Tam Thốn nhân Gian

Chương 661

Chương 661Chương 661
Sư HUYNH CỨU
TA
Vương Bảo Nhạc trợn to mắt, mặc cho máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng, khí thế của hắn chẳng những không yếu đi mà còn tăng lên theo những lời được nói ra.
“Cái trò lịch luyện chết tiệt này chẳng vui chút nào. Trước đây ở rừng Mịch La, Tinh Xỉ thú là tọa kỵ của ông đây, ta muốn cái gì có cái đấy. Nếu không phải sư huynh muốn ta đến đây lịch luyện một phen thì ta cán bản chẳng thèm tới đây làm gì!”
Nói tới đây, Vương Bảo Nhạc ngồi dậy, lấy hai viên thú hạch của Tinh xỉ thú từ trong túi trữ vật ở trên người ra. Một viên đặt bên miệng để hấp thu chữa thương, còn một viên dùng để bôi lên vết thương.
Mặc dù lúc trước Vương Bảo Nhạc đã đưa vòng tay trữ vật của mình cho phân thân, nhưng do đã rút ra được bài học từ việc không đủ túi trữ vật, cho nên phẫn lớn các loại Pháp Binh gì gì đó cùng một số báu vật khác cất ở bên trong đã được hán chia ra và để trong rất nhiều túi trữ vật mang theo bên mình.
Lúc này, sau khi lấy nó ra, Vương Bảo Nhạc vừa hút vừa trừng mắt nhìn Du Nhiên Đạo Nhân.
“Mẹ kiếp, đúng là ta bị điên mất rồi, rõ ràng có rất nhiêu du tinh có thể mặc sức chơi đùa, tại sao ta lại đến Thương Mang Đạo Cung này cơ chứ?”
Vương Bảo Nhạc nhìn chẳm chằm vào Du Nhiên, lại ra sức hút một hơi từ viên thú hạch của Tinh xỉ thú ở trong tay, lời nói vang vọng khắp hang động khiến cho Du Nhiên Đạo Nhân đang lao nhanh tới gần nghe được đột nhiên dừng bước, mắt mở to giống như thấy quỷ.
Thân là tộc Vị ương, ông ta thuộc sự quản lý của đệ nhị thần vương, đương nhiên biết đệ nhất thẫn vương của tộc Vị Ương là tồn tại yêu nghiệt và kinh thiên động địa như thể nào. Cho nên, sau khi nghe được bốn chữ đệ nhất thần vương, ông ta liên cảm thấy chấn động tâm thần theo bản năng.
Ông ta vốn không tin lời Vương Bảo Nhạc nói. Dù sao thì địa vị của ông ta cũng không cao, tuy biết đệ nhất thần vương nhưng lại không biết tên của đệ nhất thẫn vương. Song lời Vương Bảo Nhạc nói cả vú lấp miệng em thì thôi, nhưng ba chữ rừng Mịch La tuyệt đối không phải là thứ Liên bang có thể biết được, thể mà Vương Bảo Nhạc lại nói ra được.
Thậm chí, việc lấy ra viên thú hạch của Tinh Xỉ thú cũng khiến Du Nhiên Đạo Nhân thấy chấn động trong lòng, ông ta lập tức cảm nhận được đây là thú hạch của hung thú Linh Tiên cảnh đại thành.
Loại thú hạch này bất cứ viên nào cũng gần như vô giá. Suy cho cùng, rừng Mịch La nổi tiếng với việc bao che khuyết điểm, thể mà Vương Bảo Nhạc lại lấy ra hai viên, một viên hút, một viên bôi, sự xa xỉ này khiến lòng Du Nhiên Đạo Nhân lại tiếp tục bị chấn động. Thế nhưng cho dù như vậy, ông ta vẫn bán tin bán nghi.
Mãi cho đến khi trong mắt Vương Bảo Nhạc đột nhiên ánh lên tia sáng sắc bén, nói ra một câu bằng ngôn ngữ thuộc về tộc Vị Ương, cũng chính là ngôn ngữ Minh Tông chính gốc, trong lòng Du Nhiên Đạo Nhân mới thật sự trào dâng sóng lớn.
“Ta nói cho ngươi biết, sư huynh ta đã ban phúc lên người rồi. Một khi ta chết thì hắn có thể lập tức định vị được ngôi sao này, với thần thông của mình, hắn có thể dễ dàng lội ngược thời gian. Do đó, cho dù ngươi có pháp thuật đặc biệt tránh được chúc phúc thì cũng chết chắc. Mẹ kiếp, nếu không tin ngươi có thể thử, xem sư huynh ta có đến hay không!”
Đoạn hội thoại cuối cùng này, Vương Bảo Nhạc gần như gào lên.
Du Nhiên Đạo Nhân lập tức trở nên rối loạn.
Trên thực tế, mặc dù trong Thương Mang Đạo Cung cũng có người biết ngôn ngữ của tộc Vị Ương, nhưng không thể nói được chuẩn xác đến thể, nhất định sẽ có khẩu âm gì gì đó. Nhưng Vương Bảo Nhạc chẳng những không hề có khẩu âm, thậm chí còn nói giống như tiếng mẹ đẻ của hắn. Điêu này khiến Du Nhiên nhanh chóng biển sắc, không nhịn được hỏi một câu.
“Ngươi có tín vật gì không?”
Mắt thấy hình như Du Nhiên Đạo Nhân đã bị mình hù dọa, trong lòng Vương Bảo Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ nghiêm nghị, sau khi vật lộn để đứng dậy, hắn nổi giận gào lên.
“Tín vật? Sư huynh ta không đưa tín vật, hắn chỉ bảo ta báo tên của hắn ở tộc Vị Ương, trong tinh không này, sẽ không có người nào dám làm tổn thương ta hết! Du Nhiên, chuyện ngày hôm nay, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng. Đạo cung ta có thể mặc kệ, nhưng Liên bang là nơi thí luyện của Vương Bảo Nhạc ta. Một tồn tại nhỏ nhoi dưới trướng đệ nhị thần vương của tộc Vị Ương mà cũng dám động vào ta à?”
Vương Bảo Nhạc biết Thương Mang Đạo Cung bị đệ nhị thần vương hủy diệt, đương nhiên cũng đoán ra được tộc Vị Ương truy sát cổ kiếm đồng xanh tám chín phẫn mười chịu sự quản lý của đệ nhị thần vương.
“Bây giờ hãy lập tức xin lỗi ta, sau đó dâng quà tạ lỗi của ngươi lên, ta có thể không nói chuyện này với sư huynh ta, hãy mang chiến hạm Tử Đạo của ngươi cút đi cho ta!”
Vương Bảo Nhạc bộc phát khí thế, lời nói của hắn vô cùng không khách khí. Hắn biết rẩt rõ thật ra mình còn có những lựa chọn khác, chẳng hạn như mượn đại kỳ của sư huynh để lôi kéo Du Nhiên Đạo Nhân, hoặc là đưa ra một số hứa hẹn, hoặc có thể để hai bên nói chuyện tử tế. Nhưng sau khi nghĩ vẫn là thôi, bởi vì nó không phù hợp với thân phận của hắn.
Sư huynh Tràn Thanh Tử của hắn với tư cách là đệ nhất thần vương, thông qua lời kể của chị đẹp về sự từng trải của hắn ta và sự ra tay trong rừng Mịch La, cùng với những nghe ngóng lúc trước của Vương Bảo Nhạc, đương nhiên biết đối phương là một người sát phạt quả quyết, kiêu ngạo hống hách đến mức không còn thiên lý gì nữa. Người như vậy, đương nhiên là bá đạo đến cực điểm. Mà mình với tư cách là sư đệ của hắn ta, nếu như dễ dàng mềm lòng, hiển nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Sự thật cũng đúng là như vậy. Đối với sự kiêu ngạo của Vương Bảo Nhạc, Du Nhiên Đạo Nhân mặc dù căm phẫn, nhưng lại
cảm thẩy đó là điêu hiển nhiên. Thậm chí, nếu Vương Bảo Nhạc không như vậy, ngược lại ông ta sẽ càng thấy nghi ngờ hơn. Mà hiện giờ hắn ngang ngược như vậy, mặc dù Du Nhiên Đạo Nhân vô cùng tức giận, nhưng ông ta thật sự có chút do dự.
Sự thật là Vương Bảo Nhạc đã rất khéo léo pha trộn một số từ ngữ mà người ngoài không thể hiểu được giống như chiến hạm Tử Đạo, đệ nhất thẫn vương... mà vừa rồi hắn hét ra vào trong lời nói của mình. Chính vì thế mà những chi tiết này lại càng khiến Du Nhiên Đạo Nhân bị hù dọa.
Nhưng ông ta không cam lòng, kế hoạch của ông ta là cúng tế Liên bang, bản thân dung nhập vào trong chiến hạm Tử Đạo và hóa thành một khối với nó, nhờ đó vừa khôi phục tu vi Hành Tinh cảnh, đồng thời có thề rảo bước tiến lên vị trí cao hơn trong tu hành bằng một cách tồn tại khác.
Nếu như đệ nhất thần vương ở đây thì không nói làm gì, đương nhiên ông ta sẽ run rẩy chịu thua. Nhưng hắn chỉ là một tu
sĩ Kết Đan, cho dù tự xưng là sư đệ của đệ nhất thần vương lại còn nói chuyện cả vú lấp miệng em, ông ta không thể tin và cũng không muốn tin.
Cho nên lúc này, trong khi nội tâm tranh đấu, trong mắt ông ta chợt lóe lên một tia sáng hung ác, cũng không biết nghĩ gì, cơ thể nhoáng lên, lao thẳng lên phía trên Vương Bảo Nhạc. Trong khi giơ một tay lên, tu vi 'âm 'âm bộc phát, hình thành sức mạnh nghiền ép có tính hủy diệt đánh v'ê phía Vương Bảo Nhạc, giống như muốn giết chết Vương Bảo Nhạc, giết chết hắn ngay tại đây!
Nhưng ngay khi ông ta giơ tay lên và hạ xuống, trong mắt của Vương Bảo Nhạc đã sớm có sự chuẩn bị đột nhiên ánh lên sự tàn ác, trong lòng thăm niệm đạo kinh, sau khi nhanh chóng niệm ra mấy chữ, hắn há miệng hét lớn.
Sư huynh cứu ta!
Gần như ngay lúc Vương Bảo Nhạc hé lên, theo đạo kinh vang lên trong lòng hắn, trời đất lập tức nổ vang, toàn bộ chiến hạm Tử Đạo rung động, toàn bộ Thương Mang Đạo Cung lắc lư, toàn bộ cổ kiếm đồng xanh cũng rung chuyển dữ dội. Một luồng ý chí đến từ nơi sâu nhất trong tinh không quét ngang tinh hà, hạ xuống hệ Mặt Trời, hạ xuống Mặt Trời, hạ xuống cổ kiểm đồng xanh và hạ xuống... căn hầm của chiến hạm Tử Đạo này!
Bùng nổ!
Ý chí mạnh mẽ này kinh khủng tột độ. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn mơ hồ nghe thấy một tiếng hừ lạnh khiến trái tim hắn chấn động mãnh liệt, thầm nghĩ không phải thật sự đã thức dậy đấy chứ...
Nhưng hiện giờ hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ có phải thức dậy hay không. Dù sao theo kinh nghiệm trước kia, khí tức này đến ngay lập tức và cũng biển mất ngay lập tức. Trong tình huống hiện tại, không gì hay hơn là lấy nó ra để dọa người.
Sự thật cũng đúng là như vậy. Du Nhiên Đạo Nhân suýt chút nữa thì bị dọa cho hồn bay phách tán, nhất là là sức mạnh kỳ lạ ẩn chứa trong đạo kinh này đã khiến tâm thần ông ta trong sự chấn động mãnh liệt sinh ra phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi, trong thần sắc lộ ra vẻ run sợ. Nhưng ông ta vẫn không lùi bước, trong mắt ánh lên sự điên cuồng quyết sống mái một phen, đánh thẳng về phía Vương Bảo Nhạc!
“Vương Bảo Nhạc, nếu ngươi thật sự là sư đệ của đệ nhất thẫn vương, chắc chắn ngươi sẽ có đòn sát thủ riêng. Khí tức mà ngươi triển khai ra mặc dù kinh khủng và đáng sợ, nhưng... lão phu không phục. Tới đây, chỉ cần ngươi có thể sống sót dưới một kích này, lão phu sẽ đi ngay lập tức! Còn bằng không... thì là ngươi đang nói dối!”
Du Nhiên Đạo Nhân đã phát điên, trong lòng ông ta thật ra đã tin sáu bảy phần, nhất là sức mạnh của đạo kinh đó càng khiến tâm thần ông ra run rẩy hơn, như thể có một giọng nói khác trong cơ thể
đang liên tục thét lên, tự nói với mình phải lập tức rời đi, nếu không chắc chắn sẽ chết.
Nhưng ông ta không thể không ra tay. ông ta đã lên kế hoạch lâu như vậy, tuyệt đối sẽ không cam lòng từ bỏ. Cho nên... nếu đó thật sự là số mệnh, lựa chọn của ông ta là nghịch mệnh, chấp nhận cái chết.
“Sao ông lại cố chấp như vậy chứ!”
Vương Bảo Nhạc trong lòng vô cùng buồn bực. Hắn cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình rất hoàn hảo, ngay cả đạo kinh cũng đã dùng đến rồi, nhưng không ngờ Du Nhiên Đạo Nhân này lại điên khùng đến vậy.
Tuy vậy, hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Dưới nguy cơ sinh tử mạnh mẽ tới cực hạn, dưới sự kinh hãi đển độ máu thịt toàn thân trở nên run rẩy, trong mắt của Vương Bảo Nhạc cũng ánh lên tia sáng điên cuồng!
“Liều mạng vậy!”
"filepos0014221495">

Bạn cần đăng nhập để bình luận