Tam Thốn nhân Gian

Chương 751

Chương 751Chương 751
MINH HỎA DIỆT DỊ CHỦNG

Tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn cả sấm chớp, giống như hỏa tiễn bừng bừng phóng thẳng lên trời, nhắm thẳng vào bốn con dị chủng đang giáng xuống từ trên trời cao. Mà sát ý của bốn con dị chủng kia cũng bùng nổ dữ dội, mặc dù linh trí của chúng có hạn, nhưng sự hung tàn đến từ bản năng khiến chúng nó đã xem Vương Bảo Nhạc là con mồi.
Gần như chỉ trong chớp mắt thì hai bên đã va chạm ngay giữa không trung của tinh cầu này. Bốn con dị chủng hình rết khổng lồ đồng loạt há miệng phun ra một ngọn lửa màu xanh đậm. Ngọn lửa này không giống tầm thường, nhiệt độ của nó cao tới mức có thể đốt cháy hư vô, nhất là còn tạo thành tổn thương cực lớn đối với linh hồn.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa màu xanh đậm do bốn con dị chủng kia phóng ra đã tạo thành một biển lửa bao trùm lấy Vương Bảo Nhạc. Từ xa nhìn lại, giống như tạo thành một quả cầu lửa xanh biếc.
Đường kính của quả càu này phải đến ngàn trượng, chỉ riêng nhiệt độ phát ra cũng đủ khiến cho tinh cầu khô nứt, uy áp do nó phát ra còn làm cho cả tinh cầu rung chuyển, giống như khó có thể thừa nhận nổi. Nếu như kéo dài thì e là sẽ sụp đổ.
Chiến lực do bốn con dị chủng này hợp tác bộc phát không hề tầm thường, quả cầu do ngọn lửa xanh biếc kia tạo thành cũng vô cùng đáng sợ đối với Thông Thần. Càng khỏi cần phải nói bốn con dị chủng này đang nổi điên và lên cơn khát máu nên đã chui thẳng vào trong quả cầu lửa giống như chỉ thiêu cháy Vương Bảo Nhạc vẫn không đủ để phát tiết cơn điên cuồng của chúng. Lúc này, chúng nó lại muốn chui vào bên trong để xé xác và nuốt chửng lấy Vương Bảo Nhạc.
Bóng dáng của bốn con dị chủng này lập tức biến mất ở bên ngoài quả cầu lửa. Chúng chui thẳng vào trong, rít lớn nhào về phía Vương Bảo Nhạc như đang bị vây khốn và thiêu đốt.
Nhìn kiểu gì thì có vẻ như Vương Bảo Nhạc cũng chạy trời không khỏi nắng, dù sao bốn con dị chủng này cũng có tu vi Thông Thần. Khi tất cả mọi chuyện ở đây rơi vào trong mắt của một thân ảnh mang ý đồ khó nói đang ẩn nấp trong bóng tối trên một tinh cầu khác gẫn đó, kẻ này cũng cho rằng Vương Bảo Nhạc sẽ chết là cái chắc.
“Quả nhiên, tên Long Nam Tử này có bí mật gì đó, bản thể của ta lại không phát hiện hiện đã lặng lẽ rời khỏi chiến hạm để quay về đây...”
Dựa vào tu vi không tầm thường của mình, dù thân ảnh ẩn nấp trên ngôi sao này chỉ là phân thân, nhưng vẫn có thể thấy rõ quá trình chiển đấu diễn ra trên một ngôi sao khác.
Mà sự có mặt của hắn gàn như không có bất kỳ hình thái này, hoàn toàn hòa làm một với bóng tối, đây rõ ràng là một thần thông hoặc công pháp nào đó tương tự như cái bóng tạo thành.
“Xem ra, có lẽ tên Long Nam Tử đó cũng phát hiện ra bí mật của nền ván minh này, nhưng chỉ dừng lại ở đây mà thôi. Kẻ này không biết lượng sức mình gì cả, chỉ là một tên Nguyên Anh mà cũng dám lên mặt kiêu ngạo trước nền ván minh dị chủng giáng lâm này à?”
Thân ảnh nọ cười lạnh một tiếng, từ từ bước ra từ bóng tối. Gương mặt kia đúng là vị Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn, rõ ràng đây chính là phân thân của ông ta.
“Nhưng như vậy cũng tốt, có hắn ta đi thu hút đám dị chủng Thông Thân này, đúng lúc tạo cơ hội cho ta thu hoạch hằng tinh chi quả!”
Sau khi xuất hiện, Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn cười khẽ một tiếng. Ánh mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm vào hằng tinh đã lụi tàn của nền văn minh này. Thân thể của ông ta nhoáng lên một cái, đang định phóng tới chỗ hằng tinh.
Nhưng ngay khi thân ảnh của ông ta toan cất bước di chuyển thì lại có một tiếng nổ lớn và bốn tiếng rít thảm thiết đột nhiên vang lên từ tinh cầu chỗ Vương Bảo Nhạc, sau đó truyền khắp bốn phương.
Biến cố bất ngờ khiến phân thân của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn giật mình, bất giác dừng chân và nghiêng đầu nhìn qua theo bản năng. Lúc này, ông ta cũng thấy được một màn khiến cho đồng tử của ông ta co rút lại, gương mặt chính thức biến sắc, tâm thần cũng dậy sóng, thất thanh hét lớn.
“Không thể nào như vậy được!!”
Trong tầm mắt của phân thân Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn, ngọn lửa màu
xanh đã bao phủ tinh cầu nơi Vương Bảo Nhạc đứng lúc này đã bắt đầu đổi màu với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chỉ trong nháy mắt nó đã từ màu xanh đậm biến thành màu xanh đen.
Mà việc đổi màu này vẫn không dừng lại ở đó, chỉ một giây sau, do màu đen trong đó quá đậm nên màu xanh vốn có đã hoàn toàn bị nuốt chửng khiến quả cầu lửa này trực tiếp biến thành màu đen.
Ngọn lửa màu đen này đúng là Minh Hỏa!
Sau khi đổi màu và nuốt chửng lửa xanh, Minh Hỏa ầm 'âm lan rộng ra xung quanh, tạo thành từng làn sóng xung kích xen lẫn trong tiếng nổ 'âm 'âm lan ra khắp tinh không. Đồng thời, có thể thấy loáng thoáng có bốn dị chủng dạng rết đang bị sức mạnh đáng sợ nào đó tẩn công khiến chúng nhanh chóng rút lui giữa biển lửa, muốn thoát khỏi trung tâm của ngọn lửa này.
Nhưng đã quá muộn rồi!
Thân ảnh giống như ma thần của Vương Bảo Nhạc ở giữa ngọn lửa đột nhiên hành động. Thoáng cái Vương Bảo Nhạc đã biến mất, khi xuất hiện lại thì đã bất ngờ đứng bên cạnh một con rết dị chủng. Mặc cho con dị chủng đó giãy giụa và gào rú cỡ nào cũng vô ích, Vương Bảo Nhạc vẫn đanh mặt lạnh lùng, tay phải trảo một cái.
Tiếng ầm 'âm vang vọng khắp trời, đám con rết dị chủng kia phát ra tiếng rít thảm thiết, thân thể bắt đầu tan biến. Chúng bị Minh Hỏa thiêu rụi triệt để, chỉ có linh hồn của chúng cùng với vật chất cần thiết cho Yểm Mục Quyết là vẫn còn sót lại trong biển lửa. Lúc này, tất cả những thứ đó cũng bay về phía Vương Bảo Nhạc, dẫn dẫn hội tụ lại và hóa thành Minh Yểm Chi Mục khổng Lô đang khép mắt ở sau lưng hắn.
So với những Minh Yểm Chi Mục khác thì rõ ràng con mắt này lớn hơn rất nhiêu, nhưng tất cả những thứ này không phải thứ mà Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn có thể nhìn thấy. Thứ duy nhất
mà ông ta có thể thấy chính là Vương Bảo Nhạc trảo một cái thì dị chủng kia đã lập tức bỏ mạng, sinh cơ trong người nó thì hội tụ lại giống như bị Vương Bảo Nhạc hấp thu.
Dù chỉ thấy được bấy nhiêu, nhưng với Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn mà nói thì rung động ông ta đang có vẫn vô cùng mãnh liệt. Mọi chuyện cũng không dừng lại ở đó, ba con rết dị chủng còn lại cũng giãy giụa điên cuồng hòng bỏ chạy trước nguy cơ sinh tử này, thoạt nhìn giống như ba mũi tên rời cung, muốn lao ra khỏi phạm vi biển lửa, nhưng vẫn có một con dị chủng chậm một bước.
Sau khi hai con khác lần lượt chạy thoát, con dị chủng thứ ba vừa mới xộc được phân nửa ra mép biển lửa thì đã có một lực hút khổng lồ 'âm 'âm giáng xuống. Thân thể của nó run rẩy dữ dội, miệng rít lên thảm thiết, trực tiếp bị kéo v'ê lại, sau đó lập tức bị Vương Bảo Nhạc đang bước tới trong biển lửa giơ tay tóm lấy đ'âu.
Dù con rết dị chủng này có giãy giụa kiểu gì, thậm chí quấn lên cánh tay của Vương Bảo Nhạc rồi dùng hết sức hòng xé rách cánh tay của hắn, nhưng lúc này sự cường hãn của Đế Khải lẫn Tinh Thần Nguyên Anh cũng được thể hiện hoàn toàn. Vương Bảo Nhạc siết chặt tay phải một cái đã bóp nát đầu của con rết dị chủng có thể sánh với Thông Thần sơ kỳ đó.
Sau lưng Vương Bảo Nhạc lại có thêm một Minh Yểm Chi Mục khổng lồ, mà máu đen do dị chủng chết đi tạo thành cũng tan thành mây khói giữa Minh Hỏa, không hề dính lên người Vương Bảo Nhạc chút nào.
Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn nhìn mà da dẫu tê rần, nhưng những rung động của ông ta vẫn chưa hề chấm dứt. Ngay sau đó, thân thể của Vương Bảo Nhạc lại nhoáng lên một cái, biển lửa màu đen bên ngoài thân thể hắn lại hóa thành một cái miệng khổng lồ như có thể giăng kín của bầu trời, mang theo sát khí lạnh lẽo và ý chí tiêu diệt, ầm ầm lan tới chỗ hai con dị chủng vẫn còn sống sót kia.
Tốc độ cực nhanh, căn bản không để cho hai con dị chủng kia bất kỳ cơ hội nào, ngay giây tiếp theo đã bao trùm lấy chúng. Tiếng rít thảm thiết trước khi chết hãy còn vang vọng, khí thế trên người Vương Bảo Nhạc vừa bước ra khỏi biển lửa lại bùng nổ lân nữa.
Dao động tu vi của Vương Bảo Nhạc kéo lên tưởng chừng như vô hạn, hắn bắt đàu thử đột phá, nhưng... căn cơ của Vương Bảo Nhạc quá sâu nên sức mạnh gần như có thể khiến bất kỳ tu sĩ nào thuận lợi đột phá lại không đủ điêu kiện đột phá của hắn.
Mặc dù chuyện này sẽ có chút ảnh hưởng với hắn, nhưng nhìn từ góc độ khác thì đây cũng là chuyện tốt, bởi vì điều này đại biểu cho việc một khi Vương Bảo Nhạc đột phá thì chiến lực của hắn cũng sẽ vượt xa những người đồng cấp. Cho nên, Vương Bảo Nhạc cũng không sốt ruột, hắn nheo mắt lại, để mặc biển lửa bên ngoài thân thể mình thả sức lan rộng, ánh mát nhìn về phía những tinh càu khác.
“Nếu đã không đủ thì cứ giết tới khi nào đủ thì thôi!” Vương Bảo Nhạc thì thào, khóe mắt liếc qua nơi Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn ẩn thân, nhưng hắn cũng không thèm đếm xỉa gì tới đối phương mà chỉ xoay người nhắm thẳng tới một tinh cầu khác, tiếp tục giết chóc.
Cùng lúc đó, lúc này, Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn không chỉ thấy da đầu tê rần mà nỗi hoảng sợ trong lòng ông ta đã lên đến cực hạn, thân thể run rẩy, theo bản năng chỉ muốn rời khỏi nơi này.
“Thôn phệ sinh mạng, khiến tu vi của bản thân tăng mạnh. Chẳng lẽ... đây chính là thần linh quyết, thẫn thông trong truyền thuyết của hoàng tộc ư!? Nhưng hình như nó hơi khác với những gì được miêu tả, nhưng dù sao đi nữa thì đây chắc chắn cũng là công pháp đỉnh cấp cùng loại.”
Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn run rẩy, trong lòng lại không kìm được mà dấy lên cảm giác khao khát lẫn tham lam ngày càng mãnh liệt hơn.
“Nếu như ta có thể sở hữu công pháp này...”
Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn thì thào, cũng không hề phát hiện rằng trạng thái của bản thân lúc này không giống bình thường cho lắm.
Giống như vì một vài nguyên nhân nào đó mà dục vọng của ông ta đã bị phóng đại vô hạn, lấn át cả lý trí.
"filepos0016077646">

Bạn cần đăng nhập để bình luận