Tam Thốn nhân Gian

Chương 229

Chương 229Chương 229
KING KONG GIÁ ĐÁO
Lúc này, trên quảng trường trong phủ Thành chủ, khách khứa đến từ các nơi đã tụm lại từng tốp nói nói cười cười, làm quen với nhau, chủ đề nói chuyện thì đủ mọi thứ trên trời dưới đất, từ khí cầu cho đến mấy sản phẩm xa hoa, lại từ mấy thứ đắt đỏ đó nói đển tu vi, sau đó còn nhắc đến bí cảnh Mặt Trăng sắp sửa mở ra.
Đủ loại chủ đ'ê không thiếu cái nào, thi thoảng lại có từng đợt tiếng cười lớn vang lên khắp nơi. Lại có thị nữ của phủ Thành chủ bưng trà rót rượu, dâng điểm tâm lên cho mấy vị khách quý này.
Lâm Thiên Hạo thân là người chủ trì bữa tiệc, xung quanh có không ít bạn bè vây kín, cười cười nói nói, phong độ và vẻ ngoài tuấn lãng của hắn cũng khiến cho một số nữ tu của đạo viện khác ghé mắt.
Lý Di cũng là một trong số những người đó. Lúc này, cô ta câm ly rượu, mỉm cười nhìn Lâm Thiên Hạo, nghe đối phương kể vài chuyện vui, vừa cười theo vừa thầm lấy hắn ra so sánh với Vương Bảo Nhạc. Vừa so thì cô lập tức cảm thấy Vương Bảo Nhạc chỉ như một đống phân trâu.
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Ngoại trừ Lâm Thiên Hạo, Trác Nhất Tiên thân là thiếu chủ đích hệ của ngũ thê thiên tộc, bên cạnh đương nhiên cũng có không ít kẻ muốn làm quen với hắn, nam nữ đều có đủ. cả bọn cùng nói cười vui vẻ.
Con cái của những nghị viên khác thì vì xuất thân vượt trội khiến cho bọn họ dù có phân thích khoe mẽ nhưng đều được gia tộc dạy dỗ đường hoàng, tự nhiên có điểm hơn người, lời lẽ phong thái và tu vi đều hơn hẳn người thường.
Nhất là trong số đó có không ít chẳng phải con một như Lâm Thiên Hạo. Bọn họ có huynh trưởng hoặc đại tỷ, so với các huynh tỷ ấy, mặc dù tu vi của họ không phải Trúc Cơ nhưng cũng được thoải mái hưởng thụ cuộc sống hơn hẳn.
Nhưng giáo dục đàng hoàng và khả năng kiêm chế của bản thân khiến cho lúc bọn họ tiếp xúc với những thiên kiêu của bốn đạo viện đều tự kiêm chế ngạo khí của bản thân, vừa làm quen với nhau vừa lôi kéo những nhân vật quan trọng.
Có thể nói, những người có mặt ở đây lúc này đã đại diện cho một phân tuấn kiệt thê' hệ này của Liên bang. Dù rằng sau này có thể rất nhiều người trong số họ sẽ bị đào thải nhưng tương lai một vài người trong đây nhất định sẽ xuất hiện những đại nhân vật hô mưa gọi gió một cõi.
Ví như Lý Tú trong số này vậy. Chữ Tú trong tên của hắn không phải để hình dung nữ tử mà là vĩ đại. Lý Tú này đương nhiên cũng không phải nữ tu mà là một thanh niên cao to.
Thân là con trai của nghị viên trưởng, tuy rằng hẳn có một tỷ tỷ tu vi gần đến Kết Đan nhưng vì là con trai duy nhất của gia tộc ở thế hệ này nên những mong chờ của người khác dành cho hắn cũng cao hơn hẳn kẻ khác.
Lúc này, hắn đang bưng ly rượu ngồi một bên, xung quanh có không ít con cái của các nghị viên vây quanh, nghiễm nhiên lấy hắn cầm đầu. Dù Lâm Thiên Hạo không lên nịnh nọt nhưng vẫn khách khí vô cùng.
“Ta nghe nói Đạo viện Phiêu Miễu có một người tên Vương Bảo Nhạc. Thiên Hạo, ngươi cũng ở Đạo viện Phiêu Miễu, thế có biết nhiều về Vương Bảo Nhạc này không?”
Lý Tú nhìn Lâm Thiên Hạo đang trò chuyện với Lý Di một cái, thản nhiên cất tiếng hỏi thăm.
‘Vương Bảo Nhạc...'
Nhìn ra được Lý Tú có hứng thú với Vương Bảo Nhạc nên Lâm Thiên Hạo ngẫm nghĩ một lúc. Nếu là lúc trước thì hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này để bôi đen hình tượng của Vương Bảo Nhạc với Lý Tú trước khi cả hai gặp mặt nhưng nay hắn lại khẽ lắc đầu.
“Ta không thân với hán lắm nên không biết nhiêu.”
“Ồ?”
Nghe thấy câu trả lời của Lâm Thiên Hạo, ánh mắt của Lý Tú lóe lên, nhếch môi mỉm cười. Hắn khá hiểu Lâm Thiên Hạo, nghe ra được chút thâm ý từ trong câu trả lời tưởng chừng như đơn giản của đối phương.
Ngay khi Lý Tú đang suy tư thì Lý Di hừ lạnh một tiếng. Dù cả hai đều họ Lý nhưng không phải cùng dòng tộc, cô ta nói với vẻ khinh khỉnh.
“Ta cũng biết một chút về tên Vương Bảo Nhạc. Tên này hèn hạ vô sỉ, vô cùng hạ lưu, suốt ngày chỉ lăm le mấy suy nghĩ xấu xa. Loại người như hẳn sớm muộn gì cũng sẽ bị kẻ khác thiên đao vạn quả, xẻo mất của nợ!”
Lý Di vừa nói xong thì không ít người chung quanh đều nhìn sang. Lý Tú cũng tỏ vẻ hiếu kỳ, đang định hỏi tiếp thì đột nhiên có tiếng rít gào tựa sấm rền vang lên ở phía xa.
Thanh âm này quá lớn, kinh động tám phương, còn tạo thành vô số gió lốc thổi nghiêng cây cối xung quanh, bốc lên từng đợt bụi mù khiến cho tất cả mọi người trên quảng trường đều kinh ngạc ngẩng đâu nhìn lên trời.
Lâm Thiên Hạo, Trác Nhất Tiên, Lý Di, Lý Tú và những tuẫn kiệt khác đều ngước nhìn về phía phát ra tiếng rít gào kia. Ngay khi nhìn thấy thứ đang bay đến thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều mở to hai mắt, thậm chí, có một sô' người còn giật mình hét toáng lên.
“Đó là thứ gì thế!!”
Phía xa, trên bâu trời, gió nổi mây cuồng, có một điểm đen xuất hiện. Ban đầu, đốm đen này rất nhỏ nhưng chỉ trong nháy mắt đã dẫn phóng to ra. Trong vòng vài giây thì nó đã xuất hiện rõ ràng trước mắt mọi người. Là một thân ảnh khổng lồ như ngọn núi mặc khôi giáp kim loại.
King Kong giá đáo!
Khí tức hung tàn, bộ lông đen nhánh lộ ra bên dưới khôi giáp, đôi mắt đỏ rực như máu và cặp cánh khổng lồ vỗ mạnh tạo ra vô số cơn gió lốc, nó vừa xuất hiện thì lập tức khiến cho tất cả mọi người ở nơi này giật mình không thôi!
‘Hung thú!”
‘Hung thú... Trúc Cơ!
Vô số tiếng hít sâu vang lên, không chỉ những tuấn kiệt thiên kiêu ở nơi này giật mình mà không ít dân chúng trong thành Phiêu Miễu thấy rõ bóng dáng của vượn Kim cương xong thì đều biến sắc, đồng loạt lùi lại ù chạy.
Phải biết rằng, thân hình con vượn Kim cương này to hơn ba mươi trượng, lại mặc bộ khôi giáp khoa trương thế kia khiến cho nó trông như một con thần thú. Nhất là tu vi Trúc Cơ của nó đủ để quét ngang bốn phương, uy áp kinh hồn khiến cho tất cả những kẻ nhìn thấy đều sợ hãi, choáng váng. Thân thể kinh người của nó cũng khiến cho sức uy hiếp tăng mạnh.
Lúc này, nó đến gần, khí tức tràn ra khiến tất cả mọi người trên quảng trường của phủ Thành chủ đều hít sâu, lùi lại theo bản năng, thậm chí, thị vệ của phủ thành chủ cũng thấy hoảng sợ.
May mà trong đám người này có học sinh của Đạo viện Phiêu Miều, bọn họ đều nhận ra vượn Kim cương. Những người ở đạo viện khác cũng nghe nói về con vượn Kim cương của Đạo viện Phiêu Miễu, lúc này mới hét to.
“Là vượn Kim cương của Ngự Thú các!”
“Má ơi, sao nó lại đến thế này?”
“Đây là vượn Kim cương của Đạo viện Phiêu Miếu!”
Trong vô số tiếng kinh hô lằn lượt vang lên, những người xung quanh mới thấy an lòng hơn một chút nhưng vẫn bị con vượn Kim cương đang bay nhanh tới dọa sợ. Sau khi nó tới g'ân thì mọi người đều nhìn rõ thân ảnh của ba người Vương Bảo Nhạc đang ngồi trên vai nó.
“Có người! Có người ngồi trên vai của con hung thú kia đó!”
“Không thể nào, chiến thú của Đạo viện Phiêu Miễu lại bị biến thành tọa kị(*) ư??”
(*) Tọa kị: ý nói phương tiện có thể cưỡi để đi lại, di chuyển
Không đợi họ nói thêm điều gì, con vượn Kim cương kia đã đáp thẳng xuống trong tiếng kinh hô của vô số người. Ầm một tiếng, mặt đất cũng phải rung chuyển, con vượn Kim cương to đùng kia trực tiếp đáp xuống quảng trường của phủ Thành chủ khiến mặt đất rung chuyển. Có vẻ như nó đang rất đắc ý nên không thèm ngó đám người bé tẹo trong mắt nó. Vượn Kim cương ngửa mặt lên trời gầm to, hai tay vỗ đùng đùng vào ngực, những người khác nhìn mà giật bắn người. Lúc này, nó mới ngồi xổm xuống để ba người Vương Bảo Nhạc ngồi trên vai nó được lộ mặt rõ ràng trước ánh mắt của công chúng ở đây!
cả ba lân lượt nhảy xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng. Triệu Nhã Mộng mặc đạo bào màu trắng trông xuất trần thoát tục chẳng khác nào tiên tử, vừa thuẫn khiết lại có vẻ trang nhã. Nhất là dung nhan tuyệt mỹ của cô cùng với ánh mắt tĩnh lặng kia khiến cô tràn ngập một sức thu hút ma mị khó tả.
Còn Trác Nhất Phàm đứng bên cạnh cô thì cao lớn uy vũ, ngọc thụ lâm phong(*). vẻ ngoài tuấn lãng cùng với ánh mát nghiêm chính như ánh sáng vầng dương làm cho những người nhìn vào đều cảm giác được một loại ánh sáng chói mắt phát ra từ người hắn.
(*) Ngọc thụ lâm phong: ý nói tới người con trai giỏi giang, khí phách tự gió trong rừng lớn.
Cả hai người, một người tuấn lãng, một người tuyệt mỹ, dù là từ dáng người hay khí chất đều đạt chuẩn hoàn mỹ của thế gian khiến cho bất kỳ kẻ nào đứng trước mặt họ đều sẽ cảm thấy mặc cảm nếu không đủ tự tin, như bị cướp hết hào quang và trở nên lu mờ.
Vương Bảo Nhạc đứng giữa hai người có bề ngoại thua kém rõ ràng, chiều cao và thân hình cũng không hoàn mỹ nhưng vẫn sáng ngời không hề bị che lấp.
Không rõ tại sao, hắn chỉ đứng đó thôi lại khiến cho người ta có cảm giác quái lạ tựa như hắn chính là người dẫn đàu trong cả ba vậy!
Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cả Trác Nhất Phàm lẫn Triệu Nhã Mộng đều bẩt giác tự động đứng sau Vương Bảo Nhạc nửa bước!
Những người khác đều không hiểu tại sao, ngay cả chính bản thân Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng không hề phát hiện ra điểm này. Bóng lưng cao ngất như thái sơn của Vương Bảo Nhạc khi đứng che chắn trước mặt họ ở bồn địa Coron ngày đó khiến họ khắc sâu vào tâm khảm, cả đời cũng khó mà quên được!
Có thể nói, trận chiến đó đã mang đến ảnh hưởng cực lớn cho cả ba người, bình thường thì khó mà nhìn ra nhưng trong lòng họ đều thừa nhận địa vị của Vương Bảo Nhạc.
Tâm tính thay đổi cũng sẽ ảnh hưởng đển khí tràng(*), hơn nữa trong từ điển của Vương Bảo Nhạc từ trước đến nay không hề có ba chữ thiếu tự tin, cho nên lúc này hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng giữa Trác Nhẫt Phàm và Triệu Nhã Mộng, vỗ cái bụng đã ráng hóp lại để ưỡn ngực, chấn nhiếp toàn trường.
(*) Khí tràng: là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thẫn bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
‘Ngại quá, bọn ta đến hơi muộn!
"filepos0005614134">

Bạn cần đăng nhập để bình luận