, lãnh khốc vô tình, đồng thời nó còn mở to dưới sự khống chế của Vương Bảo Nhạc, tự nhìn v'ê phía bản thân hắn lúc này.
Vừa xem xong thì Vương Bảo Nhạc không khỏi biến sắc, bởi vì thông qua Yểm Mục Quyết, cuối cùng hắn cũng thấy được một sợi tơ đỏ mỏng chẳng biết đã xuất hiện trên người mình tự lúc nào!
sợi tơ này như sinh trưởng trong cơ thể của hắn, kéo dài ra ngoài, hòa vào trong hư vô.
Phát hiện này khiến Vương Bảo Nhạc thầm kêu không ổn, đầu óc nhanh chóng chuyển
động. Hắn biết rõ, chỉ cân còn sợi tơ này thì mình sẽ không thể nào chạy thoát được, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp, nên hiện tại hắn chỉ có hai lựa chọn mà thôi.
Một là tiếp tục na di bỏ chạy, tranh thủ kéo dài thời gian một canh giờ, khi nhiệm vụ chấm dứt thì thông qua mặt nạ để truyền tống khỏi đây.
Hai là... đại chiến một trận, liều chết với đối phương ở đây. Nếu như thắng... Vương Bảo Nhạc có cảm giác mình có thể nhờ trận chiến này để thành công đột phá tu vi, còn thất bại thì khỏi cần phải nói!
Vương Bảo Nhạc cũng chẳng suy nghĩ lâu lắm, trong mắt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn và điên cuồng, quyết đoán chọn con đường thứ hai. Bởi vì theo hắn thấy thì con đường thứ nhất sẽ có xác suất cực lớn là mình không thể kéo dài đến khi hết giờ, một khi tới lúc đó thì khó tránh khỏi việc đánh một trận.
Nếu đã vậy, thay vì chờ mình chạy đến kiệt sức không thể không đánh một trận, chẳng thà... ra tay liêu chết một phen ngay lúc này!
“Liêu mạng thôi!” vẻ hung tàn lóe lên trong mắt Vương Bảo Nhạc, thân thể của hắn dừng lại, đột nhiên xoay người giải trừ biến ảo, để lộ ra cái mặt nạ đầu heo kia. Đồng thời hắn còn giơ tay lên bấm niệm pháp quyết, dựa theo cách mà Liệt Diễm Lão Tổ đã chỉ lúc trước để kích phát thần thông nguyên rủa trong mặt nạ!
Thần thông nguyền rủa này cần thời gian để phát động, dù lúc này Vương Bảo Nhạc không có nhiêu thời gian cho lắm, nhưng vẫn đủ để chờ tới lúc phát động nguyền rủa. Hắn bấm niệm pháp quyết, trên mặt nạ lập tức xuất hiện vô số tơ máu với số lượng càng ngày càng nhiêu, tới cuối cùng đã trực tiếp lan ra khắp mặt nạ đầu heo, biến thành một đóa hoa màu đỏ trên đó!
Đóa hoa này có bảy cánh hoa, trên mỗi cánh đều như có một gương mặt hỉ nộ ái ố
khác nhau, đủ cả thất tình, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị. Đồng thời, chỗ mắt của mặt nạ cũng lộ ra ánh mắt sáng rực của Vương Bảo Nhạc.
Sau khi xác nhận nguýên rủa trên mặt nạ của mình có thể bộc phát bất kỳ lúc nào. Vương Bảo Nhạc giơ tay trái lên bấm niệm pháp quyết Tân nữa, con mắt màu đen do Yểm Mục Quyết biến thành ở sau lưng cũng ầm ầm xuất hiện.
Không dừng lại ở đó, giống như cảm thấy vẫn chưa đủ nên ý nghĩ trong đầu Vương Bảo Nhạc lóe lên một cái, lập tức có một ngọn lửa bừng lên ngập trời từ trên người hắn, đúng là Minh Hỏa!
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Vương Bảo Nhạc định khí ngưng thần, nhưng sát khí trong mắt lại vô cùng mãnh liệt. Nếu như so sánh nguyền rủa có thể làm suy yếu tu vi là trời thì sát cơ ngập trời của hắn lúc này đúng là vật đổi sao dời!
Nếu như ví sức mạnh giết chóc của Yểm Mục Quyết là đất thì sát cơ lúc này chính là long xà hiện thân!
Mà sự điên cuồng và hung tàn của Vương Bảo Nhạc lúc này chính là nhân phát sát cơ, trời long đất lở!!
Từng tiếng nổ vô thanh 'âm 'âm trỗi dậy xung quanh và trên người Vương Bảo Nhạc, khiến trời xanh biến chuyển, đất mẹ chấn động. Từ trình độ nào đó lại xem như vô tình bố trí cả một trận sát kiếp!
Một cảm giác huyền diệu bất giác tràn ngập xung quanh, Vương Bảo Nhạc cũng không để ý tới nó. Vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ đang nhanh chóng tới gần vốn có thể chú ý tới, nhưng do một số nguyên nhân khác quấy nhiễu nên ông ta như bị che mắt, không thể cảm nhận được sát cơ ở nơi này!
Bởi vì lúc này ánh mắt của Liệt Diễm Lão Tổ cũng nhìn v'ê phía Vương Bảo Nhạc, ông thấy được lựa chọn của Vương Bảo Nhạc, kết hợp với suy đoán của mình trước đó, trong mắt ông dần lộ ra vẻ tán thưởng ngày càng rõ ràng hơn.
“Tạm thời không nói tới quan hệ giữa tên này với ngoại vực và Trần Thanh Tử... Chỉ riêng phần quyết đoán này đã khá lắm rồi. Cho nên... lão phu sẽ giúp ngươi một Lân, nếu như ngươi thuận thể thành công thì xem như bắt đầu tạo hóa cùng lão phu!”
"filepos0017509127">

Bạn cần đăng nhập để bình luận