Tam Thốn nhân Gian

Chương 393

Chương 393Chương 393
MỤC TIÊU: ĐẠI sư PHÁP BINH
Vương Bảo Nhạc biết rõ như lòng bàn tay về thái độ và hành vi hống hách kiêu ngạo của ba người Trần Mộc. Lúc này, hắn vừa xoa đầu con lừa vừa nheo mắt suy tư, cảm thấy ba người Trần Mộc hẳn phải nên cảm tạ công ơn đào tạo và đề bạt của Liên bang dành cho bản thân hắn, bằng tính tình của hắn thì e là đã chạy qua tẩn cho cả ba một trận rồi.
“Bây giờ mình đã là đại nhân vật rồi, đại nhân vật ấy mà, không thể hở một chút là xắn tay áo đi đánh người được. Mày nói xem có đúng không hả Cút Đi?”
Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng, ra vẻ trầm tĩnh thản nhiên nói, sau đó lại vò con lừa một cái.
Con lừa cảm thấy vô cùng tủi thân, nó chẳng qua chỉ chơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát nên mới quay về, đi ngang qua khu văn phòng của Vương Bảo Nhạc, chưa đi được bao lâu đã bị Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng dàn mặt, không thể không chạy đến bên cạnh hắn, để mặc cho Vương Bảo Nhạc xoa nắn cào cấu. Nhưng, dù trong lòng bất mãn đến đâu thì nó cũng không dám ho he chút nào, lúc này, nghe Vương Bảo Nhạc hỏi thì nó lập tức nhe răng gật đầu lia lịa, ra vẻ ngoan ngoãn như thể đang đáp... Ngươi nói đúng lắm...
“Đại nhân vật ra tay đối phó với đám tiểu tốt này đều sâu hiểm khó dò, không làm thì thôi, một khi đã ra tay thì phải chớp nhoáng, một kích đắc thắng!”
Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng cảm thấy có lý, trong lòng cũng khoái trá hẳn ra. Hắn cảm thấy sự hiểu biết của mình về tự truyện quan lớn lại thâm sâu thêm một lúc.
Nhưng nhớ tới sự kiêu ngạo của ba người Trần Mộc lúc này thì hắn vẫn thấy khó chịu nên liếc mắt nhìn con lừa một cái, ra dấu cho nó là thỉnh thoảng có thể đến tân khu của ba người Trần Mộc để ăn cơm.
Sau khi thấy ánh mắt của Vương Bảo Nhạc, mặc dù con lừa này rất thông minh, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một con lừa, còn chưa đến trình độ thành tinh nên đần thối ra, không lĩnh ngộ được dụng ý của Vương Bảo Nhạc, thế là Vương Bảo Nhạc lại nhíu mày sút cho nó một cú.
Một cú này đá ra còn nghe cả tiếng xé gió vun vút, ngoại trừ tu vi của bản thân Vương Bảo Nhạc ra thì nhục thân cường hãn, cùng với đôi chân thon thả của hắn đều khiến một cước này có khí thế vô cùng kinh người.
Có lẽ bị khí thế của một cước này dọa sợ nên chỉ trong nháy mắt con lừa đã thông minh đột xuất, hiểu được dụng ý của Vương Bảo Nhạc, vội kêu to một tiếng rồi gật đầu lia lịa.
Thấy con lừa đã hiểu, một cước này của Vương Bảo Nhạc dừng lại ngay sát bên người nó, đang nghĩ xem có nên đá ra hay không, nhưng hắn lại thấy mình là một người chủ hòa ái nên ho khan một tiếng rồi không đá nữa, sửa thành xoa đầu con lừa.
“Ngoan lắm, Cút Đi, làm chuyện này cho tốt đấy nhé!”
Bị Vương Bảo Nhạc xoa đầu dịu dàng, lại nghe hắn thủ thỉ dặn dò như thế, con lừa đột nhiên thấy cảm động. Nó thoáng cảm giác, tuy rằng vị chủ nhân này rất hung dữ nhưng đôi khi lại rất tốt với mình nên không biết nó nghĩ gì mà lại thè lưỡi liếm tay Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó xoay người chạy thẳng ra cửa trong vẻ kinh ngạc của Vương Bảo Nhạc.
“Chuyện gì thế này?”
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác. Hắn không ngờ con lừa lại liếm mình nên đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ nhìn bóng lưng con lừa đang phóng thẳng tới tân khu của đám Trần Mộc, sau đó như sực hiểu ra.
“Đây là biểu hiện bản năng thể hiện sự kính yêu của nó dành cho chủ nhân của mình, đồng thời do chủ nhân có muộn phiên nên nó chủ động muốn chia sẻ và báo thù cho cho chủ nhân. Đúng là một con lừa ngoan!”
Vương Bảo Nhạc lập tức vui mừng, thầm nghĩ đúng là roi đòn ra con hiếu...
Trong lúc cảm khái, Vương Bảo Nhạc lại nhớ hết hành vi càn quấy của ba người Trần Mộc, sau đó bắt đầu tu luyện như thường. Nay tu vi của hắn đã là Trúc Cơ hậu kỳ, cũng do có sự tồn tại của trận pháp nên mỗi lần tu luyện đều có thể hấp thu Minh Khí bên trong hang thần binh khiến cho tốc độ tăng lên không ít.
Điêu này giúp cho tu vi của hắn cơ hồ tăng lên theo mỗi ngày, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng cực kì mong chờ vào tương lai. Hắn biết rõ, ngay khi khung trận pháp được hoàn thiện thì tốc độ tu luyện của mình sẽ lên tới trình độ không tưởng.
Dù đổi với các tu sĩ, từ Trúc Cơ hậu kỳ đến đại viên mãn không có nhiều đường tắt nào, cần phải có quá trình từ từ tích lũy, nhưng Vương Bảo Nhạc có lòng tin ràng, với sự giúp đỡ của trận pháp thì tốc độ tu luyện của mình sẽ tăng lên gần như vô hạn.
Sau khi Phó Thành chủ và ba người Trần Mộc đến thì tốc độ xây dựng tân thành cũng bước vào giai đoạn phát triển nhanh.
Mặc dù ba người Trần Mộc là khu tự trị nhưng có bài học từ Lý Di nên việc xây dựng và phối hợp hoàn thành trận pháp đều rất đạt chuẩn. Tuy nói là quản lý tự trị nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tu luyện của Vương Bảo Nhạc.
Cứ thế, thời gian lại thấm thoắt trôi qua, nếu như nhìn từ trên xuống thì sẽ thấy vô số nhân viên vùi đầu làm việc. Nhờ bọn họ ra sức xây dựng mà nền móng của một tòa thành khổng lồ đã từ từ thành hình, lại ngày một rõ ràng hơn.
Đồng thời, ngoài việc tu luyện thì Vương Bảo Nhạc cũng không hề chậm trễ việc luyện khí. Tất cả pháp khí của hắn đều được thăng cấp lên đến trình độ pháp khí cấp sáu, ngay cả pháp khí bản mệnh của hắn cũng lên đến cấp năm, mặc dù còn cần rất nhiêu tài nguyên mới có thể lên đến cấp sáu nhưng Vương Bảo Nhạc tin chắc là trong vòng vài tháng nữa nhất định có thể tăng pháp khí bản mệnh lên.
Vỏ kiếm bản mệnh lên đến cấp năm đã xuất hiện một số thay đổi sau khi trải qua nghiên cứu của Vương Bảo Nhạc. Số lượng muỗi đã táng lên gấp đôi, biến thành mười tám con!
Khi mười tám con muỗi này bay ra, Vương Bảo Nhạc phát hiện khoảng cách tối đa giữa mình và chúng lại táng lên rất nhiều, đồng thời sau khi thí nghiệm xong Vương Bảo Nhạc lại mừng rỡ phát hiện chiến lực của chúng nó không hề tầm thường, mỗi con đều có thể so với Chân Tức trung kỳ.
Quan trọng nhất chính là chúng nó có thể sống lại gần như vô hạn, chỉ cần sức mạnh chống đỡ bên trong vỏ kiếm bản mệnh của Vương Bảo Nhạc không cạn khô thì hắn chẳng khác gì sở hữu một quân đoàn Chân Tức di động bên người.
Ngoài ra, điều mà Vương Bảo Nhạc quan tâm nhẫt chính là ba con muỗi kỳ dị bên trong vỏ kiếm bản mệnh của mình, trong đó, mặc dù con muỗi màu xám đã dung hợp với con lừa, nhưng nay nó đã nuôi ra được thêm một con nữa. Theo như Vương Bảo Nhạc suy đoán thì có lẽ con muỗi thứ hai này có thể giúp mình khống chế thêm một con hung thú khác nữa.
Riêng hai con muỗi tím và muỗi đen còn lại... thật ra chúng nó mới là thứ khiến Vương Bảo Nhạc kích động và thèm khát nhất. Hán biết rõ sự lợi hại của hai con muỗi này, nhưng dù vỏ kiếm bản mệnh đã lên đến cấp năm thì vẫn không thể nào điêu khiển được chúng nó.
Dù trong lòng vẫn lấy làm tiếc nuối nhưng Vương Bảo Nhạc có cảm giác rất mãnh liệt là chỉ cần vỏ kiếm bản mệnh thăng cấp thì mình nhất định có thể khống chế hai con muỗi này!
Luyện khí đến đây, vấn đề trước mặt Vương Bảo Nhạc ngoại trừ tiếp tục thăng cấp pháp khí bản mệnh ra thì lại có một mục tiêu khác khiến hắn vừa nghĩ tới đã thấy kích động không thôi!
Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được lời răn được khắc trên tảng đá lớn ở Pháp Binh hệ mà mình nhìn thấy ngay khi vừa bước vào Đạo viện Phiêu Miễu!
“Thế gian có vạn đạo, dùng pháp khí khắc chế, lấy linh bảo chế luyện, nếu không có kết quả, dùng thăn binh trảm đứt”
“Một và hai là pháp khí, dưới cấp sáu là linh bảo, cấp bảy thì chính là... Pháp binh!”
“Bây giờ, cuối cùng ta cũng đến trình độ có thể thử luyện chế pháp binh rồi!!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, hai mắt sáng ngời, vừa nghĩ tới chuyện mình có thể nghiên cứu và thử luyện chế pháp binh thì hán lại kích động khó dằn, nhưng hắn cũng hiểu rõ quá trình nghiên cứu và thử luyện chế pháp binh nhất định sẽ tốn rất nhiều tài nguyên.
Vậy nên, lúc này, ngoại trừ việc luyện chế thế nào thì món pháp binh đầu tiên mà hẳn thử luyện chế ra không thể quá phức tạp. Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cho ra quyết định.
“Món pháp khí đầu tiên mà mình luyện chế ra sẽ là... cái loa vậy!”
Nghĩ tới đây, ý chí trong lòng Vương Bảo Nhạc lại sục sôi. Hẳn khá thích loa, mà bản thân mấy cái loa ấy cũng từng phát huy biết bao công dụng vượt bậc trên đường phát triển của hắn, bảo vật kỳ dị cỡ này, Vương Bảo Nhạc cảm thấy nếu như bản thân lại là một món pháp binh thì uy lực của nó nhất định sẽ cực kì khổng lồ, đủ để rung chuyển bốn phương.
Trong đâu hắn không khỏi tưởng tượng đến cảnh mình cầm loa pháp binh, hét to một tiếng sẽ khiến xung quanh nổ mạnh, tất cả địch nhân đều bị ù tai hoa mắt, choáng váng không thể trụ nổi, thế là suy nghĩ chế tạo một món pháp binh loa của hắn lại càng kiên định hơn.
Trong niêm tin kiên định này, do có thân phận Thành chủ chính tam tước và điều kiện tiên quyết là có dư tài nguyên, Vương Bảo Nhạc bắt đầu tiến hành điên cuồng nghiên cứu chế tạo pháp binh.
Hắn vốn là binh tu vĩ đại của Pháp Binh các, đồng thời căn bản luyện khí lại vô cùng vững chắc, từng bước mày mò luyện đến lục phẩm, bản thân hắn cũng có sáng tạo trong việc phát minh, lại có tạo nghệ cực cao trong việc thôi diễn hồi văn. Có thể nói, tất cả đều rất xuôi chèo mát mái, dù việc nghiên cứu pháp binh tiến hành khá chậm nhưng phương hướng lại vững chắc, ổn định phát triển từng chút một.
Ngoài ra, Pháp Binh chiến đao cấp bảy cũng trở thành trọng điểm tham khảo của Vương Bảo Nhạc. Hắn biết rõ, một chính tam tước có thể luyện chế ra được pháp binh, dù không đến Kết Đan thì vẫn sẽ có địa vị không hề tầm thường.
Thậm chí có thể nói, một khi luyện ra được pháp binh thì dù không có bốn đạo viện chống lưng, thân phận và địa vị của Vương Bảo Nhạc hắn cũng đủ sức gánh vác một phương!
Trong biết bao nhiêu pháp binh tu của Liên Bang, chỉ có những người luyện chế ra được pháp binh mới có thể được gọi là đại sư!!
"filepos0008830034">

Bạn cần đăng nhập để bình luận