Tam Thốn nhân Gian

Chương 273

Chương 273Chương 273
CÚT!
L ần bí cảnh Mặt Trăng này, vì hợp tác với đại thụ nên từ mức độ nào đó mà nói thì Tinh Hà Lạc Nhật Tông không bị trận pháp của bí cảnh Mặt Trăng ảnh hưởng cho nên sự chuẩn bị của họ rất đầy đủ, chỉ riêng số lượng tu sĩ Trúc Cơ đã có hơn một trám người.
Mặc dù không phải toàn bộ tông môn nhưng phe phái nội bộ Tinh Hà Lạc Nhật Tông rất nhiều, không phải tất cả thế lực đều đồng ý hợp tác với Lân mạo hiểm này cho nên lãn này những kẻ đến đều là người trong phe của lão bà này.
Đối với một thế lực khổng lồ mà nói, trừ khi là vô cùng cẩn thận, bằng không thì những chuyện đánh cược được ăn cả ngã về không này rất ít khi xảy ra. Nói chung, tất cả đều giữ lại đường lui để khi thất bại thì vẫn có thể chặt tay tự cứu bản thân.
Ngũ Thế Thiên Tộc cũng thế, họ không chọn cách dốc hết toàn bộ để hợp tác với đại thụ mà một phần lực lượng của một họ tham dự khiến bản thân lùi hay tiến đều được. Dù cuối cùng thất bại thì cùng lắm chỉ cần thanh lý môn hộ, xem như cho Liên bang một câu trả lời thỏa đáng là được.
Đến lúc đó, các thế lực không muốn khai chiến có thể lợi dụng cơ hội này để áp chế và làm suy yếu thế lực của đối phương, đây là việc mà các bên đều có thể chấp nhận, cho nên, một trăm Trúc Cơ đến đây lẫn này phần lớn đều là sơ kỳ và trung kỳ, còn hậu kỳ và đại viên mãn thì chỉ chừng tám hay chín người.
Đây đã là toàn bộ lực lượng trong thế lực của lão bà kia rồi. Họ lại đào ra được ba khu vực xem như cán cứ ở phẫn sau của Mặt Trăng này. Ba khu vực này đều là nơi họ tìm kiếm thứ gì đó trong quá trình hợp tác cùng đại thụ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trước mát, khu rừng cách nơi Vương Bảo Nhạc xuất hiện không xa có một trong những cán cứ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông. Ngay khi lão bà kia vừa hạ lệnh thì trừ những tu sĩ phải trấn thủ ra, mười hai tu sĩ Trúc Cơ còn lại đều xuất động, cả đám đàng đàng sát khí chạy tới phạm vi hoạt động của Vương Bảo Nhạc.
Cùng lúc đó, lão bà kia cũng nhanh chóng chạy tới từ một căn cứ khác. Trong bí cảnh Mặt Trăng này, bà ta không sợ gì cả, cũng không buồn che giấu tốc độ của mình, hai mắt đầy vẻ âm lãnh.
Cứ như vậy, cái lưới mà Tinh Hà Lạc Nhật Tông tự cho là lớn dần thả ra, nhanh chóng ập tới chỗ Vương Bảo Nhạc xuất hiện khiến cho Vương Bảo Nhạc đang di chuyển nhanh chóng phát hiện ra thông qua tầm nhìn của đàn muỗi.
Sau khi Trúc Cơ, phạm vi bay xa của đám muỗi đã vượt xa trước kia, hiện tại đủ để cách xa chừng mười dặm. Điều này khiến cho tầm nhìn của Vương Bảo Nhạc có thể trải rộng và di chuyển nắm bắt tình hình trong mười dặm này.
Lúc này, trong tầm nhìn của hắn lại xuất hiện một tên tu sĩ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông. Khi thấy kẻ này xuất hiện, Vương Bảo Nhạc dừng bước, nheo mắt lại. Sau khi quan sát thật kỹ thì nhanh chóng phát hiện ra thêm vài kẻ ở những khu vực khác quanh đó...
Mãi cho tới khi thân ảnh của cả mười hai tên tu sĩ Trúc Cơ xuất hiện thì mắt Vương Bảo Nhạc lóe hàn quang, cười khẩy.
"Tám Trúc Cơ sơ kỳ, bốn Trúc Cơ trung kỳ... Thể lực của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đưa đến bí cảnh Mặt Trăng lần này đúng là không nhỏ chút nào...”
Vương Bảo Nhạc liếm môi.
Từ những kinh nghiệm cửu tử nhất sinh cho đến khi trong cơ thể xuất hiện Thanh Liên giúp hắn được Trúc Cơ lần nữa, Vương Bảo Nhạc vẫn chưa tìm được cực hạn của mình.
Dù là Tân ra tay trước đó hay thân thể hiện tại đều cho hắn cảm giác là mình vẫn còn dùng chưa hết sức. Tuy những kẻ hắn giết trước đó chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng sau khi cân nhắc thì Vương Bảo Nhạc cũng có thể đoán được đại khái về trình độ chiến lực của mình.
"Giết Trúc Cơ sơ kỳ thì rất dễ dàng, giết Trúc Cơ trung kỳ thì cần dùng Pháp Binh, cũng không khó lắm... Còn Trúc Cơ hậu kỳ chưa gặp nên khó mà đoán được. Có lẽ sẽ thắng được nhưng chắc là phải tốn không ít thời gian."
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc, sau đó cho ra quyết định. Hắn nheo mắt lại, thân thể lao vút đến chỗ ở gần mình nhất.
Vương Bảo Nhạc không hề tính đến tình huống không có Pháp Binh. Theo hắn thấy, mình thân là Phó Các chủ của Pháp Binh các, có Pháp Binh chẳng phải là chuyện thường à, không có Pháp Binh mới là lạ ấy chứ.
Đồng thời, thông qua mấy lần ra tay trước đó, dường như Vương Bảo Nhạc cũng có cảm giác đối với Thanh Liên trong cơ thể. Dường như nó không ảnh hưởng gì lớn đối với thuật pháp của hắn nhưng lại tăng mạnh cho thân thể rất nhiêu.
Phải biết rằng từ khi Vương Bảo Nhạc thức tỉnh tới nay mà vẫn chưa hề thấy mỏi mệt gì như thể trong người hắn có một nguồn sinh cơ phát ra sức sống cuồn cuộn khiến thân thể luôn ở trạng thái tốt nhất.
"Vậy thì nhờ mười hai tên này để xem nhục thân chi lực của mình đã tăng thêm được đến đâu..."
Lúc này, sát ý trong mắt đã lắng xuống, Vương Bảo Nhạc bỗng chốc bộc phát tốc độ. Trong tiếng nổ kinh thiên vang vọng khắp nơi khiến mười hai tên tu sĩ Trúc Cơ xung quanh phát giác và nhìn lại, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã xuất hiện trước mặt kẻ gần nhất nhanh như chớp.
Kẻ này là một nam tử trung niên, gần như vừa nghe tiếng nổ là hắn đã thấy trước mắt hoa lên. Kinh nghiệm chiến đấu sinh tử bao năm khiến hắn theo bản năng tránh về phía bên trái, hai tay bấm niệm pháp quyết, dùng tia sáng thuật pháp và phòng hộ do linh bảo tạo thành bán ra, cố gắng ngán cản.
Nhưng tất cả cán bản chỉ là châu chấu đá xe trước cú chém thử nghiệm nhục thân chi lực của Vương Bảo Nhạc. Chiến đao pháp binh cấp bảy ầm ầm bộc phát, tạo thành đao mang dài chừng mười trượng, chém thẳng tới trước mặt của nam tử trung niên. Nơi nó đi qua, tất cả mọi thứ đều bị nghiên nát, toàn bộ linh bảo và thuật pháp đều vỡ vụn, không thể ngăn
cản được gì. Cuối cùng, đao mang chém lên mi tâm trong tiếng gào rú của hắn ta, xuyên qua cơ thể rồi chém xuống mặt đất.
Mặt đất nổ tung, xuất hiện một vết nứt lớn. Từng thân ảnh Trúc Cơ cấp tốc kéo đến ở xung quanh chỉ nhìn thấy thân thể đã bị chém làm đôi này, còn bóng dáng Vương Bảo Nhạc thì đã mất dạng.
Cái xác bị chém làm đôi cùng vết nứt trên mặt đất khiến cho tất cả tu sĩ Trúc Cơ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đều hít một ngụm khí lạnh vì hoảng sợ, cũng nhanh chóng cảnh giác nhìn quanh.
"Một đao... giết Trúc Cơ!"
"Chiến lực của người này ít nhất cũng ngang với Trúc Cơ hậu kỳ. Chết tiệt! Ta nghe nói trong tay của tên Vương Bảo Nhạc này có Pháp Binh, nhưng dù là Pháp Binh đi chăng nữa, với tu vi của hắn thì sao có thể phát huy đến trình độ này được chứ!! Hắn không sợ bị phản phệ à?"
Trong lúc tất cả đang hoảng sợ và cảnh giác, một đạo đao mang đột nhiên chém đến từ phía bên phải. Tất cả hoảng hốt, vội vã lùi lại tránh né. Đao mang này chém xuống mặt đất nơi họ vừa đứng, đất đá bay tứ tán, cây cối ngã rạp, mặt đất nổ vang, đồng thời, lại có gió lốc màu đen tản ra như muốn phủ kín bốn phương khiến tầm mắt của họ bị ảnh hưởng nặng.
Trong lúc hỗn loạn, thân ảnh cầm đao của Vương Bảo Nhạc đột nhiên áp sát tựa như du long. Hắn không còn là đánh lén nữa mà muốn nhờ hoàn cảnh rối ren để trực tiếp giết chính diện.
"Cách tốt nhất để kiểm tra thân thể chính là múa vài đao, khi đó thì mới bị phản phệ!"
Hàn quang lóe lên trong mắt Vương Bảo Nhạc, thân thể của hắn áp sát một tên, giơ chiến đao Pháp Binh trong tay lên chém xuống lần nữa.
Trong tiếng nổ mạnh, tên tu sĩ nọ bị lưỡi đao đâm xuyên, căn bản không kịp kêu lên
một tiếng, thân thể run lên, máu tươi phun ra ào ạt.
Trong lúc những kẻ khác đều đang hoảng sợ, thân thể Vương Bảo Nhạc xuyên qua màn máu, xuất hiện bên cạnh một tên khác và chém cú nữa nhưng lại bị kẻ này ngăn lại một chút.
"Trúc Cơ trung kỳ? Chém!!"
Vương Bảo Nhạc nhướng mày, tu vi bộc phát, đao thế không ngừng, một đao cường thế chém thẳng xuống, thân thể của tên kia lập tức biến thành hai nửa!
Cứ thế, theo thân ảnh Vương Bảo Nhạc di chuyển qua lại, thuật pháp nổ mạnh xung quanh hắn, đám tu sĩ Trúc Cơ này thì giật mình hoảng sợ, dốc hết tuyệt chiêu của mình ra.
Dù tuyệt chiêu của bọn họ rất lợi hại nhưng tốc độ của Vương Bảo Nhạc quá nhanh, đao mang lại kinh người. Nơi hắn đi qua chỉ để lại từng cái xác không hồn, máu thịt be bét, áp lực hắn mang đến cho
những kẻ khác cũng ngày càng lớn.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng bảy tám giây, thi thể trên mặt đất đã có đến sáu bộ, sáu kẻ còn sống thì hoảng sợ tản ra, nhưng thân ảnh của Vương Bảo Nhạc lại như tử thẫn bám sát, đến gần kẻ thứ bảy, hàn quang trong mắt lóe lên, giơ đao toan chém xuống.
Nhưng đúng lúc này, lại có một tiếng gầm giận dữ vọng đến từ phía xa.
’’Ngươi dám!”
Một cỗ uy áp kinh người nhưng lại quen thuộc ập tới, người còn chưa đến nhưng uy áp đã giáng xuống khu rừng như thiên uy, khiến cho tất cả tu sĩ Trúc Cơ đều giật mình nhưng phần lớn đều mừng rỡ và kích động.
"Trưởng lão tới rồi!"
"Vương Bảo Nhạc, ngươi chết chắc rồi!"
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe tinh quang,
vẫn chém một đao xuống. Trong nháy mắt khi tên tu sĩ Trúc Cơ nọ mừng rỡ cho rằng mình đã được cứu thì đao quang lóe lên, trực tiếp chém ngang qua cổ của hắn.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi muốn chết à?"
Lão bà nọ rống giận, đẩy nhanh tốc độ.
Động tác giết người của Vương Bảo Nhạc rất nhanh gọn, không chút chần chừ. Sau khi giết chết tên thứ bảy, hắn quay đầu lại giơ tay trái lên, lập tức có ba hạt châu bắn thẳng lên trời, bay đến chỗ thân ảnh đằng đàng sát khí và tức giận vừa xuất hiện của lão bà kia!
"Cút!"
Đối diện với cường giả Kết Đan, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại không chút sợ hãi, vừa ném hạt châu ra vừa hừ lạnh một tiếng.
Gần như ngay khi hắn nói chuyện thì ba hạt châu này cũng nổ tung, hóa thành một màn sương trước mặt của lão bà kia.
Lão bà kia vốn đang đanh mặt lạnh lùng, hoàn toàn không để ý khi thấy Vương Bảo Nhạc ra tay bởi vì bà ta có đủ tự tin, một tên tu sĩ Trúc Cơ dù có vĩ đại cỡ nào cũng không thể làm gì được Kết Đan.
Bà ta hất tay áo, đang muốn đánh tan màn sương do hạt châu kia nổ tung tạo hình nhưng bà ta đột nhiên mở to hai mắt, trên mặt lộ vẻ không dám tin.
"Đây... Đây là... Mê tung...”
Với định lực của bà ta mà cũng phải giật mình kinh hô, tiếc là còn chưa kịp nói xong thì đã bị màn sương không thể đánh tan đó bao phủ lấy, sau đó... truýên tống đi nơi khác!!
"filepos0006504129">

Bạn cần đăng nhập để bình luận