Tam Thốn nhân Gian

Chương 354

Chương 354Chương 354
MỘT NGƯỜI ĐỘC HƯỞNG!
Không còn là cảnh tượng thê lương một người một lừa nữa mà là có hơn một nghìn con rối xây dựng đang bận rộn làm việc, khí thế ngất trời. Mặt đất chẳng còn cỏ dại, thậm chí còn đào ra một cái hố sâu khổng lồ, bên ngoài cũng đá chắp vá các thứ lại thành một vách tường!
So với ban đầu thì thay đổi này đã là rất kinh người rồi, dân chúng Liên bang đang theo dõi đều giật mình ngơ ngác, vài người nhìn ra dụng ý và kế hoạch của Vương Bảo Nhạc nên lập tức khen ngợi!
“Ta hiểu rồi, Vương Bảo Nhạc này muốn mượn gà đẻ trứng đây mà!!”
“Hắn chỉ có hai bàn tay trắng, không có chút ưu thế nào so với những ứng cử viên khác nên ban đầu đã tính toán nhằm vào tài nguyên của những người khác!”
Liễu Đạo Bân và Tông chủ trong Đạo viện Phiêu Miễu lúc này cũng rúng động vô cùng. Hai mắt của Tông chủ sáng rực lên, dù lúc trước ông cũng cảm thấy chiêu giả chết và dùng loa của Vương Bảo Nhạc rất hồ đồ nhưng nay thấy vậy thì lập tức hiểu rõ là do Vương Bảo Nhạc cố tình làm vậy.
“Cũng làm khó hắn, dù sao thì ban đầu bốn đạo viện cũng chỉ ủng hộ Lý Di.”
Tông chủ cảm thấy hổ thẹn mà thở dài một tiếng, mặc dù rất chờ mong vào Vương Bảo Nhạc nhưng ông cũng hiểu rõ, nếu chỉ có như vậy thì vẫn khó mà giành chiến thắng sau cùng.
“Trừ khi thành trì mà hắn muốn dựng có điểm gì đó đặc biệt...”
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu lâm vào tràm tư.
Lúc này, trên Sao Hỏa cũng có không ít người khiếp sợ nhìn cảnh tượng đang diễn ra, khóe miệng của Vực chủ Sao Hỏa nhếch lên mỉm cười, đại thụ thì chỉ nhíu mày không nói gì nhưng bên quân đội Sao Hỏa thì lại dở khóc dở cười. Nếu như là kẻ khác làm vậy thì quân đội Sao Hỏa nhất định sẽ nghiêm giọng phê bình một phen, nhưng đối phương lại là Vương Bảo Nhạc... Người ta mới đến đây tận tình chỉ mình lắp ráp Bảo Nhạc Pháo xong, lại không hề che giấu gì nên họ chỉ có thể cười khổ chấp nhận mà thôi.
Về phàn Trác Nhất Tiên, dù là bản thân hắn hay Ngũ Thế Thiên Tộc đều nghiến răng nghiến lợi, tức giận không thôi, nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám con rối xây dựng nọ khoắng sạch đồ của họ...
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc chiếm được vô số tài nguyên nên hưng phấn vô cùng, điêu khiển hơn một nghìn con rối xây dựng bắt đâu chế tạo căn cứ của riêng mình!
Tuy hắn bắt đầu hơi muộn, nhân thủ cũng không nhiêu nhưng ưu thế của hắn nằm ở chỗ hắn đã tự suy nghĩ và tiến hành chế tạo, cải tiến bất diệt thành của mình hơn một năm ròng. Từ kết cấu bên trong đến tổ hợp hồi ván, thậm chí là từng chi tiết nhỏ nhất của nó đều đã được hắn phân tích và hoàn thiện vô số lần.
Có thể nói, hắn đã nhớ nằm lòng toàn bộ mọi thứ về nó, chỉ thiếu có tài nguyên mà thôi, mà mặt này thì những ứng cử viên còn lại không thể bằng hắn được nên lúc chế tạo thì Vương Bảo Nhạc lại vô cùng nhanh nhẹn. Hơn một nghìn con rối xây dựng kia giống như một nghìn cánh tay của hắn, khống chế đâu ra đó, không hề hỗn loạn. Lúc đợt thú triều thứ tư sắp xuất hiện thì cán cứ của Vương Bảo Nhạc đã thành hình sơ bộ, bắt đâu tạo nền tảng vững chắc hơn!
Thậm chí, phần nền bên dưới còn xây một cái khung khổng lồ nhưng chỉ mới xây dựng sơ nên không nhìn ra bộ dạng cuối cùng của nó là gì, cũng khó mà đánh giá uy lực, nhưng hơn một nghìn con rối liên tục xây dựng không ngơi tay cũng khiến cho mọi người phải tò mò dõi theo.
Những ứng cử viên khác chỉnh sửa căn cứ của mình xong, để ý thấy động tĩnh của Vương Bảo Nhạc bên này cũng phải ghé mắt nhìn qua, có người thì nghiêm túc hẳn lên, người thì tăng tốc xây dựng căn cứ của mình. Riêng Khổng Đạo thì trong mắt lóe hàn quang, chẳng để ý gì nhiêu, chỉ tập trung xây dựng khu vực của mình.
Lý Di vốn nổi nhất trong số những ứng cử viên này cũng là do có bản lĩnh riêng, lại thêm được đại thụ và bốn đạo viện chống lưng nên căn cứ của cô ta có thể xem như kiên cố và hoàn thiện nhất trong số này.
Mặc dù vẫn chưa thành hình hoàn toàn nhưng uy lực của nó cũng vô cùng kinh người, nhất là mô hình thành trì của cô ta là lấy trận pháp làm chính, từ xa nhìn lại như vô số dải ánh sáng đan xen vào nhau, tạo thành hình lập phương, phát ra ánh sáng chói mắt.
Cùng lúc đó, những ứng cử viên này cũng phân ra một phần tài nguyên và nhân thủ để nhằm vào Vương Bảo Nhạc. Bọn họ bố trí phòng hộ và biện pháp đối phó. Ví như cái loa lớn kia vậy, mọi người đều rất có hứng thú với nó, mà chế tạo cái loa đó cũng không có nhiều kỹ thuật gì nên chẳng mấy chốc, cả đám ứng cử viên lắm tiên nhiêu của kia đã chế tạo ra cả đống loa lớn, trở thành một phần trong dàn phòng hộ của mình trước thú triều.
Mấy cái loa này cũng chẳng cần dùng thật, nếu chỉ có một phương dùng tới thì còn tạo được hiệu quả xua đuổi nhưng nếu tất cả đều dùng thì chỉ khiến đám hung thú luống cuống chứ không làm được gì khác nên mục đích khi chế tạo ra nó chính là để khắc chế Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc thấy họ tạo ra cả đống loa thì lập tức bực bội.
“Đây là hành vi xâm phạm bản quyền, là ăn cắp!!”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng nhưng hắn cũng biết xem như không thể dùng đến đống loa này nữa rồi. Ngoài ra, hắn cũng phát hiện, dù đã vơ vét hết tài nguyên của hai bên hàng xóm nhưng vẫn chưa đủ để mình tạo ra bất diệt thành hoàn mỹ, nay tài nguyên không đủ nên tốc độ xây dựng lại giảm mạnh.
Điêu này khiến hắn cảm thấy buồn bực, không khỏi nhìn sang những khu vực khác với vẻ tham lam, đang cân nhắc xem phải làm gì thì trong hang thần binh lại nó tiếng nổ lớn vang lên, đợt thú triều thứ tư đã bắt đầu!
ĐỢt thú triều Tân này rõ ràng mạnh hơn trước rất nhiêu, trong tiếng nổ mạnh, vô số hung thú gào rú nhào ra, số lượng hung thú có chiến lực Chân Tức lại nhiêu hơn, thậm chí số hung thú Trúc Cơ cũng có không ít...
Trong đó, còn có mười cái xác cổ khổng lồ mặc khôi giáp màu đen... Mười cái xác này, mỗi cái đều cao hơn hai trượng, thoạt nhìn giống như một núi thịt, toàn thân phát ra mùi hư thối, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy bọn họ là do nhiêu cái xác dính liên mà thành!!
Có cái thì ba đầu, cái thì một đầu nhưng toàn mắt là mắt, cái thì không có đầu nhưng hai bàn tay lại mọc toàn miệng đầy răng sắc nhọn.
Mười cái xác cổ này giống như thủ lĩnh trong đàn thú triều, lúc này chúng gào rú dẫn theo vô số hung thú lao thẳng ra. Mặt đất rung chuyển, mặc dù những ứng cử viên khác đều run rẩy nhưng vẫn ra sức chống chọi.
Vương Bảo Nhạc thì lại thấy đau đầu, hắn thấy có hai cái xác lao thẳng đến chỗ mình, mặc dù biết đấy là do hàng xóm của mình đã đi mất nhưng hắn vẫn thấy buồn bực.
Nhất là lúc này căn cứ của hắn chỉ vừa mới thành hình, không thể chống đỡ nổi, một khi bị hung thú xông đến thì e là bao công sức trước đó đều thành công cốc nên Vương Bảo Nhạc cắn răng một cái, lòng hạ quyết tâm, hắn biết rõ chỉ có một cách là có thể kéo dài thời gian.
Vương Bảo Nhạc không phải kẻ hèn nhát, lúc này hai mắt lóe hàn quang, sau khi hạ quyết tâm, hô hấp của hắn trở nên dồn dập hơn, thân thể nhảy lên, túm lấy con lừa đang đi theo sau mông một con rối mà liếm láp không ngừng.
Kể từ sau khi thấy đám con rối xây dựng đưa tài nguyên về thì nó vẫn cứ thập thò theo sau, nếu không phải do Vương Bảo Nhạc đã để lại ám ảnh tâm lý với nó thì e là nó đã ăn hết mớ tài nguyên kia rồi.
Nó không dám ăn nhưng lại thèm nên chỉ có thể đi theo liếm vài cái... Nay vừa bị bắt thì nó lập tức kêu to, bối rối đạp chân loạn xạ, trưng ra vẻ mặt vô tội như muốn nói với Vương Bảo Nhạc là mình không làm gì cả...
“Con lừa kia, mày nghe cho rõ đây! Mày có thể mượn nhờ tường thành để tránh né nhưng tuyệt đối không thể để cho bất kỳ con hung thú nào xông vào căn cứ, nếu mày không làm được thì tao sẽ cho mày ngậm miệng cả đời. Nếu mày làm được thì con mợ nó, sau khi tao thành công sẽ cho mày ăn ba ngày ba đêm cho đã!!”
Vương Bảo Nhạc nghiêm giọng nói, sau đó ném con lừa lên tường thành rồi không để ý tới nó nữa mà nhảy xuống dưới, dân chúng Liên bang đang xem livestream đều giật mình và dán mắt nhìn theo. Trong khi những ứng cử viên khác đã khởi động căn cứ, tiến hành chống chọi lại thú triều thì hắn lại cầm chiến đao Pháp Binh trong tay, bộc phát tốc độ cao nhất, gào to lao thẳng đến chỗ hai cái xác và đàn thú kia với khí thế ngút cao!
Trong quá trình lao tới, khí thế trên người Vương Bảo Nhạc bộc phát, như xóa hết tất cả hình tượng tưng tửng ngày thường, để lộ ra sát khí ngập trời đã được khơi dậy sau sự kiện rừng mưa Trì Vân, bồn địa Coron và Mặt Tráng!!
Trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng đàn hung thú rối rít bỏ chạy sau khi con dơi khổng Lô và vài con cầm dẫu khác bị giết ở phòng tuyến thứ bảy!
“Cách duy nhất để trụ qua đợt thú triều này... chính là giết chết con cầm đầu để đe dọa đám còn lại!”
Hai mắt Vương Bảo Nhạc đầy vẻ lạnh lẽo, giọng nói cũng như sương giá phủ xuống xung quanh.
“Giết!”
"filepos0008087985">

Bạn cần đăng nhập để bình luận