Tam Thốn nhân Gian

Chương 507

Chương 507Chương 507
TA MUỐN BÁO THÙ
LÚC này, trong biển dung nham nóng chảy, Vương Bảo Nhạc điêu khiển linh chu một đường lướt nhanh. Hắn không lập tức rời đi mà tìm kiếm một lượt trong biển lửa, sau khi bắt được hai con Hỏa Liệt thú xong thì mới ra khỏi biển lửa, bay lên không trung.
“Hỏa Liệt thú này rất khó bắt, cứ xuất quỷ nhập thần giữa biển lửa, chằng trách trông không khác gì con chuột, đúng là nhanh thật!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối, phải biết là trên đường quay về hắn đã tốn biết bao công sức mới bắt được hai con này.
Nếu như không có biển lửa, với tu vi của Vương Bảo Nhạc thì gần như có thể bắt hết toàn bộ Hỏa Liệt thú ở đây, nhưng nay chỉ có thể thở dài, sau khi đổi lấy chiến công thì quay về Thanh Hỏa đảo.
Trên đường đi hắn cũng thử gọi chị đẹp vài Lân, nhưng sau khi dung hợp mảnh vỡ thì thanh âm của chị đẹp ngày càng yếu, cuối cùng không còn đáp lại nữa, Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ chắc không phải chị đẹp giả chết, tám chín phần mười là đã thật sự ngủ say rồi.
“Không thể dựa hết vào chị đẹp như thế được, dù sao thì thứ quan trọng nhất với mình bây giờ cũng là chiến công...”
Nghĩ tới chiến công thì Vương Bảo Nhạc lại thấy đau đầu, mắt thấy bây giờ mình đã là giai cấp vô sản nên hắn lại nghĩ xem phải kiếm chiến công kiểu gì.
Trong lúc tự hỏi thì Thanh Hỏa đảo đã xuất hiện ở phía xa, Vương Bảo Nhạc lướt gió tới gàn, nhưng ngay lúc hắn sắp bay về động phủ thì chỗ bãi cát dưới chân núi đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh, kèm theo đó là một tiếng gầm lớn đầy thù hàn.
“Vương Bảo Nhạc, ta chờ ngươi đã lâu rồi, chịu chết đi!”
Trong lúc tiếng gầm này vang lên thì cái chuông lớn bị Vương Bảo Nhạc ném ra lúc trước bất ngờ nổ tung, thân ảnh Lương Long nháy mắt lao ra với tốc độ cực nhanh, khí thế kinh người, nhắm thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
Lúc này, hắn ta đã chuẩn bị đầy đủ, bên ngoài thân thể có vài thanh phi kiếm màu đen do pháp thuật tạo thành vờn quanh, trên đỉnh đầu còn có một núi đá khổng lồ, núi đá này như ẩn chứa từ lực, trong lúc bay tới khiến hư vô xung quanh vặn vẹo vô cùng kinh người. Trong tay Lương Long lúc này lại còn một quả bóng nước đỏ lòm như máu ngưng tụ lại, bên ngoài thỉnh thoảng lại có vài gương mặt hiện lên gào thét như muốn lao ra khỏi quả bóng nước khiến người ta thấy mà giật mình.
Thật ra, hôm qua là Lương Long đã có thể phá chuông rồi, nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn, mãi đến khi mình chuẩn bị đày đủ thì lại quan sát bên ngoài, chờ Vương Bảo Nhạc quay về.
Lúc này, Lương Long chắc mẩm là dù Vương Bảo Nhạc vẫn còn cái chuông lớn khiến người ta phát điên kia thì mình cũng không sợ, chuẩn bị đẫy đủ thế này thì hắn dư sức tránh né hoặc phá hủy nó. Lương Long kiêu ngạo ngẩng đầu lên, lộ rõ ý muốn báo thù, gầm lớn một tiếng lao tới, sắp sửa áp sát Vương Bảo Nhạc.
Nhưng đúng lúc này... Vương Bảo Nhạc nhíu mày lại, hắn ghét nhất là bị người ta cắt ngang mạch suy nghĩ, chưa kể, lúc này hắn đang nghĩ về đại sự kiếm chiến công, chẳng buồn động thủ với tên Lương Long này, thế nên chỉ mở vòng tay trữ vật ra, vung tay phải ném ra bảy tám viên thủy tinh to cỡ nắm tay.
“La ó cái gì, ngươi lớn họng thì tự mình chơi đi!”
Nói xong, bảy tám viên thủy tinh do Vương Bảo Nhạc ném ra đột nhiên tăng tốc, bắn thẳng về phía Lương Long.
“Vương Bảo Nhạc, lần này ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tu sĩ, tên thấp kém ngươi hãy chịu chết đi!”
Lương Long ngạo nghễ cười lớn, hai tay bấm niệm pháp quyết, núi đá trên đỉnh đầu của hắn chấn động một cái, tạo thành từng làn sóng mạnh lan đến chỗ những viên thủy tinh kia.
“Nát cho ta!”
Lương Long rống to, thân thể đang định phóng tới chỗ Vương Bảo Nhạc, thậm chí hắn đã định sẵn sau khi áp sát thì phải đánh kiểu gì, nhưng đúng lúc này... Sau khi những gợn sóng do núi đá kia phát ra va chạm với mấy viên thủy tinh của Vương Bảo Nhạc, mấy viên thủy tinh nọ đột nhiên chấn động mạnh, sau đó nổ tung!!
Không phải nổ tung thành phấn, mà là sau khi nổ tung thì vật chất bên trong xảy ra thay đổi nào đó, hóa thành một cái lưới lớn như băng dính, chụp thẳng về phía Lương Long.
Cái lưới này vô cùng quỷ dị, có thể vượt qua từ lực của núi đá phát ra, chỉ nháy mắt đã tới gân, Lương Long ngơ ngác vội vàng tránh né. Hắn có thể tránh thoát một hai cái lưới, nhưng không cách nào thoát được hết, đứng trước nguy cơ, Lương Long hét lớn, trực tiếp bộc phát bóng nước màu đỏ cùng với tất cả phi kiếm do thuật pháp tạo thành ở xung quanh để ngăn cản những cái lưới này.
Trong nháy mắt, toàn bộ pháp bảo thần thông của hắn đã va chạm với mấy cái lưới kia, nhưng lại không hề phát ra chút tiếng động nào. Sau khi va chạm thì cả thuật pháp lẫn pháp bảo đều mất hết hiệu quả, bị mấy cái lưới lớn này bao phủ, rơi bịch xuống, dính chặt trên mặt đất.
Thậm chí, ngay cả núi đá trên đỉnh đầu của hắn cũng bị hai cái lưới lớn bao phủ và dính chặt trên mặt đất, Lương Long nghệt mặt ra trước cảnh tượng này.
Thứ gì thế này!!
Hắn ta há hốc mồm ra nhìn, sau đó đồng tử co rụt lại, da đầu tê rần khi thấy Vương Bảo Nhạc từ đầu đến giờ vẫn chăm chăm đi thẳng không thèm dừng lại vừa tiện tay ném ra thêm bảy tám viên thủy tinh nữa.
Mớ thủy tinh đó ầm 'âm bay tới gàn hắn ta, Lương Long hoảng sợ toan tránh né nhưng không thể tránh thoát tất cả, cuối cùng mẩy viên thủy tinh đó nổ bùm bụp hóa thành mấy cái lưới lớn bao trùm lấy hắn, rơi bịch xuống đất, dính chặt trên mặt đất.
Lương Long mặt đỏ tới mang tai, hét lớn muốn giãy giụa, nhưng cái lưới này lại dính chặt như keo và vô cùng chắc chắn, mặc cho hắn giãy giụa cỡ nào cũng không thể làm được gì, tối đa chỉ kéo ra một đống sợi tơ mỏng, miễn cưỡng đứng dậy mà thôi.
Nhưng cơn ác mộng của Lương Long vẫn chưa chấm dứt mà chỉ mới bắt đầu, sau khi hắn ta miễn cưỡng đứng dậy thì Vương Bảo Nhạc lại bấm niệm pháp quyết một cái, mấy cái lưới lớn xung quanh lập tức bay tới, dán chặt lên người Lương Long như cái bánh ú.
“Vương... Bảo Nhạc...”
Hai mắt Lương Long đỏ quạch như máu, gào lên một tiếng ẩm ức nhất trong cuộc đời này của hắn ta. Hắn còn chưa gào xong thì đã bị vô số cái lưới kia bọc lại từng tầng, không thể nói tiếp được nữa...
Từ xa nhìn lại đã không thấy bóng dáng Lương Long đâu nữa, chỉ có một thân ảnh bị vô số thứ dính chặt như keo bao phủ toàn thân, dính cứng ngắc ở dưới đất, điên cuồng giãy giụa mà thôi...
Vương Bảo Nhạc lúc này cũng đã quay về động phủ, chẳng buồn nhìn Lương Long lấy một cái. Đối với hắn mà nói, dằn mặt tên Lương Long này không đáng để nhắc tới, nhưng trong mắt của tất cả tu sĩ Trúc Cơ trên Thanh Hỏa đảo này, nhất là đám người Chu Bưu thì những việc này lại khiến bọn họ kinh ngạc không nói nên lời, vừa đồng tình với Lương Long, vừa kính sợ Vương Bảo Nhạc vô cùng.
“Người này lợi hại thật, tiện tay ném vài thứ ra đã khiến Lương Long bất lực nằm im như thế...”
“Đây vẫn không phải điểm quan trọng nhất, các ngươi có thấy không, kiểu thủ đoạn ra tay của Vương Bảo Nhạc... đều khiến cho người ta... Nói thế nào nhỉ, chiếc chuông lớn lúc trước cùng với thứ không biết tên hôm nay đều khiển người ta ấm ức tới mức muốn chết quách cho rồi!”
“Sau này chúng ta đừng có dây vào hắn, tên này vừa âm hiểm lại còn thù dai nữa.”
Trong lúc đám người Chu Bưu run rẩy sợ hãi, cảm thấy Vương Bảo Nhạc vô cùng tà ác thì hắn đã quay về động phủ của mình, sau đó vắt óc suy nghĩ xem phải làm gì mới kiếm được thật nhiêu chiến công. Nhưng dù hắn đi tìm kiếm trên tấm bia đá nhiệm vụ bao nhiêu làn đi nữa thì nhiệm vụ có điểm chiến công cao nhất vẫn là lệnh bài thân phận.
Đúng lúc chuyện tìm lệnh bài cần phải vào khu vực thân kiếm, Vương Bảo Nhạc bắt đầu tìm kiếm tài liệu về cái này. Vài ngày sau, hắn cau mày thở dài, dựa theo tư liệu mà hắn có được thì phần thân kiếm chôn sâu trong Mặt Trời rất nguy hiểm. Dù là Kết Đan vào đó thì vẫn có nguy cơ bỏ mạng. Ở Thương Mang Đạo Cung, bình thường mọi người đều là lập nhóm đi với nhau, rất ít khi có người đơn thương độc mã đi vào.
Nay chị đẹp vẫn chưa tỉnh lại nên Vương Bảo Nhạc lại càng không dám chắc, thầm nghĩ nếu không tới lúc cùng đường thì nên đến thân kiếm tìm lệnh bài muộn một chút là hơn.
“Nhưng cứ như thế mãi cũng không phải cách...”
Vương Bảo Nhạc xoa trán, ánh mắt lóe lên hung quang, cân nhắc xem có nên đi cướp hay không... dù sao thì ngay ngoài cửa cũng có một tên kìa.
Nhưng một khi cướp xong mà không diệt khẩu thì phải bắt được điểm yểu của đối phương, còn phải đề phòng đối phương báo lên tông môn...
“Đau đầu quá đi mất!”
Vương Bảo Nhạc lắc đàu, lấy thẻ ngọc linh võng của bách tử ra, định xem những người khác đã lấy được bao nhiêu chiến công, liệu có cách nào dễ nhận được chiến công hay không.
Vừa mới mở ra thì hắn đã thấy được tin nhắn của Lý Di.
“Các vị đạo hữu, các ngươi hãy cố gắng lên, ta đã lấy được 600 điểm chiến công rồi!”
"filepos0011106014">

Bạn cần đăng nhập để bình luận