Tam Thốn nhân Gian

Chương 524

Chương 524Chương 524
Cơ DUYÊN?
í í hình là nơi này ư?”
Đứng bên ngoài tầng phòng hộ, Triệu Nhã Mộng hít sâu một hơi rồi dõi nhìn thế giới bên trong, rõ ràng, lúc này cô cũng đang vô cùng giật mình. Sau đó, Triệu Nhã lại quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc, dù biết rõ tu vi của Vương Bảo Nhạc cao hơn mình và những người khác, nhưng cô vẫn cảm thấy nơi này e không phải Kết Đan tầm thường có thể tự do ra vào.
Trác Nhất Phàm đứng bên cạnh cũng nhìn cảnh tượng bên trong tầng phòng hộ làm cho chấn động, rõ ràng bên trong và bên ngoài của tàng phòng hộ này cứ như hai thế giới khác nhau. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này thì hiếm người có thể không giật mình.
Để ý thấy vẻ khiếp sợ của hai người bọn họ, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng đắc ý, nhưng lại khoát tay với vẻ nhẹ nhàng như không.
“Bước vào bên trong đó thì chính là thân kiếm, nơi này xem như bước vào trong Mặt Trời rồi. Nhiệt độ bên trong cực kỳ cao, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm rình rập, dù là cấm chế, khe nứt không gian hay gió lốc phát ra từ biển lửa trong đó đều đủ khiến người ta thần hình câu diệt, nhưng các ngươi cũng không cần phải sợ, chỉ cần đi sát theo ta thì sẽ không sao hết!”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, tuy rằng nói vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn cảnh giác cao độ. Lần này, có bị thương cũng không sao, nhưng hắn sẽ không cho phép Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng gặp phải nguy cơ sống chết nào.
Thế nên, sau khi nói xong, Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc rồi lại dặn dò thật kỹ, mãi đến khi Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng đều lộ ra vẻ cảnh giác cao độ sau khi nghiêm túc lắng nghe thì hắn mới xoay người bước vào bên trong tầng phòng hộ. Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm cũng không phải mới Tân đàu đi cùng với Vương Bảo Nhạc nên lúc này cũng thuần thục theo sát sau lưng hắn.
Chỉ lát sau ba người đã lẫn lượt bước vào bên trong tăng phòng hộ, ngay khi sóng nhiệt ập vào mặt thì Vương Bảo Nhạc đã bước nhanh tới trước, tu vi của Triệu Nhã Mộng hiện nay đã đến Trúc Cơ đại viên mãn, Trác Nhất Phàm cũng vậy. Dù tốc độ của hai người không bằng Vương Bảo Nhạc nhưng hắn vẫn không dùng hết tốc lực, sau khi ba người thuận lợi tiến vào thân kiếm thì tránh được một vài cơn lốc dung nham và khe hở không gian.
Cứ thế, một đường hữu kinh vô hiểm, cả ba người dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng một đường, vượt qua bao làn biển lửa bùng nổ và đất đai dịch chuyển, dàn dần tới gần mục tiêu.
Trên đường đi, có thể nói Trác Nhất Phàm đã đề cao cảnh giác hết nấc. Hắn biết tu vi của mình không đủ, nhưng hắn tin vào Vương Bảo Nhạc, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng, dù mình có gặp nguy hiểm thì cũng không cho phép đồng đội của mình xảy ra chuyện gì.
Tuy suốt đoạn đường phần lớn thời gian Triệu Nhã Mộng đều im lặng, nhưng trong mát lại nhanh chóng tính toán và thôi diễn. Nhất là sau khi nhìn thấy một số cấm chế và mấy ngọn núi bay trên trời thì hô hấp của cô chợt khựng lại, trong mắt lóe dị sắc, đồng thời cũng lặng lẳng dùng tới tạo nghệ trận pháp của mình.
Từ xa Vương Bảo Nhạc đã nhìn thấy ngọn núi bị chém xéo nọ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Điêu hắn lo sợ nhất chính là nơi này xuất hiện biến hóa, bị dịch chuyển đi nơi khác, như vậy thì những chuẩn bị trước đó sẽ thành công cốc.
“Chính là nơi này, Nhã Mộng à, ba huynh đệ chúng ta có phát tài được hay không đều nhờ cả vào cô đẩy! Lần này, ta phải bỏ ra hơn bảy ngàn chiến công đấy nhé!” Vương Bảo Nhạc vội quay sang nhìn Triệu Nhã Mộng, trong mắt đầy vẻ mong chờ.
Triệu Nhã Mộng vốn đang tập trung thôi diễn, nhưng nghe Vương Bảo Nhạc nói xong thì mặt mày sa sầm, không thèm nhìn Vương Bảo Nhạc lấy một cái. Cô bước lên vài bước, dõi mắt nhìn chằm chằm ngọn núi nọ, giơ tay phải lên liên tục bấm niệm pháp quyết.
“Nhất Phàm, ngươi nói xem tại sao Triệu Nhã Mộng lại lạnh lùng với ta như thế chứ? Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ tốt với nhau mà!”
Vương Bảo Nhạc thở dài, quay sang bỏ nhỏ với Trác Nhất Phàm.
“Bảo Nhạc à, ngươi không biết thật hay là giả vờ không biết thế?”
Trác Nhất Phàm cũng câm nín, vỗ vai Vương Bảo Nhạc một cái rồi đi tới bên cạnh Triệu Nhã Mộng để hộ pháp.
Vương Bảo Nhạc đứng đó chớp mắt, sau khi nhìn qua bóng lưng của Triệu Nhã Mộng thì hắn vỗ trán một cái, bất đắc dĩ thâm cảm khái.
“Không phải cũng là vì Lý Uyển Nhi thôi sao, nhưng nhã Mộng à, cô là huynh đệ của ta mà, ta coi cô là huynh đệ, cô lại muốn...”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, giơ tay xoa bụng mình, thầm nghĩ điêu này cũng không thể trách Triệu Nhã Mộng được, ai bảo mình là người đẹp trai nhất, mi nhon nhất, vĩ đại nhất Liên bang làm gì cơ chứ.
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lại tiếp tục cảm khái, sinh ra cảm giác thỏa mãn vô cùng vi diệu, không đợi hắn tự sướng được bao lâu thì Triệu Nhã Mộng đã nhíu mày, lạnh lùng nói.
“Tên béo kia, ngươi còn con rối không, ném vài con ra xem thử đi! Ta muốn xem quá trình khởi động của cấm chế này!”
Triệu Nhã Mộng vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức xù lông, chữ béo này chính là cấm kỵ trong cấm kỵ của hắn nên lập tức trừng mắt nhìn cô. Nhưng Triệu Nhã Mộng lại nguýt hắn một cái, khí chất và cảm giác này giống hệt như Vực chủ Sao Hỏa trong trí nhớ của Vương Bảo Nhạc.
Điêu này làm Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, thầm nghĩ ta đây không phải sợ mẹ của cô ấy, ta đây là vì tình nghĩa đệ huynh lâu dài nên lại ễnh bụng đi tới.
Hắn lấy con rối ném ra thử, mấy con rối bay thẳng tới chỗ ngọn núi, chỉ chớp mắt đã bị tia sáng đen xuất hiện cắt nát.
cảnh tượng này khiến cho Trác Nhất Phàm càng giật mình hơn, Triệu Nhã Mộng thì nheo mắt lại trầm ngâm, sau đó lấy một miếng thẻ ngọc chuyên dùng để ghi chép trận pháp ra tiến hành phác họa trận văn, tìm cách phá giải trận pháp.
Thời gian dần trôi, mới đó đã qua hai ngày, trong thời này Triệu Nhã Mộng gần như không ngủ không nghỉ, thậm chí sắc mặt cũng tiều tụy đi hẳn, Trác Nhất Phàm và Vương Bảo Nhạc cũng vậy, bọn họ phải cảnh giác xung quanh. May mà quá trình này không kéo dài lâu, đến ngày thứ ba, Triệu Nhã Mộng đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Tuy nói cấm chế cũng là một loại trận pháp nhưng lại có điểm khác biệt. Nếu như ta đoán không Tâm thì cấm chế ở đây dùng loại nhiêu tầng gắn liên với nhau, chạm vào một cái thì sẽ phát động tất cả nên thời gian an toàn chỉ có ba mươi giây.”
Nói đoạn, Triệu Nhã Mộng lại quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc.
“Nhã Mộng, Nhất Phàm, các ngươi đi vào mấy lầu các kia, ta đến động phủ cao nhất, ba người chúng ta chia nhau ra, trong vòng ba mươi giây nhất định phải quay về!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại rồi nói ngay.
Trác Nhất Phàm gật đầu, Triệu Nhã Mộng cũng hít sâu một hơi, đột nhiên ném thẻ ngọc đang câm trong tay ra. Thẻ ngọc hóa thành cầu vồng bay thẳng đến chỗ ngọn núi, ngay khi nó tới gàn thì tia sáng đen kia lập tức xuất hiện, bắn về phía thẻ ngọc.
Nhưng đúng lúc tia sáng đen bắn trúng thì thẻ ngọc đột nhiên chấn động một cái, trực tiếp nổ tung, không phải nổ thành mảnh nhỏ mà hóa thành chín mảnh lắp ráp với nhau, bao vây tia sáng đen kia ở bên trong, nháy mắt như tạo thành sức mạnh ngưng tụ khiến tia sáng đen đó chấn động mạnh nhưng không thể thoát ra được.
;Mau vào đi!
Triệu Nhã Mộng vừa nói xong thì thân thể đã lao nhanh đến chỗ trận pháp, tốc độ của Vương Bảo Nhạc nhanh hơn, lúc lao lên còn kéo theo cả Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm để bọn họ nhanh hơn, ba người xuyên thằng qua cấm chế tiến vào bên trong ngọn núi.
Nhưng ngay khi bọn họ tiến vào trong ngọn núi thì tia sáng đen bị giam cầm chợt lay động mạnh, sau đó hóa thành hơn mười tia, liên tục tấn công mảnh vỡ thẻ ngọc xung quanh hòng thoát thân. Cùng lúc đó, trong sự tấn công điên cuồng của tia sáng đen, toàn bộ ngọn núi đều chấn động, thậm chí xung quanh giống như bị đòn tấn công của cấm chế ảnh hưởng mà sinh ra truyền tống chi lực, tạo thành biến hóa mà đám người Vương Bảo Nhạc không hiểu khiến cho khu vực này sắp sửa dịch chuyển!
Chia nhau ra!
Triệu Nhã Mộng hét lớn, sau đó bay đến chỗ một tòa lầu các được giữ gìn nguyên vẹn. Trác Nhất Phàm cũng phản ứng cực nhanh, phóng tới một tòa lầu các khác. Ngay khi vào đây thì Vương Bảo Nhạc vẫn không hề dừng lại, sải bước tiến về phía động phủ trên cao.
Ba người phân công rõ ràng, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, nhất là Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm, bọn họ tiến vào lầu các thì không có thời gian để chọn lựa, căn bản cứ thấy cái gì thì lấy cái đó, bản thân Vương Bảo Nhạc cũng vậy. Sau khi tới gần động phủ, thứ đầu tiên mà Vương Bảo Nhạc lấy chính là tấm lệnh bài đệ tử hạch tâm kia.
Phệ chủng toàn lực vận chuyển, lực hút tăng mạnh khiến tấm lệnh bài kia bay tới, thậm chí ngay cả cỗ thi thể kia cũng bị Vương Bảo Nhạc hút đến, thu vào trong túi trữ vật.
Sau khi làm xong, trái tim của hắn hãy còn đập thình thịch nhưng vẫn không hề dừng lại mà phóng thẳng vào động phủ phía sau cỗ thi thể nọ.
Trong động phủ rất hỗn loạn, đồ đạc ngổn ngang, đá vụn đầy đất, nhất thời khó mà thấy rõ nên Vương Bảo Nhạc vung tay thu hết toàn bộ vào. Khi hắn định rời khỏi thì trên vách tường của động phủ lại có ánh sáng âm u lóe lên, tạo thành một hàng chữ!
“Người có thể tới đây đều là kẻ hữu duyên, Trần mỗ thân là đệ tử hạch tâm của Thương Mang Đạo Cung, khó mà chỉ lo thân mình trong đại kiếp nạn tông môn, tu sĩ chúng ta nghịch thiên tu hành, vốn không sợ chết, người có thể chết, nhưng pháp không thể ngừng nên để lại phù binh chi đạo mà ta nghiên cứu tu luyện cả đời cho người hữu duyên.”
"filepos0011436848">

Bạn cần đăng nhập để bình luận