Tam Thốn nhân Gian

Chương 488

Chương 488Chương 488
Vương Bảo Nhạc THẬT MỆT TIM
Nghe Thái thượng Trưởng lão Lý Hành Văn nói vậy, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc thoạt nhìn thì vẫn bình thường, nhưng trong lòng lại giật thót, trong đầu xuất hiện vài nghi hoặc. Những lời Lý Hành Văn nói ra giống như ẩn chứa hàm ý nào khác.
Hàm ý này như mây mù che kín Thái Sơn, nhưng nếu thêm một điêu kiện tiên quyết vào thì tất cả lại rõ ràng hẳn, ấy chính là... Lý Hành Ván biết rõ chủ nhân của Minh Khí này là ai!
“Không phải chứ...”
Vương Bảo Nhạc chột dạ, nhưng lại nhịn không được mà suy nghĩ về lời của Lý Hành Văn theo hướng này. Nếu phân tích kiểu đó thì rõ ràng Lý Hành Ván đang nói, chủ nhân của Minh Khí này nhất định phải thể hiện sức mạnh khiến cho toàn Liên bang rung động và kính sợ, lại không mang theo ác ý gì, như vậy mới có thể khiến Liên bang hoàn toàn yên tâm, đồng thời cũng không dám sinh ra bất kỳ mưu đồ gì với Minh Khí này, ít nhất... thì trong thời gian ngắn sẽ không có.
Một khi không làm được như vậy hoặc khiến Liên bang sinh ra hiểu Lâm gì thì dù là bom phản linh hay trận pháp hệ Mặt Trời kia đều sẽ tập trung vào nơi này.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc thầm run, tranh thủ vỗ ngực thể hiện lòng trung thành đối với Liên bang của mình cho Lý Hành Văn xem, còn lớn tiếng nói.
“Thái thượng Trưởng lão gia gia, Bảo Nhạc hiểu rồi. Đệ tử vốn lần này không cùng xuống dưới, nhưng nay đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Liên bang chúng ta nhất định phải có thứ bảo bối đó thì ta phải đi theo mọi người để làm gương, cũng góp phần đóng góp cho Liên bang!!”
Nhìn Vương Bảo Nhạc tỏ thái độ như thế, Lý Hành Ván trợn mắt một cái, sau khi dò xét Vương Bảo Nhạc vài làn thì ông cúi đầu xem bản vẽ bố trí của Liên bang, có vẻ thuận miệng nói một câu.
“Chuyện lớn như thế, nếu như làm hỏng thì Tân sau chưa chắc là lão phu tới đây đâu.”
Nói xong, Lý Hành Văn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ phất tay kết thúc câu chuyện.
Vương Bảo Nhạc vội vàng rời khỏi, mãi cho tới khi rời khỏi chỗ của Lý Hành Văn thì hắn mới nhìn quanh, sau khi phát hiện không có ai để ý tới mình thì mới giơ tay lau mồ hôi trên trán, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán.
“Đành chịu thôi, mặc kệ có phải Thái thượng Trưởng lão đã đoán được gì hay không, lần này mình vẫn phải làm theo kế hoạch mới được!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi.
Minh Khí đã vào tay thì tuyệt đối không thể giao ra được, cũng không thể để người ta biết nó là của mình. Sau khi quay v'ê chỗ của mình, Vương Bảo Nhạc lập tức khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thôi diễn lại kế hoạch lần nữa, mãi cho tới khi xác định tất cả các bước đều không có vấn đề gì. Vì hiện nay trong đặc khu có quá nhiều người, phần lớn đều đang dõi theo hang thần binh nên vì đề phòng bất trắc mà Vương Bảo Nhạc không liên lạc với khí linh, chỉ im lặng chờ tới ngày chấp hành kế hoạch của Liên bang.
Chẳng bao lâu sau, khi Lý Hành Văn lại dẫn người tiến hành khảo sát hang thần binh thêm vài lần nữa. Trải qua luận chứng và nghiên cứu, thậm chí còn gửi số liệu v'ê Liên bang, cuối cùng cao tàng Liên bang và các thế lực khắp nơi quyết định đồng ý với phương án của Lý Hành Văn.
Quyết định ba ngày sau sẽ ra sức đánh tan bức tường ngăn cản đó, đồng thời cả bom phản linh, trận pháp hệ Mặt Trời hoặc cường giả Kết Đan của các thế lực khắp nơi đều toàn lực chuẩn bị, nhất là số lượng tu sĩ Kết Đan có mặt tại đặc khu đã hơn bảy mươi.
Phải biết ràng, tổng số lượng tu sĩ Kết Đan của Liên bang còn chưa tới hai trám người, nay lại hội tụ hơn một phẫn ba ở đây, lại có thêm tu sĩ Nguyên Anh Lý Hành Văn tự mình dẫn dắt. Sức mạnh cỡ này đủ để trấn áp và đè bẹp bất kỳ thế lực nào trong Liên bang.
Từ đây, có thể nhìn ra Liên bang xem trọng và quyết tâm muốn có thần binh Sao Hỏa này tới cỡ nào!
Sau khi vô số tu sĩ Kết Đan tới đây, cùng theo họ vào đặc khu còn có vô số tu sĩ Trúc Cơ và Chân Tức. Bọn họ có trách nhiệm trợ giúp và khai quật trong đợt khai thác thần binh Sao Hỏa này nên toàn bộ đặc khu cũng trở nên tưng bừng hơn hẳn trước kia.
Rốt cuộc, thời gian ba ngày chỉ chớp mắt đã qua, đến ngày cưỡng chế đánh tan bức tường cản trở nọ, vô số tu sĩ Trúc Cơ và chân tức ở bên ngoài hang thần binh đều chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ bức tường bị đánh tan thì sẽ nhảy vào bên trong.
Bên trong hang thần binh, dưới sự dẫn dắt của Lý Hành Ván, Vực chủ Sao Hỏa và những tu sĩ Kết Đan khác đều tập trung ở bên trong, bắt đầu tấn công bức tường nọ.
Chủ lực tấn công đương nhiên cũng là Lý Hành Văn, ông đứng bên ngoài vách tường, hai tay bấm niệm pháp quyết, dao động Nguyên Anh liên tục bộc phát từ trên người ông như hóa thành một thanh kiếm sắc bén liên tục đánh lên bức tường khiến nó rung chuyển dữ dội.
Mấy người Vực chủ Sao Hỏa cũng đồng loạt ra tay, chỉ trong thời gian ngắn, trong hang thần binh chỉ toàn tiếng 'âm 'âm vang vọng bốn phương.
Từ xa nhìn lại, trên bức tường có ánh sáng thuật pháp đủ màu lóe lên, khí tức pháp binh cũng tràn ngập cả không gian, đất trời rung chuyển.
Vương Bảo Nhạc cũng nằm trong số những người ra tay tấn công... Lúc này, hắn vừa ra tay vừa nhìn bức tường đã trở nên mỏng manh hơn, lòng thầm cảm khái. Dù hắn cảm thấy kế hoạch của mình gần như đã hết sức cẩn thận rồi nhưng vẫn thấy nao nao không yên.
“Aiz, mệt tim quá!”
Lòng thầm cảm thán, Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, tiếp tục đánh ra một đạo thuật pháp lên bức tường. Mặc dù hắn là người đứng đàu đặc khu này nhưng ở đây có rất nhiêu Kết Đan nên dù hắn không toàn lực ra tay thì cũng không bắt mắt lắm. Đây cũng là do Vương Bảo Nhạc cố ý, lúc ra tay hắn còn hô to vài câu với mấy vị tu sĩ Kết Đan ở bên cạnh.
“Mọi người cố gắng lên, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất để lấy cho được thần binh này, tăng thêm một phần chiến lực cho Liên bang chúng ta!”
Tu sĩ Kết Đan đứng bên cạnh Vương Bảo Nhạc là trưởng lão của Ngũ Thế Thiên Tộc, mặc dù ông ta khá ghét Vương Bảo Nhạc nhưng bây giờ xung quanh có nhiều tu sĩ như thế, ông ta cũng không tiện thể hiện ra mặt nên chỉ đáp qua quýt vài câu thì không để ý tới Vương Bảo Nhạc nữa.
Nếu đổi lại là lúc khác thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ quắc mắt tức giận, nhưng hiện tại dù ngoài mặt hắn có vẻ hưng phấn mà thật ra trong lòng lại đang run rẩy, chợt xuất hiện cảm giác dắt cướp vào nhà mình.
“Dắt cướp vào nhà mình thì thôi đi, lại còn phải giúp cướp tông cửa nữa chứ!”
Vương Bảo Nhạc buồn bực vô cùng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện có biết bao nhiêu là bom phản linh đang nhắm thẳng tới đây thì hắn lại tranh thủ thời gian ổn định khí tức để tiếp tục ra tay, đồng thời lại hò hét trợ uy giữa đám người.
Có khá nhiêu người nghe thấy tiếng hô hào của hắn nhưng không để ý lắm. Dù sao thì lúc này ai cũng hưng phấn cả, thậm chí còn có vài người la hét theo hắn, khí thế của phe Liên bang 'âm 'âm vút cao trong tiếng nổ mạnh.
Nhưng tiếng hô hào của Vương Bảo Nhạc rơi vào tai Lý Hành Ván đang ra sức tấn công bức tường ở phía trước thì ông lại thầm hừ lạnh một tiếng, linh thức quét qua thì thấy vẻ mặt hưng phấn của Vương Bảo Nhạc.
“Thằng nhãi này diễn kịch cũng giỏi đấy!”
Lý Hành Văn thầm nghĩ, thông qua phán đoán và tiếp xúc trước đây, trong lòng ông cũng đã có suy đoán. Tuy không biết tại sao Vương Bảo Nhạc lại làm được nhưng Minh Khí này nhất định có liên quan gì đó với Vương Bảo Nhạc.
“Nên nhắc thì cũng đã nhắc rồi, tên nhóc này cũng không phải ngốc, nếu như vẫn không thể xử lý tốt... thì cũng đành chịu thôi!”
Lý Hành Văn nheo mắt lại.
Thật ra, từ mấy ngày trước ông đã có thể đánh tan bức tường này rồi nhưng vẫn mượn cớ nghiên cứu và luận chứng để kéo dài thời gian, tranh thủ cho Vương Bảo Nhạc đủ thời gian để chuẩn bị. Có thể nói, ông đã làm hết sức mình rồi, nay tính toán thời gian, khí tức của Lý Hành Văn tràm lại, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, hai tay đột nhiên bấm niệm pháp quyết, miệng gầm nhẹ một tiếng.
“Các vị đạo hữu, hãy hội tụ thuật pháp của các ngươi ở chỗ lão phu đi!”
Nói đoạn, Lý Hành Văn giơ hai tay lên, có một màn sáng lập tức phát ra từ trên người ông, từ xa nhìn lại thì giống như tạo thành một quả cầu ánh sáng.
Sau khi mấy người Vực chủ Sao Hỏa quyết đoán đánh thuật pháp lên quả cầu đó thì nó lại càng sáng hơn, khí thế cũng tăng mạnh. Điêu này khiến cho tất cả mọi người phải giật mình kinh ngạc, Lân lượt ra tay. Dao động của quả cầu ánh sáng này lập tức tăng mạnh, một cỗ ý chí hủy diệt đột nhiên tràn ngập khắp nơi.
Vương Bảo Nhạc lại càng hoảng sợ hơn, tim đập thình thịch. Hấn cắn răng đánh ra một đạo thuật pháp lên quả cầu ánh sáng đó. Chẳng mấy chốc, sau khi mọi người tập trung sức mạnh vào quả cầu thì nó đột nhiên phát ra ánh sáng chói lóa như một mặt trời thu nhỏ. Cuối cùng, Lý Hành Văn gầm nhẹ một tiếng rồi hất tay lên, quả cầu ánh sáng này nhanh chóng biển đổi, lại hóa thành một thanh đao laze khổng lồ, sau đó ông lại đưa tay đón lấy nó, chém mạnh một cái về phía bức tường kia.
Tiếng 'âm 'âm kinh thiên động địa vang vọng khắp nơi, lúc này đột nhiên có tiếng răng rắc nứt vỡ vang lên, bức tường ngăn cản giống như không chịu nổi sức mạnh đó nên 'âm 'âm sụp đổ...
Nhưng ngay khi nó sụp đổ thì lại có một ánh sáng tím đột nhiên phóng ra từ bên trong bức tường, rõ ràng bên trong bức tường này vẫn còn một tầng phòng hộ nữa!
"filepos0010740921">

Bạn cần đăng nhập để bình luận