Tam Thốn nhân Gian

Chương 468 HỘP ĐÁ THẦN BÍ

Chương 468 HỘP ĐÁ THẦN BÍChương 468 HỘP ĐÁ THẦN BÍ
Nhìn đống thu hoạch trước mắt, dù Vương Bảo Nhạc thân là pháp binh tu, trước kia đã tốn vô số tài liệu để luyện chế pháp khí và Pháp Binh, thậm chí hắn tự thấy mình đã xem như trải qua bao sóng to gió lớn, cũng có thể tính là nhà giàu một phương, nhưng vẫn bị thu hoạch lần này làm cho rung động khó nói nên lời.
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn, nhìn đống đồ này và không ít tài liệu dùng cho việc luyện đan và luyện khí trong ba cái túi trữ vật nọ. Tuy có rất nhiều thứ hắn không biết là gì, nhưng dựa vào mức độ nồng đậm của linh khí trên đó thì không khó để đoán được bất kỳ món nào trong số này đều có giá trị vô cùng kinh người.
“Đây rõ là cướp tiên mà...”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc dẫn sáng bừng lên. Hắn cảm thấy đây là một con đường làm giàu nhanh, tuy rằng nguy hiểm khá lớn, nhưng chỉ cần thành công thì đủ để làm một lần án mười nám.
“Chắc trong này chỉ có một phàn là của Liên bang thôi, còn lại là ba tên này cướp được ở chỗ khác...”
Vương Bảo Nhạc cố gắng hít thở đều lại, trong mắt cũng dần tỉnh táo hơn. Sau khi nhìn đống đồ này xong thì hán lại quét mắt nhìn ba khí linh phía sau, tiếp theo lại nhìn xung quanh, trong lòng bắt đàu suy nghĩ.
“Nếu như mình nói chuyện đã giết ba tu sĩ Nguyên Anh ngoài hành tinh ra thì nhất định sẽ lập công lớn, đủ cho mình thăng chức. Càng khỏi cần nói tới chuyện giúp Liên bang cướp lại Tinh Nguyên, nhưng chuyện này không thể nói ra được...”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy xoắn xuýt. Hán dám chắc, chỉ cần mình dùng việc này để xin lĩnh công thì nhất định sẽ để lộ chuyện của Minh Khí, thậm chí nhất định sẽ rước
tới nhiều phiên toái cho bản thân.
Mặc dù những phiên toái ấy còn chưa đến mức khiến mình mất mạng, nhưng cũng đủ làm cho mình sứt đầu mẻ trán, đồng thời cũng sẽ để lại hậu hoạn. Giống như trong tự truyện quan lớn có nói, phải tin vào lòng tốt của con người, nhưng đừng nên đi đánh cược với lòng tốt ấy, cũng đừng cho người khác cơ hội làm điêu xấu xa.
Bằng không cuối cùng nhất định sẽ trả giá đát, không chỉ bản thân mà còn có bạn bè và trưởng bối vốn sẽ không làm bậy đó.
Trầm ngâm một lúc, Vương Bảo Nhạc thầm hạ quyết định, mình sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ người nào biết, còn tài nguyên của Liên bang, tạm thời mình cứ lấy dùng trước, sau này có cơ hội thì trả lại là được.
Vương Bảo Nhạc không phải thánh nhân, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, lúc này hạ quyết định xong thì không xoắn xuýt nữa mà lập quay sang nói với ba khí linh.
“Trong số này có đồ càn thiết để sửa chữa Minh Khí không?”
Lão giả quốc sư nhìn đống đồ kia mà thèm, đứa bé trai cũng vậy, nhưng trước đó Vương Bảo Nhạc đã định ra kể hoạch sẽ sửa chữa Minh Chu trước nên dù hai người bọn họ có thèm nhỏ dãi thì cũng chỉ có thể nhìn cho đỡ nghiện mà thôi. Đại hán khí linh của Minh Chu đứng bên cạnh như phân tích và cân nhắc, cuối cùng mới trầm giọng đáp lại Vương Bảo Nhạc.
“Chủ nhân, dựa theo lý luận thì những thứ này đều có thể dùng để sửa chữa Minh Chu, nhất là tòa Tinh Nguyên nọ, dù phẩm chất khá tầm thường nhưng vẫn có thể giúp ích được khá nhiêu trong công cuộc sửa chữa Minh Chu.”
“Kinh khí và công dụng đặc biệt của đám tài liệu luyện khí và luyện đan kia cũng có trợ giúp lớn cho minh chủ, đám linh tinh còn lại thì cứ phân giải nó, lấy tinh hoa ra để sửa chữa cũng được!”
“Ngoài ra, huyết mạch của con rết này không hề tầm thường, nhưng hình như đã bị người ta luyện sai hướng. Nếu như trấn áp nó trong Minh Chu thì có thể lợi dụng sức mạnh của Minh Khí để đồng hóa và giúp nó tiến hóa, có thể bộc phát được sức mạnh lớn hơn nữa, nhưng khuyết điểm chính là một khi nó bị Minh Khí đồng hóa thì không thể rời xa Minh Khí được.”
“Còn con sứa này, ta đề nghị chủ nhân nên dùng Minh Khí trấn áp để làm mờ ấn kí trên người nó, đợi tu vi của chủ nhân ngài tới Nguyên Anh thì có thể dùng con sứa này để đi lại trong vũ trụ!”
Vương Bảo Nhạc nghe đối phương nói vậy thì vừa mừng vừa xót hết cả ruột. Mừng chính là vì đống đồ này có thể dùng để sửa chữa Minh Chu, xót ruột là vì đồ vừa tới tay còn chưa cầm nóng thì phải trơ mắt nhìn nó mất đi.
“Đám bảo bối này có thể sửa Minh Chu được mấy phần?”
Vương Bảo Nhạc dằn cảm giác đau lòng xuống, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi.
“Chắc là có thể giúp Minh Chu sửa được chừng hơn một phần!”
Khí linh của Minh Chu tính toán xong thì cho ra đáp án.
“Chỉ hơn một phần thôi á?”
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lại càng xót ruột hơn. Khí linh của Minh Chu thì im lặng không nói gì, đứa bé trai và lão giả quốc sư đứng bên cạnh thấy vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc thì thầm hả hê, thậm chí còn thấy có chủ nhân lần nữa thật là tốt, ít nhất thì có thể thoải mái đòi ăn, muốn ăn cái gì thì chỉ cần mở miệng yêu cầu là được.
Vương Bảo Nhạc xoắn xuýt nửa ngày, hết nhìn món bảo bối này rồi lại sờ đống tài liệu kia nhưng vẫn không thể nào hạ quyết tâm được, cuối cùng khí linh của Minh Chu lại thản nhiên nói.
“Chủ nhân, một khi Minh Chu được sửa chữa được mười phần, bộc phát được sức mạnh của thần binh thượng phẩm thì đống đồng nát này chẳng đáng xu nào đâu. Dù chỉ sửa được hơn một phần nhưng cũng có thể tạo ra phòng hộ mà dưới Linh Tiên cảnh không thể nào phá vỡ được. Khi không thể đưa Minh Khí ra ngoài thì đây mới là lựa chọn tốt nhất cho ngài!”
“Ta hiểu rồi... Nên đồng hóa thì đồng hóa, nên trấn áp thì trấn áp, nên sửa... thì cứ sửa!”
Vương Bảo Nhạc thở dài một tiếng, nhưng lại nhanh chóng giơ tay gạt thanh phi kiếm ba màu, dải lụa, ba miếng vảy còn sót lại, tất cả thẻ ngọc, đan dược cùng với vài món pháp bảo mà hắn thấy không tệ qua một bên.
“Đống này không thể luyện hóa được, những thứ khác thì... ngươi cứ luyện đi!”
Vương Bảo Nhạc tiếc đứt ruột nói ra mấy chữ cuối, sau đó không đành lòng nhìn tiếp nữa mà nhanh chóng nhặt cái hộp đá kia
lên, sau khi thử mở không được thì hắn lại nhìn khí linh của Minh Chu.
“Đây là bảo bối đúng không?”
Khí linh của Minh Chu vẫn điềm nhiên như thường, đầu tiên là giơ tay phải lên để thu hết đống đồ mà Vương Bảo Nhạc đồng ý cho luyện hóa vào, bao gồm cả con rết dùng để đồng hóa và con sứa cần phải trấn áp. Làm xong thì hắn mới nhìn về phía hộp đá nọ, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Hộp đá này... Ta không nhìn ra gì cả, cảm giác cứ như hộp trang sức của phụ nữ ấy.”
Sau khi khí linh của Minh Chu nói xong thì lão giả quốc sư khí linh của minh bào ở bên cạnh lại đắc ý thấy rõ, hắn ho một tiếng nhưng không chủ động nói gì.
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn lướt qua hắn một cái, cũng nhận ra tâm tư của đối phương. Trong lòng hẳn hừ một tiếng, thầm nghĩ ông đây từ bé đã quen đọc tự truyện quan lớn, nay lại là chính tam tước đứng đàu một thành, bản lĩnh quản lý
thuộc hạ đã ăn sâu vào máu rồi nên hắn chỉ ngay vào đứa bé trai.
“Ngươi có biết nó là gì không?”
Thấy Vương Bảo Nhạc không thèm hỏi mình, lão giả quốc sư thoáng kinh ngạc, đứa bé trai đứng bên cạnh nhăn nhó suy nghĩ xong, hồi lâu sau mới nói.
“Ta cảm thấy nó giống như một cái hộp chứa đồ ấy...”
Nghe đứa bé trai nói xong thì lão giả quốc sư lại càng đác ý hơn nữa, lúc này hắn lại ngẩng đầu lên, chuẩn bị chờ Vương Bảo Nhạc hỏi mình. Thậm chí, hắn còn định nhờ lẫn trả lời này để làm cho Vương Bảo Nhạc biết mình mới có giá trị lớn nhất trong số ba khí linh.
“ừ, ta cảm thấy hai người các ngươi nói đúng lắm, chắc là thế rồi!”
Vương Bảo Nhạc gật đầu, có vẻ như rất hài lòng, sau đó lấy một món pháp bảo trong chỗ mà hắn chừa riêng ra rồi ném cho đứa bé trai.
Đây là phần thưởng của ngươi!
Đứa bé trai đón lấy pháp bảo, lập tức kích động nhai rôm rốp, cảm giác được linh thể của nó dường như đã bóng mượt hơn một chút.
“Được rồi, các ngươi giải tán đi, bản chủ nhân muốn tu luyện một lúc rồi đi ra ngoài. Các ngươi ở đây phải ngoan đấy nhé! Đừng có hở ra là lại phát động thú triều nữa, tòa thành ở trên đó là của ta đấy!”
Vương Bảo Nhạc nói đến đây thì vung tay lên toan rời đi, lão giả quốc sư thấy vậy thì lại sốt hểt cả ruột. Hắn trơ mắt nhìn cả Minh Chu lẫn đứa bé trai đều có thu hoạch, nhưng mình lại không được gì cả nên chẳng dám chơi chiêu gì nữa, tranh thủ nói ngay.
“Chủ nhân, ta biết cái hộp đá này!”
“Ồ? Đây không phải hộp đựng đồ thôi à?”
Vương Bảo Nhạc thầm lấy làm đác ý, nhưng lại ra vẻ kinh ngạc không thôi, hết nhìn lão quốc sư lại nhìn sang đứa bé trai. Ánh mắt này khiến đứa bé trai thót tim, cũng nhíu mày nhìn lão giả quốc sư với vẻ bất mãn.
Nếu như Vương Bảo Nhạc chưa ban thưởng cho nó thì chẳng sao cả, nhưng nay nó đã ăn phẫn thưởng mất rồi. Điều này khiến cho đứa bé trai rất bất mãn trước hành vi của lão giả quốc sư.
Lão giả quốc sư thầm thở dài, nhận ra vị chủ nhân này không dễ lừa, chỉ nói có vài câu đã khiến cho cái tên khí linh thích cưa sừng làm nghé lại ngu ngốc này sinh ra bất mãn với mình, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ, nếu như mình lại im lặng không nói thì e là chủ nhân sẽ tìm cơ hội dạy cho mình một bài học ấy chứ.
Vậy nên, lão giả quốc sư lại thở dài lần nữa, cúi đầu thật sâu với Vương Bảo Nhạc rồi nói ngay.
“Chủ nhân, hộp đá này hẳn là một phong thư. Có lẽ, bên trong đó có một phong thư đấy!”
“Lúc lão phu phiêu bạt bên ngoài đã từng xem một quyển sách cổ, bên trong ghi lại một vài bí ẩn của tộc Vị Ương, trong đó có một điều chính là... mấy vị thần hoàng của tộc Vị Ương thời viễn cổ từng chế tác một đống phong thư đặc thù được chế tạo từ Tinh Nguyên, tác dụng cụ thể thì không rõ...”
"filepos0010343241">

Bạn cần đăng nhập để bình luận