Tam Thốn nhân Gian

Chương 600

Chương 600Chương 600
ĐỀU LÀ CHIÊU TRÒ
Tẩt cả những huy hoàng của Thương Mang Đạo Tinh thuộc Thương Mang tinh hệ khi xưa đã trở thành quá khứ từ khi tộc Vị Ương giáng lâm từ rất nhiêu năm trước, ngôi sao phồn thịnh khi đó cũng hóa thành vùng đất hoang.
Dõi mắt nhìn lại, bầu trời không còn ánh sáng trong trẻo nữa mà chỉ có một màu xám xịt. Nếu có khả năng quan sát kỹ lưỡng thì sẽ phát hiện trong sương mù màu xám kia lại có vô số con côn trùng giáp xác màu xám cực nhỏ. Mắt thường không thể nhìn thấy những con côn trùng này, nay chúng đã phủ kín toàn bộ bầu trời Thương Mang Đạo Tinh với số lượng gần như vô biên vô hạn.
Bất kỳ sinh mạng nào cố gắng rời khỏi
hoặc tiến vào nơi này, nếu không có lệnh bài đặc biệt thì sẽ bị những con côn trùng này chui vào cơ thể chỉ trong nháy mắt. Dù tu vi cao đến Hành Tinh cũng sẽ bị nuốt chửng sạch sẽ, không thể làm được gì.
Dù sao thì đây cũng là khí tức còn sót lại trên người một trong mấy vị thần vương của tộc Vị Ương biến thành. Dù sau khi Thương Mang Đạo Cung bị tiêu diệt thì vị thần vương này đã rời đi, nhưng khí tức của hán vẫn tạo thành lớp tồn tại giống hệt như cấm chế này.
Đồng thời, non xanh nước biếc của nơi này cũng hóa thành non trơ nước đặc. cả rừng cây hay thành trì đều biến thành phế tích, vô số hung thú biến dị do tộc Vị Ương thả ra đã phân tán khắp nơi này. Đồng thời, lại có một tòa pháp khí hình chùy khổng lồ giống như thần binh, phát ra khí tức hủy thiên diệt địa đã cắm thẳng vào sơn môn của Thương Mang Đạo Cung.
Bổ ngọn núi khổng lồ xưa kia ra làm đôi, tòa pháp khí hình chùy khổng lồ kia lại
liên tục phát ra tia sáng yêu dị giữa vô số phế tích lầu các.
Trên ngôi sao này có chừng chín pháp khí như thế!
Chúng đều cắm sâu vào mặt đất, lấy chủ tinh này làm trung tâm để hút hết toàn bộ sức mạnh bản nguyên của Thương Mang Đạo Tinh.
Bởi vì trận pháp trước kia của Thương Mang Đạo Cung khiến cho cả tinh hệ của nó giống như một mạng lưới lớn, mà chủ tinh lại là trung tâm, nói nó là trái tim của nơi này cũng không hề ngoa, nên rút ra ở đây sẽ tạo thành ảnh hưởng cho cả tinh hệ.
Xung quanh pháp khí hình chùy này lại có vô số tu sĩ tộc Vị Ương, thậm chí còn có không ít người đang tuần tra ở đây. Nhiệm vụ của họ chính là tiêu diệt dư nghiệt còn sót lại của Thương Mang Đạo Cung.
Đồng thời, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có từng chiếc chiến xa cổ xưa bay qua, lại có cả đám cường giả tộc Vị Ương đứng trên
chiến xa, lạnh lùng nhìn xuống mặt đất.
Có thể nói, điêu linh, lạnh lẽo, tàn khốc chính là thứ duy nhất còn lại trên thế giới này. Mặc dù vẫn còn người của Thương Mang Đạo Cung phản kháng lại, nhưng tất cả đều vô dụng. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn ngôi sao lẫn tinh hệ này dần trở nên khô kiệt, mãi cho đến khi chết hẳn thì sẽ vị thần vương kia của tộc Vị Ương hái xuống tạo thành một tiêu bản.
Dù không thể thay đổi được gì nhưng vẫn dùng toàn bộ phần đời còn lại để giãy giụa và đối kháng, chính là ý chí duy nhất đến từ những người còn sót lại trên Thương Mang Đạo Tinh này.
Lúc này, trong một phế tích cách sơn môn của Thương Mang Đạo Cung một khoảng cách đột nhiên có dao động truyền tống xuất hiện. Dao động này xuất hiện quá nhanh nhưng lại biến mất trong chớp mắt nên chưa bị tộc Vị Ương phát giác, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc cũng xuất hiện.
Vừa mới hiện thân, chưa đợi Vương Bảo Nhạc kịp làm quen với hoàn cảnh nơi này thì trong đầu đã vang lên tiếng hét căng thẳng mà lại dồn dập của chị đẹp.
“Mau gục xuống!”
Vương Bảo Nhạc giật mình nằm rạp xuống đất theo bản năng. Cùng lúc đó, thân ảnh của chị đẹp cũng nhanh chóng biến ảo ra, cô bẩm niệm pháp quyết chỉ một cái, cả bản thân cô lẫn Vương Bảo Nhạc đều được bao trùm trong một luồng sương mù, hòa làm một thể với xung quanh.
Vừa mới làm xong những điêu này thì lại có một chiếc chiến xa 'âm 'âm bay đến từ trên trời. Ngay khi tới phía trên của nơi này thì lại có một tu sĩ tộc Vị Ương xuất hiện. Có thể nhìn ra tuổi của người này không lớn lắm, mặc khôi giáp màu xám, có sáu cánh tay và ba cái đâu, trên bộ giáp kia có rất nhiều dấu vết hư hại, nhưng đôi mắt lại sắc lạnh như băng.
Rõ ràng đây là một tu sĩ tộc Vị ương có kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú. Lúc này, sáu con mắt của hắn đang đảo qua xung quanh liên hồi, sau đó lại cẩn thận dò xét hồi lâu, thậm chí còn lướt qua không trung xung quanh một lúc rồi mới rời đi.
Mãi cho tới khi hắn đã đi thì Vương Bảo Nhạc cũng không dám cục cựa chút nào. Thực tế, mặc dù chị đẹp đã dùng màn sương kia bao trùm cả hai, nhưng tầm nhìn của Vương Bảo Nhạc vẫn không h'ê bị ảnh hưởng, vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ trên trời, đương nhiên cũng thấy được từng đợt khí tức còn mạnh mẽ hơn cả Phùng Thu Nhiên phát ra từ trên người của tên tộc Vị Ương kia, đây chính là khí tức của Thông Thần.
Lại chờ thêm một nén nhang nữa, chị đẹp vừa muốn động đậy thì ánh mắt của Vương Bảo Nhạc đã lóe lên, nhanh chóng lên tiếng trong đầu.
“Đừng cử động, chờ thêm nửa canh giờ nữa đi!”
Chị đẹp nghe vậy thì lại im lặng ngồi chờ, sắp được nửa canh giờ thì chiếc chiến xa vốn đã rời đi trên bầu trời lúc này lại đột nhiên quay về kiểm tra xung quanh và mặt đất. Lúc này, tên tộc Vị Ương kia giơ tay lên bấm niệm pháp quyết một cái, trước mặt lập tức xuất hiện một bản đồ hư ảo.
Bản đồ đó đúng là hình chiếu của khu vực này, sau đó hắn lại tiến hành so sánh một phen, sau khi xác định không có gì khác biệt thì tên tu sĩ tộc Vị Ương này mới quay đầu rời đi thật sự.
Có thể tưởng tượng được, nếu như lúc nãy Vương Bảo Nhạc cử động, chỉ cần có bất kỳ sai sót nào khiến cho nơi mà họ ẩn nấp xuất hiện khác biệt nhỏ nhất thì cũng sẽ bị phát hiện ngay. Một khi bị phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi chờ thêm một lúc thì Vương Bảo Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, ý bảo chị đẹp có thể thu hồi lớp che mắt. Đồng thời,
“Đừng cử động, chờ thêm nửa canh giờ nữa đi!”
Chị đẹp nghe vậy thì lại im lặng ngồi chờ, sắp được nửa canh giờ thì chiếc chiến xa vốn đã rời đi trên bầu trời lúc này lại đột nhiên quay về kiểm tra xung quanh và mặt đất. Lúc này, tên tộc Vị Ương kia giơ tay lên bấm niệm pháp quyết một cái, trước mặt lập tức xuất hiện một bản đồ hư ảo.
Bản đồ đó đúng là hình chiếu của khu vực này, sau đó hắn lại tiến hành so sánh một phen, sau khi xác định không có gì khác biệt thì tên tu sĩ tộc Vị Ương này mới quay đàu rời đi thật sự.
Có thể tưởng tượng được, nếu như lúc nãy Vương Bảo Nhạc cử động, chỉ cần có bất kỳ sai sót nào khiến cho nơi mà họ ẩn nấp xuất hiện khác biệt nhỏ nhất thì cũng sẽ bị phát hiện ngay. Một khi bị phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi chờ thêm một lúc thì Vương Bảo Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, ý bảo chị đẹp có thể thu hồi lớp che mắt. Đồng thời,
không cần Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì chị đẹp cũng đã bấm niệm pháp quyết, thi pháp ở nơi mà bọn họ vừa mới xuất hiện khi nãy khiến cho nơi này không có bất kỳ khác biệt nào dù là nhỏ nhất. Lúc này, Vương Bảo Nhạc mới cười khổ.
“Chị ơi, nơi này nguy hiểm quá...”
“Đừng lo, có ta giúp đỡ ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không có vấn đề gì đâu... Bây giờ ta sẽ rút một số pháp tắc bản nguyên của Thương Mang Đạo Cung còn lại trên hành tinh này, tạm thời bao phủ trên người ngươi, như vậy thì có thể thay đổi vẻ ngoài của ngươi, hóa thành bộ dạng của tộc Vị Ương. Do có pháp tắc của nơi này tăng cường nên dưới Hành Tinh cảnh sẽ không thể nào nhìn ra sơ hở!” Chị đẹp nói nhanh, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô cảm thấy mình nắm chắc có thể giúp Vương Bảo Nhạc hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu như đổi lại là ngôi sao khác, với trạng thái của cô hiện nay thì khó mà làm được
điêu này, nhưng chủ tinh của Thương Mang Đạo Cung thì lại khác. Với địa vị của cô ở Thương Mang Đạo Cung thì có thể làm được điêu này, dù nơi đây đã trở thành phế tích thì vẫn vô cùng quen thuộc với cô.
Lúc này vừa nói xong, không đợi Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì cô đã giơ hai tay tiếp tục bấm niệm pháp quyết ấn mạnh xuống đất. Dưới một cái ấn này, dù mặt đất không hề rung chuyển gì, nhưng lại có từng tia sáng len lỏi ra từ trong lòng đất, giống như nguồn sáng đã lu mờ đi nhiêu nên ánh sáng chiếu ra cũng rất yếu. Một lúc lâu sau mới tạo thành một quả cầu to cỡ nắm đẫm.
Ngay khi nhìn quả cầu ánh sáng này thì tâm thần của Vương Bảo Nhạc đột nhiên chấn động, như thấy được vô số thân ảnh tu sĩ, vô số thuật pháp. Thậm chí, hắn còn thấy vô số sợi tơ đang liên kết mọi thứ lại với nhau giữa những thuật pháp và thân ảnh kia. Nói đúng hơn thì những thuật pháp khác nhau đều do một sợi tơ khác nhau tạo thành.
Sâu hơn nữa thì Vương Bảo Nhạc không thể thấy được, nhưng thứ kia đã là cực hạn mà hắn có thể nhìn thấy được. Đâu óc của hắn thoáng cái đã bùng nổ. Cùng lúc đó, chị đẹp lại nhanh chóng ấn quả cầu ánh sáng này lên giữa mi tâm của Vương Bảo Nhạc.
Thân thể của Vương Bảo Nhạc đột nhiên chấn động mạnh, nháy mắt đã phình to ra, liên tục biến đổi. Chỉ trong vài giây mà thân thể của hắn đã cao lớn hơn hằn, hai bên cổ xuất hiện thêm hai cái đầu, xung quanh thân thể lại mọc ra thêm bốn cánh tay.
Cảnh tượng này khiến cho chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy không dám tin. Chị đẹp nhoáng cái đã biến mất, sau khi quay về mặt nạ thì lại dặn dò Vương Bảo Nhạc ở trong đầu.
“Chỉ có thể biến ảo tới cỡ này thôi, tên nhóc nhà ngươi phải phản ứng nhanh, đừng để lộ chân tướng. Tộc Vị Ương rất ít khi nói chuyện với nhau, ta có thể nghe hiểu ngôn
ngữ của chúng nên sẽ phiên dịch cho ngươi, bây giờ ngươi cứ đi theo chỉ dẫn của ta đi.”
“Yên tâm, ta biết cách đây không xa có một con đường bí mật, nối thẳng tới nơi sâu nhất trong phế tích sơn môn của Thương Mang Đạo Cung. Vật phẩm nhiệm vụ chỉ định của ngươi cùng với nơi để luyện chế vỏ kiếm cũng ở chỗ đó.
“Là cô ấy muốn lấy phiến đá kia rồi...”
Vương Bảo Nhạc cười khổ thầm nghĩ, nếu như đến bây giờ mà hắn vẫn không hiểu rõ mọi chuyện thì không phải là tòng nhị tước của Liên bang rồi. Rõ ràng thí luyện này là chị đẹp lợi dụng cách gì đó để thay đổi nhiệm vụ, phiến đá đó không phải vật phẩm cần thiết cho thí luyện đệ ngũ cung, mà là bản thân cô ấy cần nó.
Thế nên mới để mình tới đây, lại lấy việc luyện chế vỏ kiếm ra dụ mình. Chẳng qua, chuyện đã đến nước này, Vương Bảo Nhạc đành hít sâu một hơi, tròng mắt đảo một vòng, thầm nghĩ lúc này mà không chơi chiêu thì đúng là có lỗi với bản thân mình quá. Vậy nên, hắn mới thầm trao đổi với chị đẹp ở trong đầu bằng giọng điệu vô cùng thâm tình.
“Chị đẹp, Bảo Nhạc không ngốc... Nhưng vì chị, chuyện gì em cũng nguyện làm, dù có vào núi đao biển lửa, tan xương nát thịt...”
"filepos0012983282">

Bạn cần đăng nhập để bình luận