Tam Thốn nhân Gian

Chương 580

Chương 580Chương 580
GẦY
DÙ mười giây đã kết thúc, nhưng một quyền này vẫn được đánh ra với khí thể mênh mông như thay trời giáng xuống. Lúc này, nó giáng xuống như muốn trấn áp vạn vật, mặt đất rung chuyển dữ dội tạo thành từng vết nứt, núi đá xung quanh cũng vậy. Những tu sĩ đứng nhìn xung quanh đều giật mình hoảng sợ, đồng loạt rút lui, hai người Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đang xem chiến cũng sốt ruột vô cùng.
Nhưng bọn họ lại không thể giúp được gì, cũng chẳng thể nhúng tay vào. Thực tế, trận chiến của Độc Cô Lâm và Vương Bảo Nhạc đến nay đã không nẳm trong trình độ của Khổng Đạo nữa. Dù là Nguyên Anh chiến đấu với nhau, ngoại trừ việc thuật pháp đa dạng hơn do có thể thuấn di thì cũng chỉ cỡ này mà thôi.
vẫn thua ư...;
Bên trong vùng đất thí luyện lẫn quảng trường Thương Mang Đạo Cung ở bên ngoài, tất cả những người đang dõi theo đều cảm thấy tâm thần chấn động, Vương Bảo Nhạc nằm giữa đống núi đá đổ nát, cười khổ dõi mắt nhìn nắm đấm khổng lồ đang giáng thẳng xuống kia, nhưng sâu trong đáy mắt vẫn còn chiến ý bùng lên!
“Ta vẫn còn một chiêu... Từ xưa đến nay vẫn chưa dùng tới!”
Vương Bảo Nhạc thở hồng hộc, từ khi bắt dẫu trận chiến đến nay, chị đẹp của hắn vẫn không hề lên tiếng, nhưng Vương Bảo Nhạc hiểu rõ chị đẹp không hề ngủ say mà đang theo dõi trận chiến của mình.
Một chiêu chưa từng dùng tới mà Vương Bảo Nhạc nghĩ đến đương nhiên cũng không phải chị đẹp, mà là... vỏ kiếm bản mệnh của hắn.
Món bảo vật đàu tiên Vương Bảo Nhạc
chính thức luyện thành vào nám đó, theo như chị đẹp nói thì nó là bảo vật bản mệnh có thể chém thiên địa vạn vật. Được nuôi dưỡng trong cơ thể Vương Bảo Nhạc đến nay, ngoại trừ có thể thả một đàn muỗi ra thì dường như không thể dùng làm việc gì khác nữa.
Thậm chí, lúc trước, Vương Bảo Nhạc cũng chưa từng nghĩ tới chuyện dùng nó, nhưng hiện tại... trong mắt hắn lóe hàn quang, khi quyền tứ thú trên bầu trời ầm ầm giáng xuống cách hắn chưa tới trám trượng thì Thanh Liên trong cơ thể Vương Bảo Nhạc lay động cực nhanh, vô số sinh cơ tỏa ra khắp cơ thể khiến thân thể bị trọng thương của hắn nhanh chóng khôi phục. Dù bị Độc Cô Lâm trấn áp nên quá trình khôi phục có chậm lại, lúc này vẫn chưa thể khỏi hẳn, nhưng vẫn dư sức giúp Vương Bảo Nhạc triển khai một chiêu trước nay chưa từng có của mình.
Trong nháy mắt, chiến hỏa trong lòng Vương Bảo Nhạc bừng lên ngùn ngụt, chiến ý ngập trời, miệng gầm nhẹ một
tiếng. Trán của hắn nổi đày gân xanh, tay trái vỗ mạnh xuống đá vụn bên dưới. Ầm một tiếng, khi đá vụn nổ tung thì hắn mượn lực nhảy lên không trung, chẳng những không hề lùi lại mà còn xông thẳng về phía quyền tứ thú kia.
Một màn này khiến cho những người đứng xem xung quanh và tất cả tu sĩ Thương Mang Đạo Cung bên ngoài giật mình không thôi. Bọn họ nhìn thân ảnh Vương Bảo Nhạc lao thằng về phía quyền tứ thú kia như thiêu thân lao đàu vào lửa mà không thể thốt nổi thành lời.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc thu hút sự chú ý của tất cả tu sĩ trong và ngoài vùng đất thí luyện này, ngay khi quýên tứ thú kia chỉ còn cách hắn không tới mười trượng thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, tay phải đột nhiên trảo một cái ở lồng ngực.
Dưới một trảo này, một tia sáng chói mắt đột nhiên bắn ra từ lồng ngực Vương Bảo Nhạc, để lộ ra một đoạn của vỏ kiếm. Chỉ
trong chớp mắt, theo Vương Bảo Nhạc đau đớn gào to, một vỏ kiếm đ'ây đủ bất ngờ bị rút ra khỏi thân thể hắn.
Vỏ kiếm này vô cùng cổ xưa, từ xưa đển nay chưa từng xuất hiện trên thế gian, nay vừa ra thì trời xanh đột nhiên biến sắc, gió cuốn mây tan, thậm chí toàn bộ vùng đất thí luyện đều chấn động. Rõ ràng... đây chỉ là một món pháp bảo cấp sáu chứ vẫn chưa phải Pháp Binh, nhưng sự xuất hiện của vỏ kiếm này giống như có thể dẫn động cả cổ kiếm đồng xanh, khiến cho một cỗ khí tức kỳ lạ khó tả đột nhiên phát ra từ trong vỏ kiếm của Vương Bảo Nhạc.
Thậm chí, trong mơ hồ, Vương Bảo Nhạc còn có cảm giác mãnh liệt, giống như trong vỏ kiếm này có chứa một thanh kiếm vô hình mà mình không thể nhìn thấy, nhưng muốn rút ra thì vẫn cứ thiếu một chút.
Chỉ thiếu một chút mà thôi!!
Vương Bảo Nhạc không kịp tiếc nuối, cũng không tiện suy nghĩ gì nhiêu. Lúc này, hắn
lập tức từ bỏ việc rút kiếm ra, chỉ dùng vỏ làm kiếm, hét lớn một tiếng rồi dốc hết sức chém mạnh về phía quýên bốn thú nọ.
Khoảnh khắc rực rỡ lại giống như vĩnh hằng, như thể tất cả ánh sáng đều biến mất ngay khoảnh khắc này. vốn dĩ mặt đất bên dưới bầu trời đêm vẫn cò ánh sáng phát ra, nhưng lúc này đây, tất cả ánh sáng đều biến mất, giống như võ kiếm được vung ra đã kéo theo tất cả ánh sáng bên dưới, chỉ còn lại quyền tứ thú trên bầu trời, chỉ trong chớp mắt đã va chạm cùng vỏ kiếm.
Tiếng 'âm 'âm giống như từng tiếng rống giận của thế giới, chỉ trong nháy mắt đã tạo thành ảnh hưởng toàn bộ vùng đất thí luyện, lại có dao động cuồng bạo 'âm 'âm lan ra xung quanh như dời non lấp biển. Trong đợt lan rộng này, toàn thân Vương Bảo Nhạc run rầy, máu tươi phun ra từng búng, thân thể bị quyền tứ thú kia áp chế rơi xuống đất lần nữa, nhưng hắn vẫn siết chặt vỏ kiếm trong tay, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, cố hết sức chống cự.
Mặc dù quýên tứ thú mạnh mẽ tột cùng kia không bị vỏ kiếm chém tan nhưng vẫn rung chuyển dữ dội, lại dừng ngay đỉnh đầu của Vương Bảo Nhạc, không thể tiếp tục trấn áp xuống nữa.
Nó đã bị vỏ kiếm cản lại!!
Vỏ kiểm giống như phóng đại sức mạnh của Vương Bảo Nhạc khiến cho hắn chống lại sức mạnh của quýên tứ thú này. Lúc này, nhìn từ xa thì cảnh tượng này vô cùng kinh tâm động phách, quýên tứ thú khổng lồ chỉ cách mặt đất bằng chiều cao của một người, mà bên dưới nắm đẩm này lại là Vương Bảo Nhạc đang giơ cao vỏ kiếm ngăn cản nẳm đấm hạ xuống.
Hắn giống như một tảng đá vô cùng cứng rắn, ngăn cản bánh xe vận mệnh lăn bánh khiến nó không thể phá hủy mọi thứ được.
Có thể làm được điểm này đã là cực hạn của Vương Bảo Nhạc, cánh tay cẫm vỏ kiếm của hắn đang run rẩy. Ngay cả Thanh Liên trong cơ thể cũng run rẩy lắc lư, bộc phát lượng sinh cơ xưa nay chưa từng có,
cố gắng chữa trị toàn thân của Vương Bảo Nhạc, bởi vì lúc này không thể lơi lỏng chút nào, chỉ cần hụt sức một chút thôi thì Vương Bảo Nhạc sẽ bị đè bẹp ngay, nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì.
Nhưng chẳng mấy chốc thì thân thể của hẳn đã không thể chịu đựng nổi, trên làn da xuất hiện từng vết nứt, xương cốt xuất hiện dấu hiệu vỡ nát, sức mạnh từ nắm đấm kia ép xuống khiến Vương Bảo Nhạc gần như không thể thở nổi. Thân thể của hắn liên tục bị xé rách rồi lại khôi phục không ngừng, nhưng vẫn khó mà kiên trì được lâu hơn.
Mãi cho đến khi Lôi Đan của hắn cũng xuất hiện vết nứt, thậm chí cả Minh Đan cũng vậy. Vết nứt ngày càng kéo dài hơn, giống như nểu cứ tiếp tục như vậy thì hai viên kim đan của hắn sẽ vỡ tan, tu vi giảm mạnh, Kết Đan cảnh cũng biến mất.
Lúc này, ý thức của hắn cũng ngày càng mơ hồ hơn, giống như nghe được một vài âm thanh truyền đến, có cái quen thuộc,
cái lại xa lạ, chúng như đang sốt ruột hét to kêu mình từ bỏ, bảo mình hãy nhận thua.
“Sao ta có thể nhận thua được, đạo của ta không cho phép ta nhận thua, lý tưởng của ta cũng không cho phép ta nhận thua... Vương Bảo Nhạc ta... đời này tuyệt đối không nhận thua!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc hét lớn, vết nứt trên Lôi Đan và Minh Đan trong cơ thể hắn thoáng cái đã mở rộng, nhục thể của hắn cũng xuất hiện dấu hiệu tan vỡ do Thanh Liên không kịp chữa trị.
Nhưng ngay khi thân thể, thậm chí là Kết Đan của Vương Bảo Nhạc sắp sửa vỡ nát, theo ý chí của hắn bùng lên, khi toàn thân bị ép đến cực hạn, trong tiếng nổ vang... Phệ Chủng trong cơ thể hắn lại bất ngờ bộc phát ngay lúc này.
Không phải hấp thu sức mạnh ở bên ngoài, mà là... giữa lúc nguy cơ sinh tử này, Phệ Chủng lại nuốt chửng Thanh Liên. Chỉ trong nháy mắt đã nuốt hết Thanh Liên, thậm chí là cả Lôi Đan và Minh Đan của
Vương Bảo Nhạc vào, chúng nó cũng không biến mất mà chỉ tiến hành dung hợp lẫn hai với Phệ Chủng mà thôi.
Làn đàu tiên dung hợp là khi Thanh Liên vừa cắm rễ trên Phệ Chủng, đạt thành thế cân đối. Nhưng ngay giây phút sinh tử này thì Phệ Chủng đã bộc phát hoàn toàn nên đã hút hết toàn bộ vào. Giống như cảm thẫy vẫn chưa đủ nến nó bắt đầu hấp thu thân thể của Vương Bảo Nhạc. Thân hình vốn tròn lẳn của hắn nay lại nhanh chóng gày xọp xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chỉ trong chớp mắt, Vương Bảo Nhạc xuất hiện ở trước mặt mọi người xung quanh và trong tầm mắt của các tu sĩ Thương Mang Đạo Cung đang dõi theo bên ngoài đã không còn thân hình tròn vo như trước nữa. Hắn đã hoàn toàn gầy xuống, mày kiếm, mắt sao, thân hình cao gày phối hợp cùng gương mặt cương nghị như đao gọt và bộ đạo bào rộng thùng thình trên người khiển cho Vương Bảo Nhạc lúc này vô cùng tuấn lãng. Có lẽ do trái ngược quá lớn với trước kia nên trong thời khắc cáng thằng tột độ này, tất cả mọi người đang dõi
theo đều bị thay đổi quá lớn ở ngoại hình và diện mạo của Vương Bảo Nhạc làm cho chấn động dữ dội. Giống như Vương Bảo Nhạc lúc này đây đã trở nên cực kì chói mắt vậy!
Ngay cả người luôn được xem như tuấn lãng ở Liên bang như Trác Nhất Phàm cũng bị lu mờ khi so sánh với Vương Bảo Nhạc, bởi vì... trên người Vương Bảo Nhạc có kiệt ngạo, bá đạo cùng với khí thế phá hủy tất cả mà Trác Nhất Phàm không có.
Mà tất cả những thứ này đã khiến cho vẻ tuấn lãng của Vương Bảo Nhạc lộ ra một cỗ tà dị, làm cho sức hút của hắn tăng vọt. Dù là Lý Di trong số bách tử Liên bang ở bên ngoài cũng phải ngẩn ngơ.
Trong nháy mắt này, sau khi Phệ Chủng phản phệ thì cũng bắt đầu nuôi ngược lại Vương Bảo Nhạc. Tu vi của Vương Bảo Nhạc thoắt cái đã bộc phát, khí thể từ yếu ớt cũng bất ngờ táng mạnh, trực tiếp kéo đến Kết Đan trung kỳ đỉnh phong, sau đó ầm ầm đột phá, bước vào Kết Đan hậu kỳ.
Không dừng lại ở đó, sau khi tiến vào Kết Đan hậu kỳ, theo Phệ Chủng vẫn tiếp tục nuôi ngược lại thì tu vi của Vương Bảo Nhạc lại cuồng bạo 1'ân nữa. Chỉ trong vài hô hấp ngắn ngủi đã đển Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu một tia nữa thôi là đến đại viên mãn.
Chuyện này khiến cho Độc Cô Lâm và tất cả mọi người trong ngoài vùng đất thí luyện đều phải giật mình.
“Đột phá trong lúc chiến đấu!”
Trong lúc người ở bên ngoài giật mình bật thốt, xung quanh kinh ngạc hét lớn, theo tu vi của Vương Bảo Nhạc bộc phát, tất cả vết thương trong cơ thể hắn đều lành hẳn chỉ trong chớp mắt. Sức mạnh đã mất đi của hắn lại quay về, thậm chí còn mạnh hơn trước rất nhiêu. Một luồng dao động khí thế kinh tâm động phách tỏa ra từng đợt từ trên người hẳn như muốn che kín cả trời. Cánh tay đang cầm vỏ kiếm của hắn cũng
không còn run rẩy nữa mà trở nên chắc chắn vô cùng. Sau đó, trong ánh mắt không dám tin của Độc Cô Lâm, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua quýên tứ thú kia nhìn thẳng vào Độc Cô Lâm ở bên trong.
“Ta không nhận thua!!”
Vương Bảo Nhạc trầm giọng nói, trong mắt thoáng chốc đã bừng lên chiến ý kinh người.
"filepos0012564998">

Bạn cần đăng nhập để bình luận