Tam Thốn nhân Gian

Chương 328

Chương 328Chương 328
NGẬM MIỆNG!
Trong khoảng thời gian này, con lừa kia cứ lì lợm khiến Vương Bảo Nhạc tốn biết bao nhiêu là tiền của, nộp phạt không ít tiên. Tuy hắn là Viện trưởng của Học viện Đạo Lam nhưng mấy thứ trong học viện bị con lừa kia án mất hắn cũng chẳng thể giả như không biết để quỵt nợ được nên chỉ có thể bỏ tiền ra bù vào.
Tuy có Kim Đa Minh bổ sung một chút nhưng con lừa này đúng là cái hố đen không đáy, đến nay vẫn cứ ăn suốt ngày đêm, đôi khi Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình đang nuôi heo chứ chằng phải lừa.
Hắn đã nhiêu lần thầm nghĩ làm thịt nó cho rồi nhưng lại có phần không nỡ... Dù sao thì số của cải mà nó ăn ở nhà Kim Đa Minh đã sắp bằng một thanh Pháp Binh cấp tám rồi.
Nếu làm thịt như thế thì lỗ vốn quá nên Vương Bảo Nhạc cắn răng định cho con lừa này một bài học ấn tượng khó phai.
"Da dày thịt béo thì có đánh cũng chỉ chai đòn, thả muỗi ra cắn mày cũng vô dụng đúng không?"
Vương Bảo Nhạc nhìn chàm chàm vào con lừa đang đứng gặm khung cửa kia, sau đó cắn răng một cái, thả con muỗi màu xám kia ra!
Đây chính là tuyệt chiêu của hắn, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ bị nó cắn trúng cũng phải chết, có thể thấy được độc tính của nó đáng sợ ra sao, nhưng vì không muốn nó bị độc chết nên Vương Bảo Nhạc điêu khiển và khống chế độc tố của nó rồi bay thẳng đến chỗ con lừa nọ.
Tốc độ của muỗi rất nhanh, chỉ nháy mắt đã tới gần nhưng vừa tiếp cận thì con lừa này đã tò mò ngẩng đầu lên, sau đó táp một cú nuốt xuống bụng. Có vẻ như nó bất mãn vì con muỗi ít thịt quá nên còn tức giận trừng Vương Bảo Nhạc.
Nhưng chỉ lúc sau, Vương Bảo Nhạc cười lạnh, con lừa đột nhiên mở to hai mắt, vừa kêu rên vừa run rẩy, cảm giác ngứa ngáy còn khó chịu hơn ngoài da đến từ trong nội tạng bỗng chốc dâng lên.
Con lừa này lập tức hét thảm, ra sức gặm lẩy gặm để cái khung cửa mà nó vốn không nỡ ăn quá nhanh kia, sau đó lại quay sang gặm vách tường, nhưng lần này nó lại phát hiện cách này chẳng có tác dụng gì, cảm giác ngứa ngáy như điên kia vẫn còn nên nó bắt đầu điên cuồng gặm cắn vách tường trong phòng của Vương Bảo Nhạc.
Nếu đổi lại là lúc khác thì chắc hằn Vương Bảo Nhạc sẽ ngăn cản một phen, nhưng nay hắn đã quyết định phải cho con lừa đó biết rõ, dù nó có ăn nhiêu đến đâu đi nữa thì cũng không thể đối phó với đàn muỗi của mình nên hắn kiêu ngạo đứng đó, đánh liêu để cho con lừa này án sạch phòng của mình, để mặc nó kêu rên, gặm cắn. Một nén hương sau, khi Vương Bảo Nhạc đi ra khỏi phòng thì vách tường ầm 'âm đổ sụp, con lừa ở bên trong sợ hãi hét to đầy thảm thiết, lại còn vừa kêu vừa án nữa.
Không thể tin nổi cả căn phòng này chui vô bụng của con lừa đó kiểu gì. Một lúc sau, trong sự kiên cường của Vương Bảo Nhạc, trên đất đã không còn nhà cửa nữa, ngay cả mảnh vụn cũng không còn, con lừa thì vẫn nằm giãy ở trên đất, thậm chí còn đang bắt đầu án đất...
“Mày có phục hay không?”
Thấy hiệu quả cũng ổn rồi nên Vương Bảo Nhạc thản nhiên nói.
Con lừa đang ra sức án đất nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, đang định xin tha thứ nhưng vẻ mặt của nó chợt thay đổi, sau đó lại cúi đầu nhìn thân thể mình, hai mắt sáng bừng lên, đắc ý lắc đầu, tu vi của nó đã đột phá, trở thành Chân Tức tầng ba.
Điêu khiến cho Vương Bảo Nhạc mở to mắt không dám tin chính là con lừa này lại khôi phục ngay lập tức!! Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang quá đỗi kinh ngạc thì liên lạc giữa hắn và con muỗi kia lại mất đi!!
Phải biết rằng, tuy trước kia bầy muỗi bị con lừa này nuốt nhưng vẫn còn nguyên vẹn ở trong bụng nó, Vương Bảo Nhạc vẫn có thể cảm ứng được và khống chế chúng nên mới khiến cho con lừa này án gì cũng không thể hóa giải, nhưng vừa rồi khi con lừa bộc phát tu vi thì chẳng biết tại sao con muỗi xám của hắn lại như hòa vào thân thể nó... Vương Bảo Nhạc xác định đây không phải biến mất mà là hòa vào. Hắn không biết là tại con lừa hay bản thân muỗi xám, tóm lại là con muỗi này đã bị hòa tan, sau khi hòa tan thì hình như nó lại dung hợp với máu thịt của con lừa. cảm giác này giống như con muỗi đã bị đồng hóa với nó vậy!
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc vô cùng giật mình, đồng thời cũng hoảng hốt vội kiểm tra vỏ kiếm của mình, nhưng chẳng mấy chốc hắn lại thấy khó hiểu vì hắn phát hiện trong vỏ kiếm đã có một con muỗi xám khác đang được thành hình. Nhưng với khả năng khống chế của mình, hắn cảm nhận được rõ con muỗi xám mới cần một thời gian mới có thể thành hình này có khí tức khác hẳn con trước kia!
Dường như con kia thật sự đã bị hòa tan còn con mới này lại khác nữa, rõ ràng việc tạo ra con muỗi mới này tốn rất nhiêu năng lượng nên vỏ kiếm của hắn đã u ám hơn một chút.
Trong lúc ngơ ngác khó hiểu, Vương Bảo Nhạc vội hỏi chị đẹp của hắn, nhưng hình như cô cũng rất kinh ngạc, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt quái dị một lúc mới nói cho Vương Bảo Nhạc biết, vỏ kiếm kia là pháp khí bản mệnh của hắn, ngập tràn biến số không thể tính trước được, đến cả cô cũng không rõ cụ thể ra sao.
Sau khi rời khỏi chỗ chị đẹp, Vương Bảo Nhạc lại nhìn chằm chàm vào con lừa một lúc, cuối cùng túm nó tới trước mặt để kiểm tra thật kỹ một phen, mặc cho nó giãy giụa kêu gào. Sau khi kiểm tra kỹ càng từ trong ra ngoài thì hắn xác thật một việc là không thấy con muỗi xám kia đâu cả.
Nhưng trong quá trình xem xét này, Vương Bảo Nhạc để ý thấy ngũ tạng lục phủ trong cơ thể con lừa lại như biến dị, hóa thành màu xám nhưng có vẻ như không hề ảnh hưởng gì tới nó, thậm chí còn khiến nó khỏe mạnh hơn một chút.
Đây vẫn chưa phải điêu khiến Vương Bảo Nhạc rúng động nhất, bất ngờ hơn cả là hắn và con lừa này lại thành lập liên hệ cảm ứng...
Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó hiểu, lúc trước dù con lừa này đi theo bên cạnh hắn nhưng dù sao thì nó cũng là sinh vật chứ không phải pháp bảo nên chẳng thể nào thành lập liên hệ hoặc nhận chủ với Vương Bảo Nhạc được.
Mà chuyện khiến hung thú nhận chủ lại cực kỳ thần bí của riêng nhóm ngự thú trong Liên bang, hơn nữa lại rất khó khăn và hạn chế số lượng.
“Chẳng lẽ tác dụng của con muỗi xám này chính là đồng hóa, từ mức độ nào đó thì giống như nhận chủ ư?”
Vương Bảo Nhạc giật mình vội thử xem có khống chế con lừa này được hay không.
“Con lừa kia, nằm xuống!”
Vương Bảo Nhạc buông con lừa ra, sau khi ra lệnh thì nó đột nhiên đứng thẳng lên, đi đến chỗ khung cửa, sau đó quay đầu lại đối diện với Vương Bảo Nhạc, còn đắc ý kêu conn conn vài tiếng.
Vương Bảo Nhạc đen mặt ra lệnh lần nữa nhưng cuối cùng lại phát hiện dù hắn có nói gì đi nữa thì con lừa kia vẫn cứ làm theo ý nó. Điêu này khiến hắn bất đắc dĩ, cảm giác như năng lực đồng hóa của con muỗi xám kia vẫn chưa đủ mạnh.
Hình như con lừa cũng nhận ra Vương Bảo Nhạc không làm gì được mình nên hưng phấn ngẩng đầu lên, trong mắt còn lộ ra vẻ hống hách, ngay cả tiếng kêu cũng vang hơn hằn mọi ngày.
“Connn! Connnn! Connnnnn!”
Vương Bảo Nhạc vò đầu, cực kỳ buồn bực. Hắn thật sự không làm gì được con lừa này, đánh cũng đánh rồi, đốt cũng đốt rồi, đến cả muỗi xám cũng dùng đến, trừ khi là giết nó, bằng không hắn thật sự không thể nào cho con lừa này một bài học nhớ đời được.
Lúc này, con lừa vừa nhảy tưng tưng vừa hí hửng kêu to, Vương Bảo Nhạc nghe mà thấy bực nên tức giận quát to.
“Ngậm miệng!”
Co...
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa quát thì con lừa đang hí hửng há miệng kêu to kia đột nhiên im bặt, miệng cũng khép lại ngay. Điều này khiến nó ngơ ngác, Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy không đúng nên vội nhìn sang, đối diện với ánh mắt của nó.
Dần dà, trong bầu không khí im lặng này, đồng tử của Vương Bảo Nhạc và con lừa đều co rụt lại, một bên thì giật mình, bên còn lại thì hoảng sợ...
Hồi lâu sau, con lừa lập tức sốt ruột muốn há miệng ra nhưng lại phát hiện chẳng thể được, cứ như cái miệng này không thuộc về nó nữa rồi. Điêu này khiến nó bị dọa hết hồn, thậm chí còn hoảng sợ hơn lúc bị Vương Bảo Nhạc đánh đập tơi bời nữa.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc cũng trở nên dồn dập hơn, hai mắt từ từ phát sáng.
“Chẳng lẽ vì lý do nào đó nên vẫn chưa thể ra được mấy mệnh lệnh lớn nhưng chỉ lệnh nhỏ như ngậm miệng thì vẫn được ư?”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức thử nghiệm.
“Há miệng!”
“Conn! Connn!”
“Ngậm miệng!”
“Co...”
Sau khi thử vài lần, Vương Bảo Nhạc mừng rỡ nhìn con lừa đang hoảng sợ tột độ bên kia, hắn lập tức cười lớn đầy hưng phấn, bỗng nhiên lại thấy thế giới này mới đẹp làm sao.
“Con lừa kia, tao cho mày đắc ý nhé! Ngậm miệng mười ngày cho tao, làn sau nếu mày lại giở trò thì tao sẽ cho mày ngậm miệng ba tháng luôn!”
"filepos0007605464">

Bạn cần đăng nhập để bình luận